Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 93-3: Báo ứng của Phạm Manh Manh vs câu tam đáp tứ (3)




Editor: Táo đỏ phố núi

Đợi tới khi anh ta đã uống được kha khá rồi, đột nhiên anh ta lại cầm lấy tờ báo rồi gõ lên đầu của Phạm Manh Manh một cái.

“Tôi không có đổi kênh!” Phạm Manh Manh không giải thích được tại sao mình lại bị đánh, ai oán nhìn chằm chằm vào anh ta.

Người đàn ông không thèm để ý tới vẻ oán hận của cô ta, lại từ từ nhấp một ngụm rượu đỏ. Lúc nuốt trôi ngụm rượu đỏ, hầu kết của anh ta chuyển động một cái. Đường cong kia, mặc dù không lớn lắm, nhưng mà cũng khiến cho Phạm Manh Manh nhìn thấy không nhịn được mà nuốt nước miếng theo anh ta.

Nói thật thì người đàn ông này quá mê người.

Ngay cả Phạm Manh Manh cũng ý thức được, đáng lẽ ra mình nên sợ hãi, Nhưng mà bây giờ ngay cả cô ta cũng không khống chế được suy nghĩ của mình nữa... 

“Nhìn thấy cái máy ghi âm ở phía dưới không!” Mà người đàn ông kia nhìn thấy ánh mắt si mê kia của cô ta thì chỉ cười mỉa mai một tiếng. Giống như loại ánh mắt đói khát đó, anh ta đã nhìn quen lắm rồi...

“Ừ, nhìn thấy!” Táo đỏ le^e quyy do^nn.

“Nhìn thấy thì bắt đầu từ bây giờ hãy không ngừng nói lời xin lỗi đối với cái máy ghi âm này. Cho tới khi tôi hài lòng mới thôi...”

Người đàn ông bỏ lại lời nói này xong, lại tiếp tục thưởng thức rượu của mình.

Mỗi một hành động giơ tay nhấc chân kia đều thể hiện ra khí chất cao quý, điều mà Phạm Manh Manh chưa bao giờ nhìn thấy.

Nhưng mà cô ta không hiểu, vì sao người đàn ông này lại tốn công tốn sức bắt cô ta tới chỗ này, chỉ vì muốn cô ta quỳ lên điều khiển từ xa và nói lời xin lỗi?

Chẳng lẽ cô đắc tội anh ta ở chỗ nào?

Ngay lúc Phạm Manh Manh đang nhìn anh ta chằm chằm tới sững sờ, thì trên đầu liền bị gõ một cái.

“Còn không mau nói nhanh một chút!” Người đàn ông cầm lấy cuốn báo được cuộn lại, giọng nói lạnh như băng.

Một câu nói như vậy, khiến cho Phạm Manh Manh bất đắc dĩ chép miệng, sau đó xoay người bắt đầu máy móc nói lời xin lỗi với cái máy ghi âm kia: “Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi...”

Kết quả là một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.

Trong một căn biệt thự vô cùng hoa lệ, một người đàn ông cầm một chiếc ly chân dài, nhàn nhã thưởng thức rượu đỏ, ngồi ở trên chiếc ghế quý phi. Mà bên cạnh của anh ta, còn để một cuốn báo. Người phụ nữ ở phía trước, đang quỳ trên chiếc điều khiển từ xa với vẻ mặt ủ rũ, liên tục nỉ non với chiếc máy ghi âm: Thực sự xin lỗi!

Chỉ cần kênh trên ti vi thay đổi, cô ta sẽ liên tục bị tờ báo gõ lên trên đầu...

- - Đường phân cách - - Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

"Kiều Trác Phàm?"

Lại là trong thời gian làm việc, Kiều Trác Phàm vùi đầu ở trên bàn làm việc, không biết đang gõ lạch cạch cái gì ở trên máy vi tính, Tiếu Bảo Bối cầm lấy bút, ở bên cạnh cũng ghi ghi chép chép. Nhưng viết được một chút, đột nhiên Tiếu Bảo Bối ngừng lại, nhìn về phía Kiều Trác Phàm.

“Làm sao?” Kiều Trác Phàm dừng lại tiếng lạch cạch gõ bàn phím lại, hỏi.

“Anh thích dạng phụ nữ như thế nào?” Tiếu Bảo Bối lại mở một chai sữa chua khác ra, cầm lấy cái thìa nhỏ xúc xúc, sau đó quay đầu lại hỏi anh.

“Anh thích dạng phụ nữ như thế nào sao... Em hỏi chuyện này để làm gì?” Anh thích dạng phụ nữ như thế nào? Tiếu Bảo Bối muốn biết chuyện này để làm gì?

Thành thật mà nói, Kiều Trác Phàm cảm thấy sáng sớm hôm nay khi Tiếu Bảo Bối thức dậy thì liền thay đổi giống như một người khác vậy.

Bình thường thì giống như một con heo lười vậy, Kiều Trác Phàm rời giường một lúc lâu nhưng người phụ nữ này vẫn chưa bước chân ra khỏi chăn, sáng nay không những dậy cùng thời gian với anh, còn chủ động thắt cà vạt giúp anh.

Tất cả những điều này, hình như đều thể hiện điều gì đó.

“Em chỉ là tò mò thôi! Mau nói cho em biết đi...” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n. Đột nhiên cô múc một muỗng sữa chua, rồi chạy lên phía trước nhét vào trong miệng của Kiều Trác Phàm, không chút bận tâm chiếc muỗng này mình vừa mới dùng qua.

Sắc mặt của Kiều Trác Phàm âm trầm, sau khi nuốt xuống, tức giận nói: “Anh thích dạng gì, không phải em tự nhìn chính mình sẽ biết hay sao?”

Mặc dù anh có tính thích sạch sẽ, nhưng mà có đôi khi ở trước mặt cô, ngay cả thể hiện ra anh cũng cảm thấy phiền phức.

Nhưng mà không biết vừa rồi giọng điệu của anh chưa đủ tốt hay không, mà Tiếu Bảo Bối lại có chút nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của anh.

“Kiều Trác Phàm, anh nói dối cũng có chút khiến cho người ta dễ dàng tin tưởng!” Tiếu Bảo Bối bĩu cái miệng nhỏ của mình, vốn dang chuẩn bị nhét vào miệng Kiều Trác Phàm một muỗng sữa chua. Mà Kiều Trác Phàm cũng đã mở miệng ra, chờ đợi. Ai cũng không muốn lúc bị đút sữa chua sẽ đụng phải hàm răng đúng không? Cho nên, Kiều Trác Phàm chuẩn bị chính là vì việc này. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Nhưng ai ngờ, miệng của anh đã chuẩn bị sẵn sang rồi, Tiếu Bảo Bối lại cầm muỗng sữa chua vòng quay trở lại, bỏ vào trong miệng của mình...

“Em...” Kiều Trác Phàm không thể nào ngờ được, bản thân mình lại bị Tiếu Bảo Bối đùa giỡn như thế.

Vốn là muốn lôi cô trở về, ở trên bàn làm việc dạy dỗ một trận, ai ngờ cô nhóc này sau khi ăn sữa chua xong, lại nói với anh: “Em đi ra ngoài dạo bộ một vòng giải khuây, không cho phép anh đi theo!”

Lần này, quả thật Kiều Trác Phàm là khóc không ra nước mắt.

Anh đã nói rõ ràng là anh thích dạng người giống như Tiếu Bảo Bối rồi, nhưng mà tại sao tâm tình của cô nhóc này lại vẫn không vui như vậy?

Chẳng lẽ thực sự muốn Kiều Trác Phàm anh phải móc tim phổi ra mới tin?

Anh vốn muốn chạy theo giải thích cho rõ ràng một phen. NHưng mà sau khi nghe câu nói phía sau của Tiếu Bảo Bối, bước chân của anh không thể không dừng lại được.

Không phải là anh sợ Tiếu Bảo Bối, mà là anh...

Thôi, Kiều Trác Phàm cũng không thể nào hình dung được tâm trạng của mình lúc này. Chỉ cần Tiếu Bảo Bối vui vẻ, tất cả cứ để như vậy đi!

“Reng reng reng...”Chờ lúc Tiếu Bảo Bối đi ra khỏi cửa, điện thoại của Kiều Trác Phàm vang lên.

Kiều Trác Phàm nhìn một chút, phát hiện ra là A Vĩ, thì lập tức cầm điện thoại lên.

“A lô A Vĩ, cậu tìm thấy cô ta chưa?”

Giọng nói của Kiều Trác Phàm cũng có chút ỉu xìu. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Thái độ này, cũng giống như là anh đang tìm kiếm người kia vậy.

“Vẫn chưa tìm được. Có chuyện gì xảy ra, không phải hôm qua cậu nói là quăng cô ta ra vùng ngoại thành sao? Ở chỗ đó, cũng không có người nào đi ngang qua! Cậu tìm tiếp xem...”

Mới sáng sớm ngày hôm nay, Kiều Trác Phàm kêu A Vĩ đi tìm Phạm Manh Manh.

Cũng không phải bởi vì anh lo lắng cho Phạm Manh Manh, mà anh biết rõ Phạm Manh Manh và mẹ của mình có mối quan hệ khá thân thiết.

Lần này, Phạm Manh Manh qua đây, thực ra cũng là được mẹ Kiều phó thác, kêu cô ta tới chỗ này để xem anh.

Nếu như sau khi Phạm Manh Manh tới đây, lại xảy ra chuyện gì ở đây, thì đến lúc đó không chỉ có anh mà ngay cả mẹ của anh cũng khó xử.

Muốn dạy dỗ Phạm Manh Manh, Kiều Trác Phàm cảm thấy anh vẫn nên chờ khi nào cô ta lên máy bay lại nói sau.

Nhưng mà điều khiến cho Kiều Trác Phàm buồn bực chính là Phạm Manh Manh này lại chạy đi đâu chỉ trong một đêm? dfien ddn lie qiu doon

Năng lực của A Vĩ, Kiều Trác Phàm cũng hiểu rõ.

Nếu như A Vĩ đi một vòng mà vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Phạm Manh Manh, vậy thì đoán chừng là Phạm Manh Manh sẽ không còn ở lại chỗ kia nữa rồi.

Nhưng mà điều kỳ lạ làm ở một vùng ngoại ô xa hàng trăm dặm kia, ngay cả một căn nhà cũng không có, bình thường ngay cả bóng dáng của quỷ cũng không nhìn thấy. Phạm Manh Manh có thể chạy đi đâu được?

Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Trác Phàm cũng không nghĩ ra được câu trả lời, cuối cùng chỉ có thể kêu A Vĩ tiếp tục tìm kiếm.

Nhưng mà vừa lúc đó, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra.

Từ bên ngoài đi vào, lại chính là Tiếu Bảo Bối vừa rồi mới nói muốn đi ra ngoài để giải khuây. Không biết trên tay của cô ôm thứ gì đó, sau khi tùy tiện ném ở trên sofa. Thấy anh đang gọi điện thoại, cô liền khoanh tay lại, nhìn chằm chằm anh!

Kiều Trác Phàm rất sợ bản thân mình vừa nói chuyện điện thoại với A Vĩ, sẽ khiến cho cô hiểu lầm, vội vàng nói: “Được rồi, cậu ở bên đó tìm kiếm nhanh một chút! Trước tiên cứ như vậy đã!” Nói xong, không đợi A Vĩ phản ứng lại, anh đã cúp điện thoại trước.

Sau đó anh đang định đứng dậy, tính sổ với Tiếu Bảo Bối vụ vừa rồi. Nhưng mà khi anh đi lại gần Tiếu Bảo Bối, đột nhiên lại bị cô túm lấy cổ áo.

“Kiều Trác Phàm, vừa rồi mới nói chuyện với ai? Không phải anh lại câu tam đáp tứ ở sau lưng em đấy chứ?”

Hành động thô lỗ như vậy, Kiều Trác Phàm hơi không thích. Không có mấy người đàn ông lại thích bị người phụ nữ của mình túm cổ áo hỏi chuyện như vậy. dfien ddn lie qiu doon

Anh muốn gạt tay của Tiếu Bảo Bối, nhưng mà lại ngoài ý muốn phát hiện ra lực tay của cô rất mạnh...