Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

Chương 12: Lăn bãi cỏ




Nhan Thư cảm thấy học xong một tiết toán học, đầu óc cũng sắp kiệt quệ.

Điền Tư Điềm vẫn còn khá hơn.

Cô là cặn bã toán học chân chính, ban đầu lúc điền nguyện vọng, phát hiện chuyên ngành Báo chí không cần học toán, cô đã vui vẻ thật lâu.

Không ngờ, thi vào đại học mới hơn một năm, cô lại phải cùng với toán học giằng co.

Không chỉ trong giờ học, tan học còn phải hoàn thành bài tập Tôn Hiếu Nguyên giao.

Nhan Thư nhìn một bầu trời ký hiệu trong sách, phát ra một tiếng thở dài đến từ sâu trong linh hồn.

Hôm nay là thứ sáu, Điền Tư Điềm đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường cho hành trình team building ở núi Thu, quay đầu thì thấy Nhan Thư đang ngồi trước máy tính múa bút thành văn.

Điền Tư Điềm có chút kinh ngạc: “Biết làm?”

Nhan Thư: “Sao có thể! Tớ cái gì cũng có thể làm nhanh chóng, trừ toán học!”

“…”

“Tớ quyết định đăng bài trên mạng, ra giá cao mời một vài đại lão toán học dạy kèm từ đầu.”

“Chị em tốt, không đến nỗi như vậy chứ? Chỉ là một môn học tự chọn mà thôi.” Điền Tư Điềm chặc lưỡi hít hà.

Nhan Thư quả thật không cần mặt mũi mà nói, sau giờ học lão Tôn liền gửi WeChat cho cô.

Một mặt tỏ vẻ vô cùng sốc đối với trình độ toán học của cô.

Một mặt tỏ vẻ, sau này mỗi giờ đều phải gọi cô lên trả lời câu hỏi, để báo đáp ân cô dạy ông ấy câu cá.

Nếu cô không học thật tốt, có khả năng mỗi giờ học đều có thể thấy hình ảnh cô mất mặt vì không trả lời được câu hỏi.

Nhan Thư đùng đùng biên soạn một offer động lòng người, nhấp chuột, gửi đến một diễn đàn, đứng dậy, chuẩn bị hành lý.



Năm giờ chiều.

Đoàn người khoa Báo chí tập hợp, thuê một chiếc xe khách, cùng nhau đi núi Thu.

Chân núi Thu là một khoảng đất bằng phẳng, đi vào trong có một khu chuyên để hạ trại, khi bọn họ đến trời đã tối đen, rất nhiều vị trí bị những người khác đến trước một bước chiếm giữ.

Chỉ có thể chia nhau tìm nơi hạ trại.

Tần Minh Bách xách hành lý, dõi theo bóng dáng kinh diễm phía trước không rời, anh bước nhanh vài bước, định đuổi theo, lại bị một giọng nói gọi lại.

“Đàn anh Tần.”

Tần Minh Bách quay đầu lại nhìn, là Lâm Tuyết Mẫn, anh gật đầu với cô ta một cái: “Có chuyện gì?”

Lâm Tuyết Mẫn chỉ chỉ lều vải trong tay, nhẹ nhàng nói: “Anh Tần, có thể giúp em dựng lều vải không, em không thể làm được.”

Tần Minh Bách nhìn bóng lưng của cô gái trước mắt ngày càng xa, hơi khó xử: “Nhưng mà tôi ____”

Lâm Tuyết Mẫn cười khẽ: “Anh Tần, em không giành được trang bìa đã rất khó chịu, anh nhẫn tâm khiến em càng khó chịu hơn ư?”

Chuyện trang bìa, ồn ào đến mức mọi người đều biết, không ít người nói ra nói vào sau lưng cô ấy, bây giờ cô ấy lại như người không có việc gì mà nói giỡn khi nhắc tới chuyện này, ngược lại khiến Tần Minh Bách không thể từ chối.

Anh do dự trong chốc lát, khom người xốc lều vải của cô ta lên: “Đi thôi, tôi giúp cô.”

Đến khi anh giúp Lâm Tuyết Mẫn dựng lều xong, không đợi cô ta nói gì nữa, liền vội vàng rời đi, chạy tới chỗ Nhan Thư bên kia.

Anh đi lên phía trước, có chút tiếc nuối cười cười: “Anh còn muốn giúp em, không ngờ em đã dựng xong lều nhanh như vậy rồi.”

Nhan Thư xé mảnh vải bạt cuối cùng: “Tôi thao tác nhanh.”

“Còn cần hỗ trợ không? Dù sao bây giờ anh cũng nhàn rỗi.”

“Đúng là có một việc.”

Tần Minh Bách cười càng tươi: “Chuyện gì?”

Vừa dứt lời, liền bị nhét cho một túi dụng cụ, sau đó giọng Nhan Thư vang lên: “Nếu anh rảnh rỗi, giúp Điền Tư Điềm dựng lều đi.”

Tần Minh Bách: “…”

Anh miễn cưỡng nở nụ cười, “Em không đi cùng à?”

Nhan Thư liếc nhìn anh ta: “Một mình anh không làm được?”

Thực tế chứng minh, đàn ông hoàn toàn không thể chấp nhận được hai chữ “không được”.

Cô vừa thốt ra lời này, vì chứng minh mình chắc chắn được, Tần Minh Bách lập tức xách túi dụng cụ lên, bước đi như gió chạy về phía Điền Tư Điềm.

Nhan Thư đuổi Tần Minh Bách thành công thì khoái trá dựng một cây dù che nắng, mở chiếc ghế nằm mini ra đặt trong bóng râm, thoải mái tận hưởng không khí trong lành trên núi.

Nhưng chỉ được một lát thì đã bị một âm thanh quấy rầy: “Nhan Thư.”

Nhan Thư lười biếng liếc mắt, là Lâm Tuyết Mẫn.

Người này tự nhiên thoải mái đi tới, chỉ chỉ căn lều bên cạnh: “Hai chúng ta ở cạnh nhau.”

“Đúng không?” Nhan Thư nhắm mắt hưởng thụ ánh mặt trời, “Thật là không khéo.”

“Cũng không phải.” Lâm Tuyết Mẫn đứng cạnh cô, mỉm cười: “Đàn anh Tần vừa giúp chị dựng lều xong, chị liền bảo anh ấy nhanh chóng chạy lại chỗ em bên này hỗ trợ. Không khéo là, em đã dựng xong rồi. Chỉ trách chị, đáng lẽ chị nên để anh ấy tới hỗ trợ em trước.”

Rốt cuộc Nhan Thư cũng mở mắt, cau mày: “Chị Lâm, chị đang chắn ánh sáng của tôi.”

Lâm Tuyết Mẫn hít sâu một hơi, duy trì nụ cười rộng lượng: “Nhan Thư, em không cần phải như vậy, thật ra thì chuyện trang bìa mọi người đều là vì khoa Báo chí, chị cũng sẽ không trách em. Ngược lại, chị còn phải nói với em một tiếng chúc mừng, bài của em chị cũng xem qua, thật sự là viết rất tốt.”

Nhan Thư mặt không đổi sắc gật đầu: “Ánh mắt không tệ.”

Nụ cười của Lâm Tuyết Mẫn hơi cứng lại: “Còn có rất nhiều điểm đáng để chị học tập.”

Nhan Thư yên tâm thoải mái tiếp nhận sự khen ngợi của cô ta: “Tôi cũng thấy thế.”

Lâm Tuyết Mẫn: “…”

Cô ta nén lại sự bực bội, xoay người rời đi mấy bước, chẳng mấy chốc đã nghe thấy âm thanh mấy em gái nhỏ bất bình thay cô ta:

“Sao cô ta lại như vậy chứ!”

“Mặc dù bản thảo lần này đàn chị Lâm phát huy không tốt, nhưng phong độ so với cô ta tốt hơn nhiều.”

Trong lòng Lâm Tuyết Mẫn dễ chịu hơn một chút, cô ta rủ mắt khẽ cười: “Đừng nói em ấy như vậy.”

“Chính là vì chị quá tốt nên mới bị cô ta ức hiếp.”

“…”



Lần này team building tổng cộng ba ngày hai đêm, tối nay ở trong lều vải dưới chân núi Thu một đêm, sáng sớm ngày mai lên đường, đi bộ đến đỉnh núi.

Buổi tối mọi người tập trung ở khu vực ăn cơm để ăn khuya một chút, sau đó Tần Minh Bách đề nghị mọi người sớm trở về lều nghỉ ngơi, chuẩn bị cho hành trình đi bộ ngày mai.

Lều của Nhan Thư và Điền Tư Điềm không cùng một khu, hai người nói chuyện một hồi thì vẫy tay tách ra.

Điều kiện dã ngoại có hạn, Nhan Thư rửa mặt đơn giản một chút, đổi một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, ngủ thật say.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mơ thì nghe thấy một tiếng lách cách giòn giã.

Nhan Thư bừng tỉnh.

Đứng dậy, bật đèn ngủ nhỏ, mò mẫm đến nơi phát ra âm thanh, dừng lại ở một đoạn khung lều, đưa đèn sát lại gần.

Lều hỏng.

Chỗ giáp nhau của hai khung đỡ, một linh kiện đã gãy lìa, giá đỡ trên nóc lều cũng lảo đảo muốn đổ.

Năng lực làm việc của Nhan Thư không tệ, loại chuyện này đối với cô mà nói không tính là khó giải quyết, đổi linh kiện là được.

Cô chuẩn bị mở túi hành lý, đột ngột nhớ tới một chuyện.

____ Túi dụng cụ, hình như còn ở chỗ Điền Tư Điềm.

Vậy thì khó xử rồi.

Nhan Thư giữ chỗ bị gãy, trầm tư chốc lát, cuối cùng vẫn lấy đèn, cong eo ra khỏi lều vải.

Chờ một chút, Điền Tư Điềm ở đâu?

Nhan Thư đứng ở cửa lều nhìn trái nhìn phải, chết một nỗi là không nhớ ở bên nào.

Cứu mạng, những chiếc lều vải này buổi tối nhìn cái nào cũng giống nhau!

Cô do dự bước một bước nhỏ về phía bên trái, lại cảm thấy không đúng, không quá chắc chắn xoay người đi về phía bên phải.

Hình như là bên này đúng không?

Khả năng xác định phương hướng của Nhan Thư thật sự là rất tệ, đối với chỗ này cũng không quá quen thuộc, nhìn một hàng lều vải chẳng khác nhau là bao, chỉ cảm thấy đầu muốn phình ra.

Cô chuẩn bị thật tốt, cầm theo đèn.

Nhan Thư dựa theo trí nhớ qua lại giữa các lều, trong lòng đang âm thầm vui mừng, đột nhiên đèn nhấp nháy trong bóng tối hai cái.

Tạch, hoàn toàn tối đen.

Nhan Thư: “…”

Cái này cũng có thể hỏng?

Quả nhiên, ban đầu cô không nên vì đã con mắt, mua loại chỉ được vẻ ngoài hào nhoáng nhưng vô dụng này.

Bây giờ có thể cứu cô, cũng chỉ có____

Nhan Thư quyết định nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhìn một cái.

Trời ạ, không có tín hiệu.

Cô quan sát bốn phía, cuối cùng cũng có chút lúng túng.

Cô đang ở đâu? Điền Tư Điềm đang ở đâu?

Đêm đã khuya, trong bóng tối chỉ có đỉnh lều âm trầm, không có một chút động tĩnh, không khí yên lặng đến đáng sợ.

Nhan Thư mượn ánh trăng lờ mờ, dè dặt mò mẫm men theo đường mòn, cuối cùng ở ngã rẽ phát hiện một bóng người.

Tạ ơn trời đất.

Cô đang muốn bắt chuyện để hỏi đường, mới đưa chân ra, người này đã quay đầu.

Hai người nhìn nhau từ xa, một giây tiếp theo, đối phương há to miệng, hú lên quái dị ____ chạy, chạy mất tiêu.

Nhan Thư nhìn khoảng không phía trước, lại nhìn mình một chút, tóc đen, váy trắng phiêu dật theo gió trong bóng đêm…

Được rồi.

Thật sự có chút dọa người.

Nhưng ánh mắt kia, sẽ không thật sự có cái gì chứ?

Nhan Thư nghi ngờ liếc nhìn phía sau.

Sau lưng cô một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không có.

Xa xa là núi non trùng điệp, trong bóng đêm giống như quái thú bò lổm ngổm, lặng lẽ rình mò bên cạnh.

Đột nhiên, một trận gió thu âm lãnh gào thét từ trong núi thổi qua.

Nhánh cây trên không trung bị thổi bay phần phật, vắng vẻ đìu hiu, giống như tiếng gầm gừ trầm thấp đáng sợ, chui thẳng vào tai.

Nhan Thư đứng trong bóng tối không một bóng người, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Trong thoáng chốc, cái loại truyền thuyết dân gian ghê rợn thi nhau tràn vào đầu cô, núi lớn xa xa trong mắt cô biến thành các loại hình dáng, giương nanh múa vuốt há miệng to như chậu máu.

Chân cô như bị rót chì, như nặng ngàn cân, không cách nào bước đi dù chỉ một bước.

Đột nhiên.

Răng rắc, răng rắc.

Sau lưng cô đột nhiên vang lên hai tiếng động, giống như âm thanh hàm răng to lớn bén nhọn đang gặm xương vô cùng vang dội, cũng giống như âm thanh cần cổ bị bẻ gãy.

Nhan Thư bất ngờ quay đầu lại.

Đồng thời tiếng chim hót vang lên, một con chim đen giương cánh bay vút qua.

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng rơi xuống của nhánh cây bị gãy một nửa.

Phù.

Thì ra là chim.

Nhan Thư nhắm mắt, hơi thở còn chưa buông xuống, sau lưng đột nhiên vang lên một đợt âm thanh quỷ dị.

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.

Chậm rãi mà có tiết tấu.

Rồi sau đó, một bóng đen mờ mờ, từ phía sau dần dần bao phủ lên người cô.

Lần này, lần này không phải là ảo giác.

Sau lưng cô thật sự có gì đó!

Sau đó, vật kia nhích lại gần, vỗ vào bả vai cô.

Trong nháy mắt, tóc gáy của Nhan Thư đều dựng đứng.

Cô theo bản năng làm một đọng tác tay không biết đã thấy ở nơi nào, hét lớn: “Mau nghe lệnh! Ma mãnh tan đi!”

Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ.

Hình như có chút quen thuộc.

Nhưng giờ phút này Nhan Thư đã thần hồn nát thần tính, cô xoay người gần như là theo bản năng, nhắm mắt hung hăng vung nắm đấm vào vật kia.

Bịch một tiếng, ngay sau đó là một tiếng kêu rên trầm thấp.

Nhan Thư nhanh tay lẹ mắt nhặt cành cây vừa rơi xuống kia lên, quơ loạn về phía tên kia, bỗng có người kêu tên cô.

Cô không dám đáp.

… Sợ bị con quỷ này kêu mất hồn.

Chỉ dám nhắm mắt lại, tùy tiện vung tay vung chân chào hỏi lên người vật kia.

Trong lúc hỗn loạn, bước chân cô lảo đảo, cùng con quỷ kia ngã lăn xuống đất.

Lại bất thình lình đụng vào điện thoại rơi trên đất, màn hình sáng lên.

Nhan Thư mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy ánh sáng màu xanh yếu ớt chiếu vào mặt thứ quỷ quái kia.

Không có miệng to như chậu máu, mặt mũi khó coi giống trong tưởng tượng của cô, ngược lại còn thật, thật đẹp mắt.

Tóc ngắn, mũi cao môi mỏng, khuôn cằm gọn gàng dứt khoát.

Vẻ mặt trầm tĩnh, mang lại cảm giác lạnh lùng thờ ơ.

Nhan Thư mộng bức thật lâu mới tìm lại được giọng nói: “Hứa, Hứa Bùi?”

Cô thở phào, “Sao lại là anh!”

Hứa Bùi không trả lời, chỉ đảo mắt, vẻ mặt phức tạp quét mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.

Lát sau mới mở miệng: “Em nhất định phải như thế này nói chuyện phiếm?”

Nhan Thư thuận theo tầm mắt anh chậm rãi cúi đầu, cơ thể cứng đờ ____

Giờ phút này Hứa Bùi đang nằm sõng soài trên mặt đất, áo quần xốc xếch, cúc áo bị văng mất hai cái, cổ áo cũng bị cô kéo ra một đoạn, lộ ra một nửa xương quai xanh.

Mà cô, hai chân mở rộng, ngồi bên hông anh.

Chiếc váy mềm mại không biết là bị xốc lên bao nhiêu centimet…

Hai người há to miệng thở hổn hển, tiếng hít thở phập phồng trong màn đêm yên tĩnh, câu lên mấy phần dụ hoặc khiến người ta liên tưởng đến mấy chuyện ám muội.

Bây giờ Nhan Thư chỉ có một suy nghĩ.

Phù, may mà đêm khuya trăng đen gió lớn, không một bóng người.

Nếu bây giờ bị người nhìn thấy, trong sạch của Hứa Bùi ____

Còn chưa nghĩ xong, bất ngờ bị một âm thanh vang dội có lực cắt đứt: “Ai ở đó!”

Lông mày Nhan Thư không khống chế được mà hung hăng run rẩy.

Cô nuốt nước miếng, chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía người đàn ông đang nằm dưới đất.

Người đàn ông hình như còn chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu lên, định nhìn về hướng bên kia.

Mới được một nửa đã bị Nhan Thư ấn trở về.

Bịch một tiếng kèm theo tiếng rên.

Cái đầu đẹp trai đập ra một cái hố to trên bãi cỏ.

Hứa Bùi: “…”

Anh đưa tay, định gạt cái tay nhỏ đang làm xằng làm bậy trên người mình, nhưng không ngờ cổ tay lại bị siết chặt.

Lại rên một tiếng.

Nguyên cánh tay bị đập trên mặt đất không chút lưu tình.

Hứa Bùi lại một lần nữa: “…”

Nhan Thư có chút áy náy, nhưng tình huống đặc biệt, sợ anh lại lộn xộn, cô vội vàng cúi người xuống, lặng lẽ uy hiếp bên tai anh: “Nếu anh không muốn bị phát hiện, đừng cử động.”

Không biết có phải là ảo giác hay không.

… Hứa Bùi càng cử động mạnh hơn.

Nhan Thư hung hăng đè anh, bên tai là tiếng tim đập bình bịch của cả hai người, cùng với tiếng người cách họ càng ngày càng gần:

“Bên kia có phải là người hay không?”

“Nếu là người, nơi tối như vậy, không có việc gì sao lại tới đó chứ!”

“Vậy cũng chưa chắc, có khi là cặp đôi nhỏ thích lăn bãi cỏ, kích thích hihi.”

“…”

Cặp đôi nhỏ đang lăn bãi cỏ đầy kích thích: “…”