Bông tuyết đầy trời đè lên đèn neon trên cây thông tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Hứa Bùi chuyển mắt sang nhìn cô.
Vừa rồi mất khống chế, giờ mới chú ý tới cô ăn mặc rất phong phanh, anh hơi tự trách cau mày lại, gỡ khăn quàng cổ của mình xuống quàng sang cổ cô, lại ôm cả người cô vào lòng mình, hỏi: “Lạnh không?”
Nhan Thư bị anh hôn đến choáng váng theo bản năng trả lời: “Không lạnh, nóng.”
Môi cô hồng hồng, còn hơi sưng.
Lúc cô nói ‘nóng’, đầu lưỡi hơi cuốn lên, âm cuối hơi cao, khiến cô khẽ run lập cập.
Hứa Bùi nhịn thật lâu mới kiềm chế được cảm giác muốn ăn cô vào bụng. Bàn tay anh như có như không sờ chỗ thịt mềm mềm ở hông của cô, thấp giọng hỏi: “Sao không đi tới sân bay nữa?”
Đêm tuyết lạnh lẽo nhưng tay anh lại nóng như lửa vậy.
Nơi anh chạm qua như bị lửa đốt.
Đầu óc Nhan Thư lại càng choáng váng: “Tại sao em phải đi ra sân bay?”
Tay bên hông hơi ngừng, người đàn ông rũ mắt nhìn cô, thỏa mãn một chút mới nhàn nhạt nói: “Không phải muốn đi đón ai sao.”
“Hả?”
“Chàng trai đèn đường.” Hứa Bùi lạnh giọng nói ba chữ*, lại ý vị thâm trường nhìn cô một cái, “Nói chính xác là chàng trai đèn đường em thích hồi cấp ba.”
(*路灯男.)
“Đúng rồi nhỉ.” Nhan Thư nhớ tới, “Hôm nay anh ấy về nước mà!”
Ánh mắt Hứa Bùi tối sầm.
Lúc này Nhan Thư mới phản ứng được: “Anh sẽ không cho rằng hôm nay em phải đi đón anh ấy chứ?”
Thấy Hứa Bùi không lên tiếng, cô hồi tưởng lại sự khác thường của anh, vòng tay qua eo anh, không thể tưởng tượng nổi: “Cho nên hôm nay anh ghen?”
“Không có.” Hứa Bùi nói ra hai chữ rất nhanh.
Anh quay sang chỗ khác, không để ý đến cô lạnh nhạt trả lời, “Anh chỉ tò mò thôi.”
Nhan Thư tin là thật, thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt nói: “Em đã nói rồi, thầy Hứa làm sao có thể vì loại chuyện này mà ghen cơ chứ!”
Hứa Bùi: “… Khụ… Khụ…”
“Sao thế?”
“… Không sao, cổ họng hơi khó chịu.”
“Hả?” Nhan Thư khẩn trương, “Có phải là bị cảm không? Anh mau mau lấy khăn quàng lại. Không đúng không đúng, chúng ta vào nhà trước đi, trong phòng ấm áp.”
Vừa nói vừa định kéo anh đi tới cửa.
Mới xoay người, cô lại bị lôi trở về.
“Anh không bị cảm, nói về cái kia trước đã.”
“Nói về gì?”
Hứa Bùi im lặng hồi lâu mới nói ra ba chữ: “Chàng trai đèn đường.”
Nhan Thư hơi buồn cười: “Anh vẫn còn rối rắm vấn đề này? Hơn nữa, người ta có tên đàng hoàng, gọi là Thẩm Thời, đừng cái gì mà chàng trai đèn đường giống Vưu Giai.”
Hứa Bùi hạ mắt nhìn cô: “Lại còn nhớ rất rõ tên.”
Nhan Thư cong mắt cười: “Dù sao anh ấy cũng là hot boy nhiệm kỳ sau anh.”
Hứa Bùi nhìn cô chằm chằm như cũ, giọng nói lạnh lẽo: “Cho nên em thích anh ta?”
“Sao có thể! Bởi vì năm lớp 10… Aizz sao em lại bị anh kéo lạc đề rồi, không phải thích, chỉ là cảm kích thôi.”
Lớp 10, cô tham gia câu lạc bộ múa, mỗi ngày đều tập đến rất khuya mới về nhà.
Ngày đó, thầy dạy có việc xin nghỉ, cô đeo balo về nhà sớm hơn bình thường.
Cửa của Thư gia cũng không đóng chặt, cô xuyên qua khe cửa thấy Chung Diễm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhỏ giọng sụt sùi khóc: “Chồng, chẳng qua em cảm thấy Kiều Kiều là một cô gái nhỏ, mỗi ngày đều không biết đi nơi nào đến tối muộn mới về nhà, quả thật có chút không đoan trang. Em là vì danh dự của Thư gia mới nhẹ nhàng nói với con bé dăm ba câu, ai ngờ con bé lại thiếu chút nữa động tay động chân với em…”
Thư Chính Bình cắn răng nghiến lợi: “Vô liêm sỉ!”
Nhan Thư không chịu nổi Chung Diễm đổi trắng thay đen, lại càng bị Thư Chính Bình chẳng phân biệt trắng đen đã mắng cô khiến lửa giận của cô ngày càng dâng lên.
Cô muốn trực tiếp đẩy cửa ra, ba mặt một lời với Chung Diễm, thì nghe người đàn bà trong phòng tiếp tục thút thít: “Em bị chút uất ức này cũng không sao, nhưng em đau lòng con gái của chúng ta! Anh suy nghĩ một chút, từ khi Nhu Nhi ra đời đến giờ không thể quang minh chính đại gọi anh một tiếng ba, nói gì là vào gia phả của Thư gia, Nhu Nhi không kém Kiều Kiều, nhưng chỉ vì cái danh con riêng nên luôn bị người khác coi thường, nhưng Nhu Nhi cũng là con gái ruột của anh mà.”
Nhan Thư bóp chặt tay nắm cửa.
Đầu óc như bị nổ tung, không suy nghĩ được gì, chỉ một câu nói không ngừng vang lên…
Nhu Nhi cũng là con gái ruột của anh mà!
Nhu Nhi cũng là con gái ruột của anh mà!
…
“Là em sai, ban đầu em không nên lén sinh con bé. Sinh ra con bé lại không thể cho nó một ngôi nhà hoàn chỉnh, mỗi lần chỉ có thể chờ lúc anh đến để con bé len lén gọi ba, một tháng anh có thể qua nhà chúng ta nghỉ ngơi mấy giờ, Nhu Nhi sẽ vui như ăn tết. Có một lần, rõ ràng anh hẹn tới thăm mẹ con em, lại bị người đàn bà kia gọi trở về, cả ngày hôm ấy Nhu Nhi đều ăn không ngon, ngủ không yên.”
Thư Chính Bình xúc động, ôm bà ta: “Đừng khóc, đã qua rồi, không phải bà ta sớm chết rồi sao.”
Hai người lại nói mấy câu thì Thư Nhu Nhi chạy từ trên tầng xuống, nhào vào lòng Thư Chính Bình làm nũng.
Ánh đèn phòng khách ấm áp, một nhà ba miệng cười ấm áp, hạnh phúc.
Nhan Thư không biết mình ra khỏi tiểu khu bằng cách nào, lại không biết muốn đi đâu.
Cô giống như cô hồn dã quỷ chết lặng mà chao đảo khi khắp nơi không đích đến.
Chờ lúc hồi thần, cô đã ở một nơi tối đen như mực.
Bên ngoài khu biệt thự là công viên, đi qua công viên là hai con đường nhựa, đoạn đường này rất ít người đi, hơn nữa đèn đường ở đây còn đang hỏng, mỗi lần màn đêm buông xuống, cả đoạn đường đều như bị thế giới bỏ lại vậy.
Bốn phía đen không thấy điểm cuối.
Mới đầu cô bị các loại tin tức đập vào mặt nên đắm chìm trong sự nghẹt thở, không cảm thấy sợ hãi nhưng chờ đến khi phát hiện bóng tối, người như lạc vào ngục tù.
Nhan Thư cố nén nỗi sợ trong lòng, chạy trong bóng tối, càng lúc càng nhanh, không biết chạy bao lâu, rốt cuộc cũng chạy tới công viên.
Cô chờ cho trái tim đang đập kịch liệt hòa hoãn một chút, tìm một băng ghế công cộng cạnh đèn đường, ngồi xuống.
Qua thật lâu, tim cô mới dần dần trở lại bình thường.
Cô quay đầu liếc nhìn con đường.
Từng có suy nghĩ bi quan là——
Một mảnh đen kịt, thê lương không thấy rõ phương hướng, có lẽ chính là cảm xúc hiện tại của cô.
Hiển nhiên, không có khả năng cô kể chuyện này cho Hứa Bùi, chỉ đơn giản chọn lựa mấy điểm chính, vài ba lời phác họa một chút đầu đuôi câu chuyện, không để ý nói: “Đã qua lâu rồi, em cũng không nhớ rõ lắm, dù sao đại khái chuyện chỉ có thế… Aydaa, anh ôm em chặt như vậy làm gì… Buông tay buông tay, em không thở được!”
Hứa Bùi khóa cả người cô trong lồng ngực: “Sau đó em ngồi ở băng ghế cả một đêm?”
“Đúng vậy, lúc ấy em không muốn về nhà, mơ mơ hồ hồ ngồi suốt một đêm ở công viên. Bây giờ nghĩ lại thật buồn cười, bọn họ sai lầm, em lại trừng phạt chính mình, thật là không có lời.” Nhan Thư rất muốn nhún nhún vai, nhưng phát hiện bị anh ôm rất chặt, căn bản không làm được động tác này, chỉ đành từ bỏ.
Cô ngẩng mặt lên, đặt cằm trên ngực anh, nhìn anh, “Anh đang nghĩ gì thế?”
Giọng nói của Hứa Bùi rất gần, nhưng cũng rất xa: “Đang nghĩ nếu lúc ấy anh có thể ôm em như thế này thì thật tốt.”
Nhan Thư cong cong khóe môi: “Hồi đó anh không ở bên cạnh em thì ôm kiểu gì? Ngược lại là anh chàng đèn đường, nhầm, là Thẩm Thời, anh ấy…”
Tay người đàn ông căng cứng: “Anh ta ôm em?”
“Anh nghĩ đi đâu vậy?” Nhan Thư liếc anh, “Anh ấy sửa đèn đường.”
Hứa Bùi giật mình: “Cái gì?”
“Chính là đống đèn ở cái con đường chết tiệt kia.” Nhan Thư rơi vào trong ký ức.
Chuyện này, đối với cô lúc ấy mà nói, đã đánh sâu vào tâm lý, mấy ngày trôi qua, cô vẫn vô tri vô giác, như cái xác biết đi, không biết hôm nay là hôm nào.
Cả đêm cô đều không muốn về nhà, tìm một cái cớ đến nhà Vưu Giai ở tạm mấy ngày, nhưng rồi cũng không dám làm phiền cậu ấy nên đành suy đi nghĩ lại quyết định về nhà.
Hình như cô có bệnh ——
Khoảnh khắc cô bước một chân vào nhà kia, cảm giác chán ghét tràn ra trong lòng cô, cô nhịn cảm giác cồn cào trong dạ dày, xoay người chạy ra bên ngoài.
Cô không suy nghĩ mà chạy rất lâu, đột nhiên dừng bước.
Vậy mà cô vẫn chạy tới chỗ đó.
Đèn đường hỏng mất, không có một tia sáng, chỉ có bóng tối vô tận.
Rất giống như cuộc đời của cô, từ rực rỡ đến u ám.
Nhan Thư tựa như mất khống chế, không đi theo mục tiêu đã định trước, mất phương hướng trong bóng tối.
Trong nháy mắt đó, cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cô.
Nhưng.
Chỉ che mắt chưa tới một giây, loại tâm tình này đã bay mất.
Bởi vì một giây kế tiếp, cô bất ngờ giẫm phải một cành cây, tiếng “rắc rắc” bỗng vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, phút chốc ấy, chiếc đèn đường cách cô một đoạn bất ngờ sáng lên.
Ngay sau đó, từng ngọn từng ngọn giống như tiếp nhận được tín hiệu nào đó, lần lượt phát sáng theo bước chân cô.
Chiếu sáng cả con đường nhựa.
Cũng như xua tan con đường mờ mịt và khủng hoảng phía trước.
Đèn đường mờ nhạt.
Nhưng một khắc kia đối với cô mà nói cũng đã đủ sáng.
Bởi vì chúng cho cô dũng khí và tín nhiệm, nói với cô rằng bóng tối sẽ trở thành quá khứ, đời người và tương lai của cô ——
Sáng như ánh nắng mặt trời, êm đềm như con đường dài.
“Ở cuối đường, em thấy Thẩm Thời.” Nhan Thư nói xong ngẩng đầu nhìn Hứa Bùi, lại thấy đôi mắt anh đang nhìn cô thật sâu.
Hứa Bùi có một đôi mắt rất đen rất sáng, nhưng giờ phút này đôi mắt anh như được bao trùm thêm một lớp sương mù dày đặc.
Sau lớp sương mù, đôi mắt anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt giống như đang nói gì đó, lại giống như chẳng nói gì.
Nhan Thư bị anh nhìn chằm chằm, hơi run lên vì sợ.
Một lúc sau mới thấy chân mày anh nhíu lại, lớp sương mù trong mắt dần biến mất, thay vào đó là nụ cười nhẹ chế nhạo cô: “Cho nên em liền viết tờ giấy nhỏ cho anh ta?”
Sự chú ý của Nhan Thư lập tức bị dời đi, cô đập anh một cái: “Cái gì mà tờ giấy nhỏ chứ! Anh đừng có nói mập mờ như vậy!”
Hứa Bùi liếc cô: “Ồ? Vậy chuyện gì đã xảy ra?”
Nhan Thư trả lời rất nhanh: “Chỉ là tấm thiệp chúc phúc bình thường thôi!”
“Bình thường sao?” Hứa Bùi chậm rãi nói lên nghi ngờ, “Sao anh không nhận được cái nào?”
Nhan Thư tỉnh táo phản bác: “Nhưng anh nhận được thư tình.”
Hứa Bùi sửng sốt một chút: “Lúc nào?”
Nhan Thư nhớ tới chuyện kia, dùng sức hừ một tiếng: “Còn lúc nào nữa! Chính là lúc mới vào học kỳ năm lớp 10, ở khu dạy học tầng 4, chính mắt em nhìn thấy, Vưu Giai cũng nhìn thấy, cô ấy có thể làm chứng!”
Hứa Bùi hỏi cô với giọng không chắc lắm: “Là ngày một học trưởng lớp 11 cầm microphone công khai tỏ tình em à?”
Nhan Thư đột nhiên cạn lời: “…”
Đêm Giáng Sinh lãng mạn vậy mà hai người dùng cả đêm để… tính sổ nợ cũ.
Đến mức Nhan Thư không có thời gian nghi ngờ, vì sao Hứa Bùi lại biết được việc cô tặng thiệp cho Thẩm Thời.
Cuối cùng cô thấy bản thân yếu thế, không thể làm gì khác hơn là chơi xấu quay sang hôn anh mấy cái, ai ngờ bị người đàn ông phản lại đè xuống ghế sofa.
Kế tiếp thất thủ, quân lính tan rã.
–
Sự thật chứng minh, chuyện hôn môi rất dễ gây nghiện.
Hứa thần cũng không ngoại lệ.
Sau đêm Giáng sinh đó, Hứa Bùi giống như được mở ra một cảnh giới mới, hoặc như bị đập trúng công tắc nào đó, lúc nào cũng muốn hôn cô hai cái.
Dù là lúc anh đang cạo râu được một nửa, cũng phải chạy ra từ phòng vệ sinh hôn cô hai cái, sau đó mới tiếp tục ung dung thong thả cạo nốt nửa kia.
Trước kia, khi anh là thầy Hứa, thứ nói với cô nhiều nhất là —— tập trung.
Bây giờ, anh vẫn muốn cô tập trung.
Chẳng qua, sự chú ý này chuyển từ toán học sang hôn môi.
Thỉnh thoảng cô và anh còn hôn nhau ở ven đường.
Sự thật chứng minh, hậu quả của hôn môi quá độ chính là ——
“Hai người bị chụp rồi!”
Sau khi Nhan Thư đưa giấy chứng nhận thời gian thực tập đến trường, cô lập tức đi theo tổ tiết mục chạy loạn khắp các xó xỉnh, hôm nay vừa mới giúp bà cụ tìm được con mèo bị mất, lúc sau mệt mỏi trở lại phòng học đã nghe thấy giọng nói quãng tám cao vút của Điền Tư Điềm vang lên bên cạnh.
Nhan Thư đang ngủ gà ngủ gật bỗng giật mình: “Bị chụp? Chụp cái gì?”
Ánh mắt Điền Tư Điềm sáng lấp lánh, rất hưng phấn nói: “Chụp hai người chứ sao! Cậu hiểu đấy! Ầy ầy, cậu xem trong diễn đàn trường thì biết, mọi người sắp gào thét đến điên rồi! Thôi xem của tớ này, khỏi tìm!”
Cô nàng dứt khoát đưa điện thoại di động tới trước mặt Nhan Thư, trong trang đầu diễn đàn của Lan Đại, có một bài viết được bình luận vô cùng sôi nổi.
[Muốn chết a a a!!! Hoa khôi khoa và Hứa thần! Ở bên nhau!!! Có ảnh chứng minh!!]