Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

Chương 14: “Bị con chuột đồng nhỏ cào rớt.”




Nhan Thư cảm thấy mình cần giải thích một chút.

Cô cọ tới cọ lui, xây dựng tâm lý nửa ngày trời, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm để mở miệng: “Hứa Bùi.”

Người đàn ông bên cạnh không chút phản ứng.

Chỉ nghe tiếng hít thở đều đều của anh.

Ngủ rồi ư?

A, cũng tốt.

Nhan Thư không còn bối rối nữa, nhắm mắt lại.

Cứ tưởng rằng nằm trong hoàn cảnh xấu hổ này thì rất khó đi vào giấc ngủ, nhưng bởi vì ngày hôm nay cô bị dày vò quá nhiều, cũng có lẽ là vì bên cạnh thoang thoảng hương bạc hà tươi mát khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

“Bụp”, chân cô không nể nang ai đạp thẳng lên mông người nào đó.

Người nào đó: “…”

Hứa Bùi mở mắt ra, trong con ngươi hoàn toàn không thấy nửa phần buồn ngủ.

Anh vươn tay định nhấc cái chân trên người ra, vừa mới đụng đến cổ chân cô, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng câu người trong mơ.

Đầu ngón tay nóng lên, anh vội vàng rụt lại.

Cô ấy từ nhỏ đã rất hiếu động, không nghĩ tới lúc ngủ cũng như vậy, một hồi là cánh tay đập sang đây, một hồi lại duỗi chân qua.

Có lẽ cô ấy mơ gì đó, chân vắt sang một bên, xém chút đạp đổ cả cái lều.

Giấc ngủ chưa tới một tiếng mà cô ấy đã quơ tay đá chân hết nửa tiếng, có lẽ cô ấy đang đánh nhau với quái vật núi trong mơ.

Hứa Bùi cong môi, trở mình, mấy ngón tay nâng đầu cô kéo dịch vào giữa.

Thấy cô đã nằm thoải mái, anh mới đứng dậy đi ra ngoài.

Mưa đã nhỏ dần, anh đi được một đoạn, móc chìa khóa xe ra, ấn ấn.

Đèn xe nhấp nháy.



“Hahaha, đây là lều của ai vậy? Có lều nào mà treo cái dù hoa nhí như vậy đâu cơ chứ!”

“Thật đúng là buồn cười quá đi, hahahaha…”

Âm thanh ồn ào ầm ĩ như gần như xa.

Nhan Thư mơ màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai được phóng đại gấp mấy lần.

Không đợi cô có phản ứng âm thanh bên ngoài lại vang lên: “Bùi ca, bây giờ là mấy giờ rồi sao còn chưa dậy?”

Nhan Thư cúi đầu nhìn bản thân hiện tại giống như con bạch tuộc đang quấn trên người Hứa Bùi, đầu óc có chút choáng váng.

Roẹt, roẹt.

Tiếng khóa kéo từ chỗ cửa vọng lại kèm theo đó là giọng nói oang oang của người kia: “Xem tôi tri kỷ chưa này, còn mang bánh bao nhỏ đến cho cậu!”

Nhan Thư tỉnh táo lại trong nháy mắt.

Cô nhìn chằm chằm vạt cửa bị xốc lên một nửa, dùng một giây đồng hồ cấp tốc đứng lên để phân rõ giới hạn với Hứa Bùi.

Chưa kịp đứng lên đã bị kéo trở về.

––– Váy bị Hứa Bùi đè lên.

Mắt thấy bản thân mình sắp phải ‘đo đất’ thì một bàn tay to lớn bỗng đỡ lấy sau cổ cô, kéo cô xoay nửa vòng, bàn tay bảo vệ lấy ót của cô.

Hứa Bùi gập khuỷu tay còn lại, lười biếng nâng nửa người trên dậy: “Hoảng cái gì?”

Do vừa mới tỉnh ngủ nên giọng của anh khàn khàn mang hơi hướng buồn ngủ.

Nhan Thư nhỏ giọng: “Sao không hoảng cho được? Nếu như bị người khác nhìn thấy thì sao hai ta giải thích được đây?”

Hứa Bùi không trả lời câu hỏi vừa rồi mà hỏi lại cô: “Tối hôm qua em nói gì bây giờ còn nhớ rõ không?”

Nhan Thư: “???”

Bây giờ là lúc để hồi tưởng cái này ư?

Tiếng khóa kéo vẫn đang vang lên, cửa lều bị nhấc lên hơn nửa lộ ra một đôi chân gần trong gang tấc.

Hứa Bùi liếc mắt, túm cái chăn nhỏ bị rơi bên cạnh tung lên, tạo thành hình vòng cung cực kỳ chuẩn xác đắp lên người Nhan Thư.

Chăn rơi xuống trước khi Hứa Bùi nhìn thấy Nhan Thư cười với mình.

“Đừng hoảng loạn.” Anh vừa trấn an vừa nhắc nhở cô, “Hợp pháp mà.”

Chăn rơi xuống.

Trước mắt Nhan Thư hoàn toàn tối đen.

Hứa Bùi thuận tay vén chăn làm cho chiếc chăn nhỏ bao bọc toàn bộ cơ thể cô. Ngay sau đó cô nghe được tiếng Hứa Bùi nói: “Đi ra ngoài.”

“Bùi ca.”

Một tiếng rên vang lên.

Người nọ oan oan ức ức: “Bùi ca, cậu đá tôi làm gì chứ!”



Quan Văn Cường thật sự cảm thấy rất oan uổng. Mới sáng sớm, anh chưa kịp ăn sáng đã hào hứng hí hửng phụ trách đem hai phần bánh báo đến cho Bùi ca của mình.

Ấy vậy mà vừa mới mở cửa lều đã bị Bùi ca đạp một cước.

Anh vừa ôm hai phần bánh bao vừa oán giận, Hứa Bùi vén bạt đi ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Sáng sớm cậu tới không nói trước mà trực tiếp đi vào lều của tôi?”

Quan Văn Cường ngây ngốc gãi đầu: “Chuyện này có sao đâu, tôi mới mở cửa ra thôi mà. Bên trong cũng không giấu cô gái nào, cậu sợ cái gì!”

Hứa Bùi nhìn anh chằm chằm.

Quan Văn Cường bị anh nhìn đến mức cảm thấy chột dạ, gượng cười: “Vâng vâng, em sai rồi được chưa anh trai.”

Lúc này sắc mặt Hứa Bùi mới tốt hơn một chút: “Trong tay cầm gì đấy?”

Quan Văn Cường đưa bánh bao nhỏ qua: “Mang bữa sáng qua cho cậu nè.”

Hứa Bùi nhận lấy, hỏi lại: “Bên kia còn không?”

“Chắc còn đó, bọn họ mua rất nhiều.”

Hứa Bùi cúi đầu nhìn hai phần bánh trong tay, không khách sáo nói: “Hai phần này tôi lấy hết, tự cậu đi lấy phần khác đi.”

Quan Văn Cường hoài nghi: “Một mình cậu ăn hai phần?”

“Cậu quản tôi.”

Hứa Bùi định rời đi, lại nghe tiếng gọi: “Từ từ!”

“???”

Đôi mắt Quan Văn Cường sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào lều của Hứa Bùi: “Bùi ca, lều của cậu mới động đậy!”

Hứa Bùi hờ hững: “Gió thổi như vậy, làm sao lều đứng im được!”

Quan Văn Cường khoa tay múa chân giải thích: “Không phải kiểu bị gió lay thổi, mà giống như có người ở trong động đậy cơ!”

Hứa Bùi quay đầu nhìn cái lều không hề nhúc nhích, rồi quay đầu liếc anh từ trên xuống dưới: “Cậu có lấy số chưa?”

Quan Văn Cường: “???”

Hứa Bùi giơ hai đầu ngón tay chỉ chỉ về phía đôi mắt anh, tỏ vẻ lo lắng sốt ruột: “Có tật ở mắt thì nên đi chữa trị đi.”

Nói xong, anh xách hai phần bánh bao chầm chầm rời đi, chui vào lều rồi kéo khóa lại cẩn thận.

Quan Văn Cường nghi hoặc gãi đầu.

Chẳng lẽ nhìn lầm thật sao?

Anh cũng không nghĩ nhiều nữa, hớn hở đi thẳng đến chỗ Lão Tôn lấy thêm một phần bánh bao, nhìn thấy trên bàn có sữa đậu nành mới được mua về, nhanh tay lấy một ly định đưa qua cho Bùi ca của mình.

Đi đến chỗ ngoặt, đột nhiên anh dừng bước chân.

Từ từ, anh mới nhìn thấy cái gì?

Một bóng trắng lướt qua cửa lều của Bùi ca, vèo một cái biến mất không dấu vết.

Anh chàng đứng bất động, nhìn chằm chằm bãi cỏ không một bóng người trước mặt, bắt đầu tự hỏi nên đến khoa mắt ở bệnh viện nào để khám đây.



Nhan Thư chạy thật nhanh từ trong lều của Hứa Bùi ra, thật may trên đường không có ai, cô chạy về phía lều của mình, sửa chữa bên trong, cố gắng dựng lên một góc lều.

Lấy quần áo ra chuẩn bị đi thay thì Điền Tư Điềm tới, chỉ vào bộ quần áo của cô: “Nhan Nhan, sao cậu còn chưa thay quần áo?”

Nhan Thư chỉ đành haha cười trừ: “Ngủ quên.”

Điền Tư Điềm cũng không hỏi nhiều, cô ấy thần thần bí bí bước qua: “Ầy, nói cho cậu nghe một chuyện. Cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng ra được đâu!”

“Hả?”

Điền Tư Điềm hưng phấn cao giọng: “Hứa thần đến!”

Nhan Thư: “…”

“Thật sự đó, không lừa cậu đâu.” Điền Tư Điềm cho rằng cô không tin, cường điệu lên, cuối cùng còn cảm thán, “Cậu nói xem vận may của chúng ta tốt đến mức nào, ngay cả team building cũng có thể gặp đội của Hứa thần. Không đúng, sao cậu không có một chút kinh ngạc nào vậy?”

Nhan Thư vội vàng phản bác: “Sao tớ không kinh ngạc chứ, tớ đang kinh ngạc quá mức!”

Điền Tư Điềm thỏa mãn tám chuyện tiếp: “Nghe thầy Mã đang bàn bạc với bên kia, chưa biết chừng hôm nay hai đội còn có thể cùng nhau làm việc. Chậc, nếu bàn bạc sớm hơn thì tốt, buổi sáng có thể ăn ké bánh bao nhỏ bên bọn họ.”

Cô nàng bắt đầu suy nghĩ: “Thật sự muốn biết bọn họ mua nhân gì đó. Thịt bò? Thịt heo?…”

Cô ấy đoán một lúc mười loại nhân thịt, càng đoán càng lạc đề. Nhan Thư không nhịn được nữa: “Có thể là bánh bao chay thì sao? Ví dụ như nhân nấm?”

Vừa dứt lời, bên ngoài lều vang lên giọng nói của hai người con trai.

“Bánh bao sáng nay thơm thật.”

“Đúng vậy, nhân nấm thôi mà thơm quá trời. Nghe nói Hứa thần ăn hai cái một lúc!”

Nhan Thư: “…”

Điền Tư Điềm: “…”



Thay quần áo xong xuôi, Nhan Thư kéo vali hành lý ra, mở thùng dụng cụ, bắt đầu nghiên cứu nên tu sửa chiếc lều như thế nào.

Một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên phía sau: “Nhan Thư, sao mà mới sáng sớm đã dỡ bỏ lều rồi?”

Nhan Thư không cần quay đầu lại cũng biết người phía sau là ai.

Lâm Tuyết Mẫn.

“Em có cần chị hỗ trợ không?” Lâm Tuyết Mẫn nói với vẻ mặt hối lỗi: “Hôm qua vì chị mà đàn anh Tần không kịp giúp em, lòng chị vẫn cứ khó chịu.”

Tiểu Ưu ở bên cạnh nói: “Chị Lâm, hình như không phải là Nhan Thư đang dỡ lều mà? Chị xem kìa cái khung lều của cô ấy gãy rồi.”

Lâm Tuyết Mẫn tiến lên phía trước, quan tâm nói: “Đúng thật, sao lại bị hỏng nghiêm trọng như này. Vậy tối hôm qua em ngủ kiểu gì? Không bị rơi trúng đầu chứ?”

Nhan Thư căn bản không để ý đến cô ta, chỉ chăm chăm sửa lều, nhưng nghe đến câu đó đôi tay đang mân mê khựng lại.

Cô vỗ vỗ hai bàn tay, đứng lên: “Sao chị biết bị hỏng tối hôm qua?”

Hai tay Lâm Tuyết Mẫn rũ bên người siết chặt, nhưng khuôn mặt vẫn mang ý cười: “Em quên rồi à, lều hai chúng ta gần nhau. Tối hôm qua chị nghe có tiếng động nhưng mà đêm khuya vắng vẻ, là con gái nên chị không dám ra xem.”

“Phải không?”

Lâm Tuyết Mẫn vẫn cười như cũ: “Đúng vậy, nếu hôm qua chị dám đi ra xem thử thì tốt rồi, có thể gọi em sang chen chúc chung một lều với chị.”

Nhan Thư nhìn sâu vào ánh mắt cô ta, Tần Minh Bách từ đường nhỏ đi tới đây: “Sao lại như thế này?”

Lâm Tuyết Mẫn giành nói trước một bước: “Lều của Nhan Thư bị hỏng rồi, nếu không có cái lều khác thì không biết đêm nay phải làm sao nữa.”

Những lời này của cô ta như đang nhắc nhở Tiểu Ưu vậy. Tiểu Ưu vỗ đùi: “Trên xe hình như có lều, nhưng mà… ừm, bị hỏng một chút.”

Tần Minh Bách chau mày lại.

Đâu phải chỉ là hỏng một chút.

Lều trên xe là của công ty cho thuê xe, không biết đã để mấy trăm năm, tích tụ được một lớp bụi dày, giá đỡ thì hoen gỉ, tấm bạt còn bị rách.

Lâm Tuyết Mẫn cười rộ lên: “Thật vậy sao, thế thì tốt quá. Nhan Thư có chỗ nghỉ ngơi đêm nay rồi nha! Tuy rằng có chút hư hại nhưng dù gì cũng có chỗ nghỉ ngơi mà, phải không?”

Tần Minh Bách rũ mắt, đang tự hỏi có nên nhường lều của bản thân cho Nhan Thư hay không. Thì một nam sinh cao to chạy đến.

Người con trai cao to kia đặt cái túi trên tay xuống bên cạnh: “A, em gái Nhan, à không, bạn học Nhan, cho cậu nè.”

Mọi người đều nhìn xuống.

Chiếc túi mở ra, để lộ ra vải bạt mới tinh chắc chắn của lều.

Sắc mặt Lâm Tuyết Mẫn đột nhiên thay đổi, cô nhìn người con trai: “Chúng ta còn chuẩn bị lều dự phòng hả? Sao tôi không biết!”

Cậu trai ấy không thể hiểu được: “Các người không chuẩn bị nhưng chúng tôi có chuẩn bị mà!”

Tần Minh Bách vội vàng đứng ra giới thiệu với mọi người: “Đây là Quan Văn Cường trong đội Hứa thần, đàn anh Quan.”

“Hóa ra là đàn anh Quan à.” Lâm Tuyết Mẫn bình tĩnh lại: “Anh Quan, đây là lều dự trữ của đội các anh, sao khoa Báo chí chúng em có thể không biết xấu hổ mà chiếm dụng được, huống hồ…”

Cô ta dừng lại, cười nhẹ một cái: “Huống hồ, anh tự tiện đem cho chúng em, Hứa thần chắc không đồng ý đâu nhỉ?”

“Ai nói cậu ấy không đồng ý.” Quan Văn Cường chỉ chỉ cái lều mới đem qua: “Cái này là do Hứa thần bảo tôi đem tới.”

Câu nói này của anh khiến mọi người ở đây im bặt.

Nhất thời, mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau.

Quan Văn Cường cũng chẳng quan tâm bọn họ, chỉ dọn dẹp cái lều hỏng của Nhan Thư rồi giúp cô dựng cái lều mới lên.

Nhan Thư mở hộp dụng cụ nhỏ ra, giương mắt nhìn Lâm Tuyết Mẫn: “Không phải là chị Lâm muốn giúp tôi sao?”

Thấy ở đây nhiều người nhìn như vậy, Lâm Tuyết Mẫn chỉ đành cắn răng ngồi xuống, nhẫn nhịn giúp Nhan Thư dựng lều, mệt đến mức chết đi sống lại, cả người đều là mồ hôi, rốt cuộc cũng dựng xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe được tiếng “răng rắc” vang lên. 

Quay đầu lại vừa kịp lúc nhìn thấy khung lều bên cạnh bị gãy, cả cái lều đổ sụp xuống.

Tiểu Ưu kêu lên kinh ngạc: “Chị Lâm, cái, cái đó không phải là lều của chị ư? Sao nó cũng hỏng? Đàn anh Quan, bên các anh còn lều dự phòng không, lều của chị Lâm cũng bị hỏng mất rồi.”

Lâm Tuyết Mẫn ngẩng đầu tràn đầy hy vọng nhìn Quan Văn Cường: “Đàn anh Quan…”

Quan Văn Cường gãi gãi đầu: “Không còn, chỉ còn mỗi cái này thôi.”

Nói thật, ban đầu đội của bọn họ chẳng có lều dự trữ đâu nhưng không biết từ đâu mà sáng nay trên xe dư ra một cái lều mới toanh như vậy.

Lâm Tuyết Mẫn thất vọng, khuôn mặt xấu hổ nhìn đống lều bị đổ đằng kia, còn nghe Nhan Thư cười tủm tỉm: “Chẳng phải khoa chúng ta cũng có lều dự trữ à?”

Lâm Tuyết Mẫn còn chưa kịp mở miệng đã bị Tiểu Ưu chen ngang: “Đúng nha.”

Tiểu Ưu vui vui vẻ vẻ thu dọn đống vải bạt đổ nát kia: “Tốt quá rồi, tối nay Lâm sư tỷ cũng có chỗ nghỉ ngơi!”

Nhan Thư nhại lại giọng điệu quan tâm săn sóc lúc nãy của Lâm Tuyết Mẫn: “Tuy hư hại một chút nhưng dù gì cũng có chỗ nghỉ ngơi mà, phải không?”

Tiểu Ưu thâm dĩ vi nhiên* “Đúng đúng đúng.”, nhưng khi quay đầu lại thì sửng sốt.

(* 深以为然: tự bản thân cũng sâu sắc cho là đúng.)

Cô nói sai cái gì ư???

Nếu không thì sao, sao sắc mặt chị Lâm xấu như vậy?



Chín giờ kém mười, Hứa Bùi đã chuẩn bị xong xuôi đồ đạc, đeo hai balo dã ngoại trên lưng, anh vén rèm cửa đi ra ngoài.

Quan Văn Cường chạy đến: “Bùi ca.”

Hứa Bùi dừng bước: “Làm xong việc chưa?”

Quan Văn Cường vỗ ngực: “Tôi làm việc cậu còn không yên tâm sao? Lịch trình hôm nay đã bàn bạc xong từ sớm, chúng ta đi lên núi chung với khoa Báo chí, tới giữa trưa thì ở lại đỉnh núi nấu cơm dã ngoại –––”

“Tôi hỏi cái này?” Hứa Bùi lên tiếng, cắt ngang lời anh chàng.

Thấy anh ta còn đang mơ màng, anh nhếch môi mỏng nhắc nhở: “Lều.”

Quan Văn Cường bừng tỉnh: “Yên tâm, tôi đã giúp bạn học Nhan dựng hoàn hảo, đảm bảo không hỏng được.”

Hai người vừa nói vừa tiến về phía trước, nhìn thấy cách đó không xa đang tụ tập một đám người.

Quan Văn Cường huých Hứa Bùi đứng bên cạnh, trong lòng ‘vui sướng khi người gặp họa’, bĩu môi: “Bùi ca thấy không, trên bãi cỏ bên kia có một cái hố lớn hình người, mọi người đang đoán xem tên xui xẻo nào đã tạo ra nó.”

Anh ta ngẫm lại, không nhịn được cười to.

Cười một hồi, anh mới phát hiện người bên cạnh không chút phản ứng, anh mới quay qua nhìn Hứa Bùi thì chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú vô cảm.

Quan Văn Cường không dám cười thành tiếng nữa, nỗ lực nuốt tiếng cười trở lại.

Chợt nhớ đến chuyện gì đó: “Đúng rồi Bùi ca, tôi nhặt được một cái cúc áo ở bên kia, cậu xem có phải của cậu không.”

Hứa Bùi đảo mắt qua, tay không ngần ngại cầm cái cúc ném vào balo.

“Thật đúng là của cậu!” Quan Văn Cường kinh ngạc hỏi: “Sao lại rớt ra thế?”

Hứa Bùi chẳng buồn hé răng.

Nâng mắt lên vừa đúng lúc nhìn thấy không xa bên đó có một cô gái xinh đẹp chói mắt bước ra từ trong lều, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô gái đó liếc qua bên này.

Ánh mắt hai người cách nhau chừng mười mét, xuyên qua rừng đầu người nhấp nhô, không hẹn mà giao nhau chuẩn xác.

Lát sau, Hứa Bùi thu hồi tầm mắt cười nhẹ: “Bị con chuột đồng nhỏ cào rớt.”