Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

Chương 19: Chẳng lẽ cậu chưa từng xem thứ đồ chơi kia?




Đêm khuya, trên núi Thu.

Hai cô gái của khoa Báo chí đang đi trên đường nhỏ, cô gái khuôn mặt trái xoan kéo tay áo cô gái bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Không thể nào, cậu còn muốn đi hỏi chị Lâm về chuyện tạp chí trường sao?”

Cô gái có vóc dáng cao gầy: “Đúng vậy, số tạp chí của trường lần trước rất nổi tiếng, tôi còn chưa cướp được đâu. Chị Lâm đồng ý sẽ tặng tôi một quyển phụ bản. Làm sao vậy?”

Cô gái mặt trái xoan thở dài: “Tối nay cậu không tham gia tiệc lửa trại nên không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi nói cậu nghe, bài báo của chị Lâm viết rất lung tung, cậu muốn lấy về làm gì?”

“A, không phải là phỏng vấn cái người được gọi là tiểu thanh mai của Hứa thần, còn cùng tranh trang báo với Nhan Thư hay sao? Sao lại viết lung tung được?”

“Ai biết.”

“… Tôi thì tôi cũng không cần.”

Hai người nói xong, quay trở về.

Vừa xoay người lại thì sợ hết hồn.

“Lâm, chị Lâm!”

“… Chào chị Lâm!”

Lâm Tuyết Mẫn đứng trong bóng tối, không thấy rõ biểu tình, qua hai giây mới bước tới, mỉm cười: “Đi đâu thế?”

Cô gái vóc dáng cao gầy đáp: “Chỉ… chỉ là tùy tiện tản bộ xung quanh một lát.”

Cô gái khuôn mặt trái xoan nhanh nhẹn đáp: “Thầy Mã vừa kêu tụi em đến dọn đồ nướng. Tụi em đi trước nha chị Lâm.”

Lâm Tuyết Mẫn gật đầu: “Đêm đã khuya, chú ý an toàn.”

Sau khi nói xong, cô ta mỉm cười tạm biệt hai người, vừa quay người đi sắc mặt liền thay đổi.

Cô ta kìm nén cơn tức giận đang phun trào trong lòng, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Thư Nhu Nhi gọi đi.

Điện thoại đổ chuông, nhanh chóng bị cắt.

Vẻ mặt Lâm Tuyết Mẫn âm trầm đi về phía lều, khi đi tới trước lều của mình, sắc mặt của cô ta càng đen hơn.

Căn lều trước mặt cô ta xiêu vẹo, tả tơi như giẻ rách, trái lại căn lều của Nhan Thư bên cạnh trông rất rộng rãi, chắc chắn.

Hai chiếc lều đứng cạnh nhau càng khiến căn lều của cô ta thảm không nỡ nhìn.

Lâm Tuyết Mẫn chịu đựng mùi ẩm mốc, nỗi uất hận trong lòng đã bị kéo đến cực điểm.

Cô ta lấy di động ra, tìm giao diện đăng nhập diễn đàn APP của trường, thuần thục nhập mã số sinh viên của mình, bấm vào nút “Tôi muốn đăng bài”.

Năm phút sau, một bài đăng mới xuất hiện trên diễn đàn trường, chủ đề khá bắt mắt.

—— Tôi tận mắt nhìn thấy, không ngờ hoa khôi khoa có thể thảo mai đến vậy, aaaa ——

Lầu chính: [Chuyện là như thế này, LZ cùng người nhà đi nghỉ mát ở núi Thu, ngẫu nhiên gặp khoa Báo chí và đoàn đội Hứa thần đang tổ chức team building. Hai ngày tiếp theo liền bị sốc bởi hàng loạt hành động bùng nổ của hoa khôi khoa Báo chí.

Hoa khôi khoa không những cố tình phá hỏng lều mà còn ở trước mặt Hứa thần tỏ vẻ đáng thương.

Giữa trưa lại bắt tôm và cá ra vẻ nịnh bợ đưa tới trước mặt Hứa thần, đáng tiếc Hứa thần là chuyên gia giám định trà xanh, hoàn toàn miễn dịch với tình ý của cô ta, một miếng cũng không ăn, cười chết tôi rồi.

Buổi tối, mọi người tổ chức lửa trại, cô ta cố ý giúp Hứa thần thừa nhận hình phạt, tạo cơ hội ở một mình với nam thần.

Thủ đoạn tâm cơ thật là tầng tầng lớp lớp, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Hứa thần không hề đáp lại (đầu chó)

Trước đây nghe người khác nói tôi còn không tin, hai ngày nay tôi tận mắt nhìn thấy xem như là mở rộng tầm mắt, giỏi cho một hoa khôi khoa, bộ dạng trước mặt Hứa thần giống như một tên hề nhảy nhót trong vở hài kịch. Thật là làm mất mặt phụ nữ chúng ta!]



Đăng bài xong, Lâm Tuyết Mẫn còn chưa hết khó chịu, một lần nữa gọi đến số của Thư Nhu Nhi.

May mắn thay, lần này điện thoại vừa đổ chuông hai lần đã được nhấc máy.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói ngọt ngào: “Alo, chị Tuyết Mẫn.”

“Thư Nhu Nhi, lần này chị suýt bị em hại chết rồi!” Lâm Tuyết Mẫn vừa thốt ra, mới phát hiện giọng nói của mình âm trầm đến lợi hại.

“Alo? Chị Tuyết Mẫn, tín hiệu… của chị không… ổn?”

Lâm Tuyết Mẫn liếc nhìn điện thoại, quả nhiên tín hiệu không tốt lắm.

Địa phương khỉ ho cò gáy này.

Cô ta đứng dậy, đi ra ngoài, tìm một nơi khá cao, tiếp tục đen mặt, chất vấn đầu dây bên kia: “Em nói thật đi, giữa em và Hứa thần rốt cuộc là quan hệ gì?”

Lâm Tuyết Mẫn cũng không thèm cho bên kia sắc mặt tốt.

Nhớ lần đầu khi cô ta gặp Thư Nhu Nhi, nha đầu kia lúc đó mới chỉ ba, bốn tuổi, mặc một chiếc váy hoa dính đầy bụi bẩn, sợ hãi, co rúm đứng trong góc.

Hiện tại, Thư Nhu Nhi đã bám víu được một người cha tốt, thay đổi nhanh chóng, thành một nữ thần trong trường, nhưng trong lòng Lâm Tuyết Mẫn, cô bé ấy mãi là cô gái nhỏ bé nghèo túng kia.

Không đáng chút nào khi phải giả vờ.

Cô gái ở đầu dây bên kia tạm dừng, giọng nói ngọt ngào như cũ: “Không phải em đã nói rồi sao, chúng em quen biết khi còn nhỏ, thường xuyên cùng nhau chơi đùa. Làm sao vậy, chị Tuyết Mẫn?”

“Theo lời em nói, trước đây cậu ấy thích ăn cá, nhưng Hứa thần chính miệng nói với mọi người đồ ăn cậu ấy ghét nhất là cá.” Lâm Tuyết Mẫn cười lạnh, nói, “Em giải thích thế nào?”

Trong studio.

Thư Nhu Nhi hơi sững sờ: “Không có khả năng.”

Sao có thể như thế được, cô ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy.

Khi đó, cô ở nhờ nhà ông Nhan.

Mỗi buổi sáng, Hứa Bùi đều đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn gõ cửa, đứng ở ngoài nói vọng vào trong: “Ông ngoại Nhan, hôm nay có cá không?”

Trong nhiều ngày như thế, anh ấy đều hỏi tương tự như vậy.

Cho đến một ngày, anh ấy rốt cuộc không còn đòi cá nữa.

Thay vào đó, anh đứng ở cửa nghẹn một lúc lâu, cuối cùng thốt ra một câu: “Ông ngoại Nhan, khi nào Kiều Kiều sẽ trở lại?”

Thư Nhu Nhi cầm điện thoại, vẻ mặt ngẩn ngơ, cho đến khi Lâm Tuyết Mẫn alo hai lần, cô ta mới trấn tĩnh lại.

Cô ta nhanh chóng cười trừ: “Lúc nhỏ thích ăn, khi trưởng thành khẩu vị có chút thay đổi cũng không chừng!”

Giọng của đạo diễn phát ra từ phim trường: “Số 38 Thư Nhu Nhi, số 38 Thư Nhu Nhi …”

Thư Nhu Nhi đáp lại, nói với điện thoại, “Chờ em một chút.”

Lâm Tuyết Mẫn không kiên nhẫn ừ một tiếng, khoanh tay từng bước đi xuống con đường nhỏ. Khóe mắt hơi lóe, một bóng người từ trong lều chạy ra, trộm nhìn quanh rồi nhanh chóng chìm vào màn đêm.

Trời tối đến mức cô ta không thấy rõ dáng vẻ của người đó, nhưng lại nhìn rõ đôi giày độc nhất vô nhị kia.

—— Giày RT da trắng phiên bản giới hạn, của Nhan Thư.

Tầm mắt Lâm Tuyết Mẫn dõi theo bóng dáng vừa biến mất rời đi, lại rơi vào căn lều trước mặt.

Sắc mặt khẽ biến.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói ngọt ngào của Thư Nhu Nhi truyền đến: “Em cúp máy đây, chị Tuyết Mẫn, tổ đạo diễn gọi em đến diễn tập.”

“Chờ đã.” Cô ta nhìn chằm chằm vào căn lều kia.

Thư Nhu Nhi: “Hả?”

Lâm Tuyết Mẫn nhíu mày: “Khi nào thì em có thể trở lại trường học?”

“Vài ngày nữa có thể ra ngoài một chuyến. Làm sao vậy?”

Lâm Tuyết Mẫn hừ lạnh: “Không có chuyện gì, chỉ là nhắc nhở em, mau trở về gặp chàng trai của em đi, nếu không sẽ bị người khác nhanh chân đến trước.”

Thư Nhu Nhi khẽ cười ở đầu dây bên kia: “Chị cũng không phải không biết tính cách của anh ấy, cô gái khác có muốn leo lên cũng không leo lên được nha.”

“Phải không?” Lâm Tuyết Mẫn vẫn nhìn chằm chằm trong lều, “Chị nghĩ cậu ta đối với Nhan Thư rất không bình thường.”

Người ở đầu dây bên kia như đông cứng lại: “Ai?”

“Nhan Thư.” Lâm Tuyết Mẫn quay về lều, mới nhớ ra em ấy không biết cô gái kia, nói thêm, “Hoa khôi năm hai khoa Báo chí, Nhan Thư.”

“Không thể nào!” Giọng nói đầu dây bên kia đột nhiên cao lên vài phần.

“Có cái gì mà không thể.” Lâm Tuyết Mẫn nghiến răng nghiến lợi “Nói đến Nhan Thư, chị thật sự tức giận. Lần trước cô ta là người đoạt đi trang báo của chị, cô ta viết cái gì chứ, không biết chủ biên nghĩ thế nào, vậy mà lại đưa cho cô ta!”

Trải qua mấy ngày tâm tình tồi tệ, Lâm Tuyết Mẫn rốt cuộc cũng tìm được chỗ trút giận, ngữ khí oán hận: “Em có biết hiện tại chị ở đâu không? Trong cái lều rách nát! Vận khí quỷ quái gì đây! Sớm biết vậy chị đã không phá hư căn lều của cô ta, còn có thể ở trong lều dự phòng của Hứa thần!”

“Con bé Tiểu Ưu kia đúng là người không có đầu óc, không biết cô ta ăn cái gì lớn lên, vậy mà lại để chị ngủ trong đống rẻ rách này, chị nhổ vào…”

Cô ta xả ra tất cả những điều oan ức chính mình phải chịu đựng trong mấy ngày qua cho Thư Nhu Nhi, còn định nói thêm điều gì đó, lại nghe một tiếng loảng xoảng ở sau lưng.

Lâm Tuyết Mẫn đang cầm điện thoại, trong lòng lộp bộp một tiếng, chợt lóe lên một dự cảm xấu.

Cô ta cứng ngắc quay đầu lại.

Cách cô ta chưa đầy năm mét, có gần mười người đang đứng.

Cả nam lẫn nữ.

Hai, ba nam sinh đang mang một giá nướng BBQ, mấy người bên cạnh trên tay cầm túi than, thức ăn, dụng cụ, có mấy cô gái đang cầm xiên que mà vừa rồi chưa nướng hết.

Mọi người đều dừng tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô ta.

Một trong hai cô gái trợn tròn mắt, há to mồm, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Xiên nướng trên tay, vô cùng hợp với tình hình, “bịch” một tiếng rơi xuống đất.

Trong lúc nhất thời, thời gian như ngừng trôi.

Lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Chị Lâm, ăn, ăn xiên nướng không?”

Bên cạnh có người nào đó hừ lạnh một tiếng, “Ồ, cô ta nói cậu không có đầu óc, còn hỏi người ta muốn ăn thịt xiên không, cậu bị ngốc à?”

Đầu óc Lâm Tuyết Mẫn ong ong.

Cô ta mấp máy môi, nhưng miệng dường như nghẹn lại, không nói được lời nào.

Một bóng người cao gầy từ phía sau hai nam sinh đi tới, lộ ra nét mặt già nua của thầy Mã, vẻ mặt ông thay đổi.

Ông lớn tiếng nói: “Em, đi theo thầy.”



Sau một ngày dài mệt mỏi, Nhan Thư trở về lều, nằm trên đệm ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, dường như cô nhìn thấy nửa khuôn ngực ướt át của người đàn ông.

Giãy giụa một hồi lâu, rốt cuộc cô cũng do dự mà bước đến trước mặt người đàn ông, đỏ mặt sờ soạng hai cái.

Sau đó, người đàn ông nghiến răng: “Nhan Thư!”



Nhan Thư đột nhiên từ trên đệm bật dậy, trời đã sáng.

Cô ngồi trên đệm, mê man dụi mắt một lúc lâu.

Đột nhiên, vài hình ảnh trong giấc mơ vụt qua đầu, bàn tay cô di chuyển…

Từ từ.

Hôm qua có phải cô nằm mơ không?

Còn mơ thấy đàn, đàn ông…?

Trọng điểm là, cô hoảng hốt nhớ rõ, trong mơ dường như cô rất hài lòng.

… Đặc biệt là khoảnh khắc sờ vào…

May mắn thay, không thấy rõ mặt mày người đàn ông đó, nếu không ––––

Không đúng, mặc dù người đàn ông không lộ mặt, nhưng giọng nói của anh ta, lại, lại là…

Nhan Thư cảm thấy đầu óc rối như đống len, đột nhiên, hình ảnh Hứa Bùi nghiến răng nghiến lợi tối qua, chốc lát lại là giọng phẫn nộ của anh trong mơ, lên án chính mình.

Không chỉ âm thanh, mà cảnh tượng trong đầu cũng loạn.

Một khắc trước cô vẫn còn hăng say trong mộng, một khắc sau chính là hình ảnh Hứa Bùi canh phòng nghiêm ngặt, khẩn cấp che lấy cổ áo.

Đầu óc Nhan Thư sắp nổ tung: “…”

Cầm thú, quá cầm thú.

Đê tiện, quá đê tiện.

Nhan Thư cúi đầu, hung hăng phỉ nhổ bản thân.

Tầm mắt liếc thấy một vật.

Phút chốc, cô nhớ đến điều gì đó, duỗi tay, gỡ lá bùa trước ngực.



Khi Điền Tư Điềm vén rèm bước vào, Nhan Thư đang ngồi xếp bằng trong lều, hai tay ôm má, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm lá bùa.

Cô ấy cởi giày, đi tới: “Nhìn cái gì mà nhập thần vậy.”

Nhan Thư hoàn hồn, vẫy tay với cô ấy: “Điềm Điềm, cậu đến thật đúng lúc, mau giúp tớ nhìn xem, cái này rốt cuộc là Dung ma ma hay thần Cupid.”

Điền Tư Điềm: “?”

“Đây không phải là lá bùa để cậu phòng bị tiểu nhân sao, còn có thể là thần Cupid?”

Nhan Thư chỉ vào lá bùa, ngữ khí nặng nề: “Tớ cảm thấy nó tuyệt đối không phải là lá bùa phòng thân bình thường.”

Dù hơi khó nói nhưng cô vẫn kể cho Điền Tư Điềm về giấc mơ ngày hôm qua.

Vốn tưởng Điền Tư Điềm sẽ cười nhạo cô, nhưng không ngờ sau khi nghe xong, cô ấy lại cảm khái: “Thật không dễ dàng chút nào, Nhan Nhan, cuối cùng cậu cũng bình thường rồi!”

Nhan Thư: “?”

Điền Tư Điềm: “Cậu nghĩ xem, cậu năm nay hai mươi tuổi, ở trong nước đã đủ tuổi kết hôn, cho dù vẫn độc thân, cậu ít nhất cũng nên có một chút ham muốn nha.”

Vẻ mặt Nhan Thư bối rối: “Ham muốn?”

“Đúng.” Giọng điệu Điền Tư Điềm như người có kinh nghiệm. “Tựa như giấc mơ tối hôm qua của cậu, tớ đã mơ khi còn học trung học, còn sờ mó vài lần, chuyện này rất bình thường! Ngay cả một chút suy nghĩ này cũng không có, mới là bất thường.”

“Thì ra là vậy.” Nhan Thư thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ tới điều gì đó, “Vậy thời điểm cậu nằm mơ, nam chính là ai?”

Điền Tư Điềm suy nghĩ một chút: “Không chắc chắn, thường là ai đẹp trai thì sẽ mơ thấy.”

Nhan Thư hoàn toàn yên tâm.

Hóa ra cô mơ thấy Hứa Bùi là bởi vì anh đẹp trai.

Điền Tư Điềm: “Vậy cậu mơ thấy ai?”

Cô ấy bất chợt hỏi như vậy, cái tên “Hứa Bùi” suýt nữa thì buột miệng thốt ra, cũng may Nhan Thư phản ứng kịp thời, nuốt lời định nói xuống, tùy tiện đáp lại: “Không nhớ rõ lắm, hình như là Lam Tu Minh…?”

Người này là idol mà Vưu Giai thần tượng.

Thời cấp ba, mỗi ngày cô ấy đều nhắc mãi bên tai Nhan Thư, hai người còn hẹn cùng nhau đi xem một buổi concert của idol.

Trước tình thế cấp bách, Nhan Thư thuận tay tóm lấy cái tên này.

Điền Tư Điềm oa một tiếng, “Anh ấy rất soái nha.”

Tiếp đó, lại hứng thú bừng bừng nói: “Thật sự chỉ chạm vào cơ ngực thôi sao? Còn làm gì khác không?”

Nhan Thư nhíu mày: “Còn có thể làm gì?”

Điền Tư Điềm ghé sát vào, bộ dạng dày dặn kinh nghiệm tấm tắc hai tiếng: “Chẳng lẽ cậu còn chưa từng xem thứ đồ chơi kia?”

“Đồ gì?”

“Phim ấy ấy đó.”

Nhan Thư im lặng một lúc: “… Không có.”

Điền Tư Điềm đồng tình liếc nhìn cô một cái: “Khi trở về tớ gửi cho cậu nghiên cứu một chút, có kinh nghiệm cho giấc mơ lần sau, tư thế đa dạng không chỉ có một, cảnh tượng cũng thay đổi.”

Nhan Thư gật đầu liên tục: “Đúng vậy, tớ cũng thấy quá đơn điệu. Gửi cho tớ thêm một chút!”

Hai người tán gẫu một hồi liền đi ra ngoài, chuẩn bị ăn sáng, còn chưa tới nơi đã thấy Tiểu Ưu chạy tới, thở hổn hển: “Nhan Nhan, thầy Mã tìm cô.”

Nhan Thư không hiểu: “Tìm tôi?”

Tiểu Ưu vui vẻ nói: “Đúng vậy, thầy ấy cũng kêu chị Lâm qua.”

“Lâm Tuyết Mẫn?”

Tiểu Ưu nắm chặt tay: “Nhan Nhan, cô còn không biết? Căn lều kia của cô chính là bị chị ta phá hỏng! Chị ta còn muốn quay về trường học ngay trong đêm, nhưng thầy Mã không cho, phải để chị ta bồi thường, còn phải… xin lỗi cô mới được rời đi.”



Team building kết thúc đã là 3 giờ chiều.

Mọi người lên xe, chuẩn bị quay về trường.

—— Ngoại trừ Lâm Tuyết Mẫn.

Buổi sáng, mặt cô ta đỏ bừng, nghẹn hơn nửa ngày mới nặn ra một câu “Thực xin lỗi, là lỗi của chị, chị không nên phá hỏng lều của em.”, nói xong, cô ta liền vội vàng mang theo hành lý biến mất.

Điền Tư Điềm cơ trí ghi lại toàn bộ quá trình xin lỗi, phát đi phát lại suốt cả ngày.

Cô ấy vừa trở về chỗ, vừa cảm thán: “Lá bùa này cũng quá hiệu nghiệm rồi!”

Ngồi trên xe cũng không yên, còn hối hận ngày hôm qua không mua thêm hai cái nữa.

Giọng nói của Nhan Thư vang lên bên tai: “Điềm Điềm, cậu nhìn bên kia?”

Điền Tư Điềm quay đầu, xa xa có một lão nông đang gánh gì đó trên vai: “Bưởi?”

Nhan Thư kéo cửa sổ, hai mắt sáng ngời: “Đây không phải là bưởi bình thường, là bưởi Zhaipo(1), khi còn bé tớ rất thích ăn.”

Cô không thích bưởi mật(2) hay bưởi Shatian(3) nhưng lại chung tình với bưởi Zhaipo.

(1) 斋婆柚: Đến từ thành phố Nam Khang tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Có mùi thơm đậm đà, thịt giòn.

(2) 蜜柚 (hay còn gọi là bưởi hương – 香柚): Đến từ huyện Dung, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc. Quả lớn, vị ngọt như mật, mọng nước, có hạt. 

(3) 沙田柚:Đến từ huyện Vĩnh Gia, tỉnh Chiết Giang, giòn, mọng nước, chua chua ngọt ngọt, thanh dịu ngon miệng.

Tuy nhiên, loại bưởi này không ngọt lắm, rất ít người thích ăn, nông dân đều tự mình trồng, bên ngoài cơ bản không mua được.

Đã mấy năm rồi cô chưa được ăn.

Nhan Thư muốn xuống xe mua hai quả, Điền Tư Điềm giữ lấy cô: “Ông lão ấy đã đi rồi, cậu có thể mua ở đâu?”

Nhan Thư vội vàng xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên đã không còn thấy bóng dáng.



“Không phải chứ, Bùi ca!” Quan Văn Cường nhìn vị trí trống trải trong bãi đậu xe, hoàn hồn nói, “Cái kia… xe của chúng ta đâu rồi?

Hứa Bùi nhấc chân đi về phía trước: “Giáo sư Tôn có việc gấp, buổi sáng mang theo mấy anh em khác lái xe đi trước.”

Quan Văn Cường không nói nên lời: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Hứa Bùi như lâm vào suy tư: “Chúng ta nghĩ biện pháp, còn có thể đi nhờ xe.”

Hai mắt Quan Văn Cường sáng lên: “Đúng rồi, chúng ta có thể quá giang xe của ban Tin tức!”

Hứa Bùi nhướng mày: “Ban Tin tức?”

Quan Văn Cường nghĩ đến ý tưởng của mình, có chút đắc ý: “Tôi nhớ họ có thuê một chiếc xe buýt hơn 30 chỗ ngồi, thêm hai người chúng ta vẫn còn dư dả”.

Sau khi nói xong, không nhận được lời khen ngợi từ Bùi ca, anh quay đầu không vui nhìn Hứa Bùi.

Người đằng sau đang yên lặng nhìn về một nơi, trong chốc lát, quay đầu đáp lời: “Cứ như vậy đi, cậu đi hỏi trưởng ban Tần.”

Quan Văn Cường vỗ ngực: “Được! Bùi ca yên tâm, đảm bảo êm đẹp ––––”

Không đợi cậu ta nói xong, Hứa Bùi đã đi trước.

Quan Văn Cường quay lại, phát hiện Bùi ca của mình đứng ở chỗ cách cậu hơn 10 mét, trước mặt là một ông lão bán bưởi. 

Quan Văn Cường chạy tới vài bước, thở phì phò: “Bùi ca, cậu muốn mua bưởi? Nó nặng như vậy, mua trên mạng không được sao?”

Hứa Bùi ngồi xổm trước gánh hàng, chống khuỷu tay lên đầu gối, tay còn lại cầm một quả bưởi, ước lượng, cẩn thận chọn lựa.

Anh cười cười, giọng nói hơi trầm thấp: “Không giống nhau.”

Quan Văn Cường: “?”

Một lát sau, Hứa Bùi ngẩng đầu hỏi cậu: “Không phải chúng ta đi nhờ xe người ta ư?”

“Phải.”

“Vậy cậu không biết xấu hổ còn hỏi?” Hứa Bùi sốt sắng nói, “Đạo lý đối nhân xử thế còn muốn tôi dạy cho cậu?”

Sau khi nghe Hứa Bùi giảng giải, Quan Văn Cường thông suốt.

Anh ngồi xổm xuống, nghiêm túc cùng Bùi ca của mình chọn bưởi.

“Chọn quả này, ngọt, cô ấy thích ăn.”

“Hả.” Quan Văn Cường gật đầu, cảm thấy có chỗ không đúng, kinh ngạc hỏi: “Anh ấy? Ai cơ?”

* 她 (cô ấy) phát âm là [tā], 他 (anh ấy) phát âm là [tā]

Hứa Bùi trầm mặc một lúc: “… Trưởng ban Tần.”

Vẻ mặt Quan Văn Cường bội phục.

Cậu ta hoàn toàn chịu phục.

Không hổ là Bùi ca, mọi mặt đều vô cùng chu đáo!