Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 91-3: Kiều Trác Phàm, anh thật đáng thương! (3)




Editor: Táo đỏ phố núi

Mà Tiếu Bảo Bối thì sao!

Bị Kiều Trác Phàm ôm vào trong lòng một lúc lâu, cô vẫn nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm.

Khuôn mặt của cô vốn đang đỏ bừng lên, cũng đột nhiên biến mất.

Phản ứng này, ngược lại khiến cho Kiều Trác Phàm có chút buồn bực.

Cô nhóc này lại làm sao vậy?

Không phải mới vừa rồi còn đang xấu hổ sao?

Tại sao chỉ một lát sau lại không còn xấu hổ nữa?

Hơn nữa cô còn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, hình như là đang suy nghĩ điều gì đó.

“Cục cưng, em đang suy nghĩ chuyện gì thế?”

Dựa theo sự hiểu biết của anh về Tiếu Bảo Bối, nếu như không phải đang suy nghĩ chuyện gì, thì bình thường cô sẽ không nhìn chằm chằm vào mặt anh lâu như vậy.

Hơn nữa, lại còn đang ở trước mặt anh.

Kiều Trác Phàm thuận miệng hỏi, chẳng qua là muốn nghiên cứu xem Tiếu Bảo Bối suy nghĩ điều gì. Nhưng mà điều khiến cho anh không thể ngờ được đó là, anh lại nhận được một câu trả lời như vậy từ trong miệng của Tiếu Bảo Bối: “Kiều Trác Phàm, anh thật đáng thương!”

“Anh đáng thương? Anh đáng thương như thế nào?” Kiều Trác Phàm đối với điều này cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Đối với những người biết nhà họ Kiều, đều nói Kiều Trác Phàm anh được đầu thai chỗ tốt.

Mặc dù mấy năm nay trong gia tộc không ngừng tranh đấu, nhưng mà ít ra thì anh không cần lo cơm ăn áo mặc.

Còn nữa, bởi vì có mối quan hệ nhà họ Kiều làm bước đệm, bây giờ có thể nói là anh một bước lên mây.

Mà hiện tại, anh đã cưới được Tiếu Bảo Bối, trải qua một cuộc sống hôn nhân mà anh ao ước.

Theo ý của Kiều Trác Phàm, cuộc sống hiện tại hạnh phúc tới mức ngay cả bản thân anh cũng có chút không thể tin được.

Không ngờ, Tiếu Bảo Bối lại dùng một câu ‘đáng thương’ để hình dung anh.

Đến cùng thì anh đáng thương chỗ nào?

“Chết rồi, lỡ miệng nói ra rồi!” Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm hỏi ngược lại như vậy, thì mới ý thức được là vừa rồi mình đã lỡ miệng nói ra chuyện gì.

Thấy Kiều Trác Phàm nhìn chằm chằm vào cô, cô vội vàng đưa tay lên che kín miệng của mình lại.

“Đến cùng là có ý gì? Mau nói xem nào!” Lần này Kiều Trác Phàm càng thêm hiếu kỳ.

Hình như cô nhóc này biết chuyện gì đó, nhưng mà lại không thể nói ra với anh được.

Lúc Kiều Trác Phàm thúc giục cô nói ra cho anh nghe, thì cô nhóc này lại luồn qua nách của anh chạy trốn, sau đó nhanh chóng chui vào trong chăn, dùng chăn để che kín cái đầu nhỏ của mình lại.

Cuối cùng, cô còn không chút lo lắng mà nói với Kiều Trác Phàm anh: “Kiều Trác Phàm, em ngủ rồi!”

“Reng reng reng...” Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Kiều Trác Phàm ở bên cạnh đột nhiên đổ chuông.

“Nhóc thúi này, đợi chút nữa anh sẽ xử lý em sau!” Làm gì có người nào nói chuyện mà nói có một nửa chứ?

Cô nhóc này vậy mà lại không chịu nói tiếp? Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Chờ một chút nữa anh nghe điện thoại xong, anh sẽ trừng phạt để xem cô có nói ra hết hay không.

Sau khi xoa xoa cái đầu nhỏ của cô xong, Kiều Trác Phàm cầm lấy cái điện thoại đang réo ầm ĩ kia đi ra ngoài.

“A Vĩ, chuyện gì?”

Kiều Trác Phàm đi ra ngoài phòng khách để nhận điện thoại của A Vĩ.

Lúc này anh vốn không muốn rời khỏi Tiếu Bảo Bối.

Nhưng mà sáng nay anh có dặn dò A Vĩ làm một số chuyện. Bây giờ, anh cần phải biết rõ tiến triển của chuyện này như thế nào rồi.

“Kiều thiếu, tôi đã căn cứ theo lời dặn dò của ngài đưa tiểu thư Phạm tới tập đoàn Đế Phàm. Nhưng mà sau dó, Anna đã kêu tôi ném cô ta ra ngoài.”

Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Người kia đã thay ngài diệt trừ tai họa!

A Vĩ làm việc cho Kiều Trác Phàm, sau khi xong việc tất nhiên muốn tới chỗ này để báo cáo lại cho Kiều Trác Phàm.

Nhưng mà bây giờ ở biệt thự này còn có Tiếu Bảo Bối, mấy người già đầu bọn họ vẫn không thích hợp tới đây thường xuyên.

Cho nên mặt đối mặt báo cáo, cũng đổi thành báo cáo qua điện thoại như bây giờ.

“Anna rất có năng lực!” Kiều Trác Phàm nghe được A Vĩ ở bên kia điện thoại báo cáo lại như vậy, thì trong nháy mắt giọng nói của anh cũng trở nên vui vẻ.

Mà vì như vậy nên cuối cùng A Vĩ cũng xác định được rằng, thì ra người đàn ông này thực sự mượn đao giết người!

Mà cây đao kia chính là tiểu thư Anna ở bên trong tập đoàn Đế Phàm!

Bằng không, vì ngại mối quan hệ giữa mẹ của Kiều Trác Phàm và Anna, Kiều Trác Phàm đứng ở giữa cũng rất khó làm việc.

Đây cũng chính là nguyên nhân ngày đó khi Phạm Manh Manh vừa sang tới đây, Kiều Trác Phàm không thể không tự mình đi tiếp đón cô ta.

Tất cả điều này cũng là vì mẹ đẻ của Kiều Trác Phàm tự mình gọi điện thoại cho A Vĩ!

Thực ra những điều này Kiều Trác Phàm cũng có thể nhịn!

Vấn đề là ngày đó anh và Tiếu Bảo Bối cùng ăn cơm, Phạm Manh Manh này lại tự vạch áo cho người xem lưng, lại đem chuyện mà Tiếu Bảo Bối để ý nhất nói ra. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     . Còn khiến cho cô khóc nữa!

Đối với Kiều Trác Phàm mà nói, trên đời này chỉ có một Tiếu Bảo Bối!

Chỉ cần có thể khiến cho cô bất cứ lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười và vui vẻ, thì bất kể là chuyện gì anh cũng đều đồng ý làm.

Mà cách làm của Phạm Manh Manh lại hoàn toàn ngược lại!

Anh không trực tiếp trừng trị cô ta, chính là vì nể mặt mũi của mẹ mình.

Nhưng mà Kiều Trác Phàm anh không tự mình ra mặt, cũng không có nghĩa là Kiều Trác Phàm anh đã buông tha cho cô ta. Chỉ cần chuyện mà Kiều Trác Phàm anh muốn làm, thì sẽ không có chuyện gì có thể làm khó được anh.

Bây giờ, anh muốn dạy dỗ Phạm Manh Manh, nên hoàn toàn mượn tay của Anna. “Tiểu thư Anna kêu tôi ném người ra xa một chút!” A Vĩ lại chuyện xảy ra sáng nay, lại tiếp tục báo cáo.

“Vậy cậu ném cô ta đi đâu?” Kiều Trác Phàm khẽ nhíu mày. Lời này khiến cho A Vĩ có cảm giác không ổn.

“Tôi ném cô ta ra ngoại ô! Chỗ đó không có xe buýt, cũng không có người đi đường qua lại. Tôi nghĩ nếu như cô ta muốn trở lại đây, đoán chừng cũng mất một hai ngày! Kiều thiếu, có phải ngài đau lòng hay không...” Nghe thấy giọng nói của Kiều Trác Phàm không tốt, A Vĩ thật sự có chút lo lắng có khi nào anh ghét bỏ vì mình làm việc quá ác hay không!

“Chẳng qua là tôi cảm thấy vì sao cậu không ném cô ta ra xa hơn một chút nữa?” Mới một hai ngày đã có thể trở về, lại tới quấy nhiễu thời gian anh và Tiếu Bảo Bối ở cùng một chỗ!

"..."

Nghe thấy lời oán hận này của Kiều Trác Phàm, ở đầu bên kia điện thoại trên đầu của A Vĩ xuất hiện mấy con quạ đen.

“Chuyện đó, Kiều thiếu có cần tôi lại tới tìm xem, rồi ném cô ta ra xa một chút?” Tiễn phật tiễn tới Tây Thiên. Nếu như Kiều Trác Phàm vẫn chưa hài lòng, A Vĩ cũng chỉ có thể làm như vậy!

“Thôi, sau này tìm lý do ném ra nước ngoài! Không có việc gì thì cúp điện thoại, tôi còn có chút việc!”

Thời gian quý giá, vẫn nên để dành cho Tiếu Bảo Bối thì tốt hơn.

Nghĩ tới thân thể mềm mại min màng của cô nhóc kia vẫn đang nằm ở trên giường chờ anh đến, Kiều Trác Phàm có cảm giác mấy lời của A Vĩ đều là lãng phí thời gian.

“Được. Chúc Kiều thiếu chơi thật vui vẻ...”

A Vĩ nói xong lời này, vội vàng cúp máy.

Mà Kiều Trác Phàm ở đầu điện thoại bên này, vốn đang còn muốn trách cứ A Vĩ một trận, nhưng mà khi nghe thấy đầu bên kia đã vang lên tiếng tút tút, cũng chỉ có thể thôi: “Mấy đứa nhóc thúi này, gần đây ngứa đòn rồi phải không?” dfien ddn lie qiu doon

Nhưng mà nói tới ngứa đòn, vẫn là cô nhóc đang còn ngây ngốc ở trên giường kia kìa!

Chỉnh đốn lại tâm trạng, Kiều đại thiếu bước từng bước đi về phía phòng ngủ...