*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái này thật sự là đàn anh Quan mua?” Nhan Thư nhìn bảo tháp to lớn đứng sừng sững ở bên cạnh, vẫn không thể tin được.
Hứa Bùi xem sơ qua hộp kính, mở ra: “Nếu không?”
Nhan Thư líu lưỡi: “Đàn anh Quan…” Chữ ngốc đến bên miệng, lại cảm thấy không ổn, nhanh chóng thay đổi tính từ khác, “Thật là người thông minh, nhiều tiền.”
Cô có chút nghĩ không thông: “Nhưng tại sao anh ấy lại viết tên anh? Còn có…”
Đang muốn đào sâu tận gốc gác thì bị Hứa Bùi ngắt lời: “Nhan Thư.”
“Hử?” Nhan Thư ngẩng đầu nhìn anh.
Hứa Bùi đứng bên cửa sổ, nhàn hạ dựa vào cạnh bàn, một chân co lên, lưng hơi cong, cẩn thận lau chiếc kính gọng vàng trên tay.
Sau vài giây, anh ngẩng đầu.
Ngón cái và ngón trỏ cầm gối kính*, đeo lên sống mũi, ánh mắt chứa ý cười nhẹ xuyên qua tròng kính mỏng rơi xuống người cô: “Em tới đây để bàn chuyện này?”
*Hình ảnh minh họa:
“Hả?”
Hứa Bùi nâng cổ tay, hai đầu ngón tay bên kia gõ nhẹ hai lần trên mặt đồng hồ: “Đến giờ học rồi.”
–
Nói là đến giờ học, thực tế thì nửa tiếng sau, bọn họ vẫn như cũ chưa vào chủ đề chính.
Nhan Thư ngồi vào bàn làm việc, trước mặt là ly nước xoài, cá khô chiên giòn cùng các loại đồ ăn vặt đủ màu sắc rực rỡ từ cửa hàng dưới lầu đưa tới.
Cô nhón một miếng bánh quy nhỏ, bỏ vào miệng, thỏa mãn nhai vài cái: “Ý anh là, mấy ly nước xoài, đồ ăn vặt và các thứ các thứ gì gì đó, ngày nào cũng đúng hẹn đưa tới?”
Hứa Bùi dựa vào ghế da, nhàn nhã lật sách: “Ừ, phúc lợi của phòng làm việc.”
Nhan Thư nhìn xung quanh một vòng.
Phòng làm việc này bài trí đơn giản, căn phòng nhỏ rộng mấy chục mét vuông, kê một ít bàn ghế, không có bất kỳ đồ trang trí nào khác, quả là dày đặc hơi thở của thẳng nam.
Thực sự không giống một nơi có phúc lợi đặc biệt chút nào.
Nhan Thư cảm thán: “Nhìn không ra nha.”
Cô chậm rãi ăn cá khô, trò chuyện vui vẻ với anh thì nhìn thấy có một bàn tay duỗi ra, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn.
Cô vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hứa Bùi.
Người sau giật giật môi: “Nói đi, em muốn trì hoãn đến mấy giờ?”
Nhan Thư: “…”
Kế hoạch kéo dài thời gian của Nhan Thư thất bại, cô đành phải vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, chậm rì rì lật trang đầu tiên, nhìn chằm chằm công thức như xem sách trời, cố gắng tập trung lực chú ý, nhưng đầu óc không nghe sai bảo mà như đi vào cõi thần tiên.
Chờ đến khi hồi thần thì phát hiện người đàn ông đối diện đang khoanh tay nhíu mày, bộ dạng đau đầu nhìn mình.
Nhan Thư chột dạ cúi đầu đọc sách, giả vờ nghiêm túc, liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Nhan Thư.”
“Hả?” Cô bày ra tư thế khiêm tốn học tập, “Sao vậy?”
Hứa Bùi trầm ngâm một lát: “Em cầm sách ngược.”
Nhan Thư: “…”
Cô cam chịu đóng sách lại: “Không giả vờ nữa!” Cô ủy khuất chống cằm lên mặt bàn màu đen, “Khả năng học toán của tôi kém thế nào, anh còn không biết sao!”
Hứa Bùi ngẩn người, không lên tiếng, ngược lại mỉm cười.
Nói vậy cũng đúng.
Lần đầu tiên nhìn thấy khả năng học toán của cô, anh còn chưa vào tiểu học, anh không thích ở nhà lầu san sát trong thành phố, lại chỉ thích về quê, đi theo sau mông ông cụ nhà mình tản bộ.
Trong khoảng thời gian đó anh trầm mê vào việc giải Sudoku, ông già còn cố tình đưa ra những đề mục Sudoku lắt léo, kỳ quái cho anh.
Lúc đầu, anh còn có thể giải ra trong vài phút, càng về sau, càng trở nên khó hơn, ông cụ đặt ra những chướng ngại vừa hiếm lạ vừa cổ quái, thời gian anh giải ra càng ngày càng dài.
Mặc dù vậy, anh vẫn duy trì tỷ lệ chính xác 100%, điều này khiến ông cụ vừa hài lòng vừa đau đầu.
Chỉ một lần duy nhất, anh đã mắc phải sai lầm.
Lần đó, ông cụ đưa ra một yêu cầu kỳ lạ, nói là để rèn luyện sự tập trung, bảo anh phải đến nơi ồn ào nhất để giải đề.
Anh không có một chút nghĩ ngợi nào, liền đáp ứng yêu cầu, ngồi xuống bên bờ sông.
Nơi ồn ào nhất, còn không phải là ở đây sao?
Cô nhóc mập mạp cùng đám nhóc sau đuôi cả ngày rong chơi ở chỗ này, có khi trong phòng ngủ còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào chơi đùa của đám nhóc từ xa truyền đến, huống chi là ngồi ngay đây.
Âm thanh hỗn độn như nhân lên cấp lũy thừa.
Khả năng tập trung của anh luôn vô cùng tốt, cho dù là ngồi ở chợ cũng không bị xao nhãng, nhưng cô bé mập mạp lại quá phiền phức.
Vừa nhìn thấy anh liền không chút do dự vứt bỏ đám nhóc đuôi nhỏ phía sau, vui vẻ chạy quanh người anh líu ra líu ríu.
Ngày hôm đó, cô nhóc thu hoạch được chiến lợi phẩm rất phong phú, đắc ý mang cái xô đầy cá nhỏ đến trước mặt anh: “Anh Hứa Bùi, anh thấy em bắt được rất nhiều cá nhỏ này. Em đếm anh nghe nha! Một, hai, ba, bốn, …”
“A, không đúng, không đúng! Một, hai, ba, bốn, năm… Ôi trời, cá nhỏ đừng nhúc nhích!”
“Em đếm lại lần nữa, một, hai, … Em đếm xong rồi, tổng cộng có mười con! Chờ chút, em kiểm tra lại một lần nữa, một, hai, ba, …”
Cô nhóc cứ ghé vào tai anh không ngừng đếm số, nhưng vẫn đếm chưa xong, Hứa Bùi đành phải nhanh chóng liếc mắt nhìn vào cái xô: “Tổng cộng là 9 con.”
Cô nhóc mũm mĩm cau mày, “Làm sao có thể là 9 con? Em đếm rõ ràng là 10 con!”
Hứa Bùi: “9 con.”
Cô nhóc mập mạp: “10 con!”
“9 con.”
“10 con!”
“…”
Hứa Bùi không thể hiểu nổi, vì sao anh chỉ liếc mắt một cái là biết đáp án, mà cô cứ khăng khăng không hiểu?
Anh cau mày cùng tranh luận với cô nhóc một lúc lâu mới phản ứng lại, anh đến đây để giải Sudoku.
“Em muốn nói bao nhiêu con thì là bấy nhiêu.”
Anh cúi đầu, mặc kệ cô líu ríu thế nào cũng không để ý nữa.
Chẳng qua, lúc anh cầm kết quả giao cho ông cụ, liền nghe thấy giọng nói kinh ngạc của ông: “Sao cháu lại điền 9 con vào đây? Không đúng, loại sai lầm này lúc cháu ba tuổi còn không tái phạm mà!”
…
Hứa Bùi đưa tay xoa xoa mi tâm.
Anh nhẹ nhàng khép sách lại: “Như thế này đi, hôm nay không giải đề, chúng ta nói một chút về tác dụng của toán học. Bạn học Nhan, em cảm thấy toán học có hữu ích hay không?”
Chỉ cần không phải làm đề, tinh thần của Nhan Thư lập tức trở lại: “Đương nhiên có ích, môn học nào cũng cần thiết, mà toán học là cơ sở của các môn khác. Về lý thuyết, nó quan trọng hơn so với bất kì môn học nào.”
Hứa Bùi cười: “Trả lời không tồi.”
Trong khi Nhan Thư còn đang đắc ý, không quên khen ngợi anh: “Đương nhiên rồi, nếu không làm sao tôi dám phỏng vấn đoàn đội của anh?”
Hứa Bùi cười cười: “Vậy em có nhớ lúc ấy tôi đã nói câu gì không?”
Nhan Thư là một học tra môn toán, nhưng đề cập đến bài viết phỏng vấn, trí nhớ của cô đặc biệt tốt, cô suy nghĩ trong vài giây: “Toán học hữu dụng, nhưng không chỉ hữu dụng. Là câu này?”
Hứa Bùi vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý.
Anh ngả người ra sau, đôi mắt bình thản dưới cặp kính gọng vàng: “Từ thời cổ đại, trình độ toán học của nước ta dẫn đầu thế giới. Người xưa cũng phát minh ra nhiều phép tính vĩ đại, như định lý Pytago, tính chu vi hình tròn, vân vân… dùng để đo đạc đất đai, tính toán trọng lượng, công tác thống kê số liệu, đều là những kiến thức toán học hữu ích. Cùng lúc đó, toán học Hy Lạp cổ đại cũng phát triển nhanh chóng, bọn họ rất có thú vị, phương hướng nghiên cứu hoàn toàn khác với chúng ta, thứ bọn họ nghiên cứu chính là…”
“Mặt vô dụng của toán học?”
“Có thể nói như vậy.” Hứa Bùi khẽ cười, “Nhưng chính xác mà nói, đó là ý nghĩa toán học. Nói cách khác, những gì bọn họ nghiên cứu là biển rộng trời cao, những gì chúng ta nghiên cứu là vùng đất dưới chân. Lãng mạn và thực dụng, hai phương hướng bất đồng, em thích cái nào hơn?”
Nhan Thư suy nghĩ, miễn cưỡng chọn ra một cái: “Lãng mạn đi.”
Dù sao thì những vấn đề thiết thực như gà và thỏ ở chung một chuồng, bể bơi một bên thoát nước một bên thêm nước, còn có Tiểu Minh và Tiểu Hồng bao nhiêu phút sau gặp nhau, đều khiến cô học đau cả đầu từ tiểu học lên trung học rồi phổ thông.
Hứa Bùi gật đầu.
Anh mở sách ra, đẩy tới trước mặt cô: “Được rồi, theo ý em, hôm nay chúng ta sẽ nói đến sự lãng mạn của toán học.”
Sự lãng mạn của toán học?
Nhan Thư nhìn xuống mấy lần, cả người không ổn lắm.
Đây không phải là trang vừa mới giảng sao!!
Vòng một vòng lớn như vậy, chỉ để cho cô chủ động tìm hiểu cái này?
–
Không thể không nói, Hứa Bùi giảng bài rất hay.
Sự kiên nhẫn của anh rất tốt, lại không chê trình độ của cô kém, đưa ra ví dụ đơn giản để làm rõ một số công thức phức tạp.
Sau một vài lời giảng giải sâu sắc, dễ hiểu, Nhan Thư cảm thấy mình đã học được rất nhiều điều, nhưng bất đắc dĩ, cô vẫn không có cảm tình đối với môn học này, trời sinh không có hứng thú, ngay sau đó cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến.
Sợ bị Hứa Bùi phát hiện, cô cố gắng chống đỡ mở mắt ra nhìn anh, đầu óc đã sớm mơ màng.
“Sự lãng mạn trong toán học còn có rất nhiều,” Hứa Bùi nhớ lại một ví dụ, hỏi cô, “Em đã nghe câu chuyện tình của Descartes và công chúa Thụy Điển chưa?”
Nhan Thư ra vẻ thực sự nghiêm túc gật đầu: “Có nghe qua.”
“Công chúa Thụy Điển si mê toán học, đã mời Descartes làm người dạy cho cô ấy. Hai người…” Hứa Bùi ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của cô gái đối diện, “Hai người sớm chiều ở chung, không bao lâu liền nảy sinh tình cảm.”
“Sau đó thì sao?”
Hứa Bùi lược bỏ phần không đáng quan tâm đi, “Sau đó Descartes viết cho cô ấy một bức thư, trong thư không có chữ, mà chỉ có vỏn vẹn một công thức.”
Nhan Thư gắng gượng mở mắt: “Hả?”
“r = a(1 – sinθ)” Hứa Bùi khẽ nói, “Đây là hàm số hình trái tim nổi tiếng của Descartes.”
Ánh mắt anh khóa chặt lấy cô.
Ánh chiều tà mùa thu nghiêng nghiêng chiếu vào phòng, rơi xuống đỉnh đầu cô gái, phủ một lớp màu vàng nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn vốn đã chói mắt của cô.
Dường như cô không nghe rõ, đầu nghiêng về phía trước.
Khoảng cách giữa hai người bị cô kéo gần lại, chóp mũi hướng vào nhau, chỉ cách nhau hai mươi centimet.
Anh gần như có thể thấy rõ lông tơ nhỏ trên khuôn mặt mịn màng của cô.
Hầu kết Hứa Bùi chuyển động, giọng trầm thấp: “Ông ấy giấu kín tình cảm của mình trong công thức đó.”
Cô gái đối diện không lên tiếng, lại nghiêng người về phía trước.
Động tác rất chậm.
Hứa Bùi hơi siết chặt ngón tay.
Giây tiếp theo, cô gái chậm rãi nhắm mắt, đầu trượt một cái, gục xuống mặt bàn.
Hứa Bùi: “…”
–
Nửa tiếng sau.
Nhan Thư hổ thẹn nâng má, ngẫm lại xem bản thân mình đến tột cùng đã ngủ thiếp đi như thế nào.
Hình như lúc ấy cô đang buồn ngủ muốn chết, nhưng Hứa Bùi lại cố tình nói ra một công thức mà cô nghe không hiểu, cô lập tức như bị thôi miên, cái gì cũng không nhớ rõ.
Khi tỉnh giấc, trên người đắp một chiếc áo khoác rộng.
Hứa Bùi không nói gì, cầm cốc lên, đứng dậy đi lấy nước.
Trở về, ngồi xuống: “Tiếp tục?”
Nhan Thư: “…”
Cô cố gắng kéo dài thời gian: “Thầy Hứa, tôi cũng muốn uống nước.”
Hứa Bùi đứng dậy, định lấy cốc dùng một lần cho cô.
Nhan Thư xua tay: “Này quá lãng phí, nếu không chúng ta đi xuống mua một cái, dù sao về sau sẽ thường tới.”
Cô chỉ tùy tiện kiếm cớ đi ra ngoài mà thôi, không xác định có bị Hứa Bùi vạch trần hay không, nào biết được anh như suy tư gì đó, gật đầu: “Được rồi, đi sớm về sớm.”
Nhan Thư vui mừng trong lòng.
Từ cửa chính đi ra, lại nghe một tiếng “choang” giòn giã vang lên.
Vừa quay đầu, cô nhìn thấy một cái cốc rơi xuống đất vỡ tan tành.
Cô vội vàng quay lại: “Có bị thương không?”
Hứa Bùi nhìn lướt qua tay mình, lắc đầu: “Không sao, chỉ là cốc bị vỡ thôi.”
“Đành cùng em đi siêu thị một chuyến vậy.” Anh rời khỏi ghế dựa, cầm áo khoác mặc lên người, “Đi nào.”
–
Bước ra khỏi cửa, Nhan Thư mới phát hiện bản thân còn đang khoác áo khoác của Hứa Bùi.
Cô không thể không biết xấu hổ mà quay trở lại, đành tạm chấp nhận cách ăn mặc này.
May mắn thay, dưới lầu có siêu thị.
Nhan Thư đẩy xe mua hàng, tinh thần phấn chấn bước vào trong, không hề có nửa điểm muốn ngủ gà ngủ gật.
Hứa Bùi chỉ vào chiếc xe đẩy hàng, khó hiểu: “Mua một cái cốc thôi mà, có cần dùng xe đẩy lớn như vậy không?”
Nhan Thư quay đầu lại, cười tủm tỉm: “Ai nói tôi chỉ mua một cái cốc? Đến cũng đến rồi, không chứa đầy chiếc xe này, chẳng phải mất công chúng ta tới đây một chuyến sao!”
Hứa Bùi: “…”
Anh nhìn dáng vẻ vui sướng chạy như bay ra ngoài của Nhan Thư, đang định đi theo, ánh mắt thoáng thấy tấm băng rôn bên trái, bước chân dừng lại.
Nhan Thư vội vàng lao đi, trong giỏ hàng đã có vài món đồ ăn vặt, đột nhiên nhận ra Hứa Bùi không theo kịp.
Cô rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn để túi khoai tây chiên xuống, đẩy xe hàng, quay đầu nhìn xung quanh tìm người.
Một lát sau, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng đĩnh đạc, thẳng tắp của anh đứng trước một quầy hàng khuyến mãi.
Bóng dáng kia đứng bên cạnh quầy hàng, một đống đồ chồng chất đủ loại màu sắc, tấm băng rôn lớn màu đỏ được dán trên chồng cao nhất.
Mặt trên dùng bút lông đen viết qua loa một hàng chữ to.
–––– Vợ chồng mới cưới, mua một tặng một.
Khi Nhan Thư đi đến, dì bán hàng còn đang lôi kéo Hứa Bùi, giọng điệu mười phần nhiệt tình giới thiệu: “Hoạt động lần này thực sự có lời, ai nha, có rất nhiều đôi vợ chồng trẻ mang theo giấy kết hôn tới tham gia đó!”
Sống lưng gầy mỏng thẳng tắp của Hứa Bùi cùng với dáng người cao lớn.
Chữ T màu trắng trên áo khoác màu xanh nhạt, quần đen, giày thể thao màu trắng.
Phong cách ăn mặc sạch sẽ, thoải mái làm nổi bật vẻ trẻ trung của anh.
Dì bán hàng đánh giá anh từ trên xuống dưới, “Nhưng tôi thấy cậu còn trẻ như vậy, hẳn là còn chưa kết hôn? Hoạt động của chúng tôi yêu cầu rất nghiêm ngặt, cậu không thể tham gia nếu không có giấy đăng ký kết hôn!”
Nhan Thư mở miệng, chuẩn bị kêu Hứa Bùi đi, đã thấy người nào đó thong thả móc ra từ trong ví, một cuốn sổ màu đỏ.
Anh dùng ngón tay cầm cuốn sổ, đẩy tới trước mặt dì bán hàng, dừng lại, thấp giọng hỏi: “Là cái này?”
Dì bán hàng mở to hai mắt, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt: “Ôi chao, chàng trai động tác mau lẹ thế!”
Hứa Bùi cười theo: “Đủ chưa? Nếu không đủ, vợ tôi còn một bản.”