Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 91-1: Kiều Trác Phàm, anh thật đáng thương!




Editor: Táo đỏ phố núi

“Anh út, đừng nói với em là anh thích loại phụ nữ như vậy nha! Chỉ cần nhìn thôi là cả người em đã không được thoải mái rồi! Nếu như anh mà thích loại phụ nữ như vậy, sau này không thể ngây ngốc ở trên giường của em nữa...” Người phụ nữ nào đó lẩm bẩm.dii@een*dyan(lee^qu.donnn). 

“Đừng nghĩ tới những chuyện kia nữa có được không, em nhanh chóng chuẩn bị đi, sau đó chúng ta sẽ xuất phát!”

Dường như Khuynh Tiểu Gia không muốn tiếp tục nói về đề tài kia nữa, nên trực tiếp cắt ngang lời nói của Lăng Công Chủ.

“Em biết rồi, nhưng mà cổ tay của em phải làm sao đây? Đã biến thành như vậy rồi, đến lúc đó phụ hoàng của em mà phát hiện ra, chắc chắn sẽ canh chừng không cho em đi chơi nữa!”

Lăng Nhị Gia vô cùng cưng chiều cô, có đôi khi ngay cả Tiểu Công Chủ cũng cảm thấy có chút bệnh hoạn.

Nếu như cô bị cảm mạo một chút, thì bác sĩ gia đình phải tuyệt đối canh chừng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, mà đây đều là mệnh lệnh của Lăng Nhị Gia.

Nếu như bết bầm tím lớn như vậy bị Lăng Nhị Gia nhìn thấy được, vậy thì sẽ như thế nào nữa? dii@een*dyan(lee^qu.donnn).

Đoán chừng là đừng nói là đi ra khỏi nhà, đêm nay cô có được ngủ một mình không cũng là cả một vấn đề!

“Anh có cách!” Lúc nói những lời này, Khuynh Tiểu Gia liền giống như là đang làm ảo thuật vậy, từ trong túi xách của mình móc ra một chiếc vòng tay màu vàng óng ánh, "Cho em, tự mình đeo vào đi!”

Chiếc vòng tay xuất hiện ở trên tay của Khuynh Tiểu Gia, bỗng nhiên liền bị Tiểu Công Chủ đoạt vào tay.

Chiếc vòng kia, mặc dù là bằng vàng sáng lấp lánh, nhưng mà lại không hề có chút khí chất thô tục nào. Bởi vì phía trên của chiếc vòng vàng kia, được khảm bằng những viên đá quý với đủ màu sắc. Những viên đá quý kia có thể nhìn xuyên qua được, nhìn giống như một loại châu báu được gắn những viên thủy tinh đủ màu lên.

Nhưng mà thứ mà khiến cho Khuynh Tiểu Gia phải ra tay, thì tuyệt đối không phải là hàng giả! Die enda anl eequ uyd onn. 

Mà sau khi những viên đá quý sáng lấp lánh kia, ánh mắt của Tiểu Công Chủ cũng sáng lên đầy kinh ngạc và thích thú.

“Anh út, cái này của anh lấy từ đâu ra thế?”

Tiểu Công Chủ cầm lấy chiếc vòng kia, trong lòng tràn đầy vui vẻ đeo vào tay của mình.

Thực ra những vật này cô muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Chỉ những hộp trang sức ở trong nhà của cô cũng đã có mười cái rồi.

Bên trong đó đều là những món mà phụ hoàng của cô là Lăng Nhị Gia thu gom được từ khắp các nơi trên thế giới.

Mỗi một món đều là giá trị liên thành.

Đương nhiên, từ nhỏ đến lớn Lăng Công Chủ đã được nhìn thấy không ít đồ tốt.

Cho nên, chỉ cần sờ vào chiếc vòng này, cô cũng biết đây là hàng tốt, không sai được.

“Chuyện này em không cần phải quan tâm tới. Em xem thử xem có hợp không, nếu hợp thì cho em đấy!” Khuynh Tiểu Gia làm ra vẻ giống như là xua đuổi một món đồ không đáng giá vậy, ngay cả đưa tay ra cũng không có.

Nhưng mà chỉ có mình anh ta biết, món đồ này là anh ta bất chấp nguy hiểm để tìm về.

“Đương nhiên là hợp rồi, em rất thích! Cám ơn anh nhiều, anh út...” Lúc nói những lời này, người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ kia trực tiếp nhào lên trên người của Đàm Khuynh, rất tùy tiện cho anh ta một cái ôm, và cả một cái hôn lên trên má.

Nhưng mà nụ hôn này vừa mới rơi xuống, thì Tiểu Công Chủ liền bị người ta ghét bỏ đẩy ra.

“Đi đi, buồn nôn quá!” Lúc nói những lời này, người đàn ông đã đi ra khỏi cửa phòng của cô, thong thả đi xuống lầu. Die enda anl eequ uyd onn. 

Chỉ để lại Tiểu Công Chủ, cũng không còn bộ dạng chán nản và khó chịu như trước nữa mà vừa cười hì hì, vừa bắt đầu mặc chiếc váy liền thân màu hồng phấn kia lên trên người... 

Sắp được gặp anh Duật rồi, đương nhiên cô phải ăn mặc cho thật đẹp mới được.

Đúng rồi, hình như anh Duật rất thích những người phụ nữ có vẻ mặt tươi tắn. Cho nên cô lại vội vội vàng vàng lấy phấn bôi bôi trét trét...

Chẳng qua là lúc này dường như Tiểu Công Chủ không hề phát hiện ra vào lúc cô đang vội vàng trang điểm cho mình, thì ngoài cửa vẫn có một bóng dáng màu đen đứng sừng sững ở đó...

- - Đường phân cách - -

"Kiều Trác Phàm, cái này cho anh ăn!"

Từ sau khi ngồi vào bàn ăn, Kiều Trác Phàm phát hiện hôm nay Tiếu Bảo Bối cực kỳ nhiệt tình.

Bất kể là món ăn gì, cô cũng sẽ gắp một miếng cho anh.

Nếu đổi lại là trước kia, Kiều Trác Phàm cầu cũng không được.

Nhưng mà hôm nay, tại sao anh lại cảm thấy có điều gì đó là lạ.

Nếu không thì tại sao món gì Tiếu Bảo Bối cũng đều gắp cho anh?

Nhất là món măng mùa đông xào kia, trước kia mỗi lần trên bàn ăn có món này, thì đều bị một mình Tiếu Bảo Bối độc chiếm. Có đôi khi Kiều Trác Phàm muốn ăn, thì phải gọi thêm một đĩa khác... 

Nhưng hôm nay, Tiếu Bảo Bối lại có thể đem món măng màu đông xào này nhường hết cho anh. Hơn nữa, cô nhóc kia còn gắp tất cả những món mà mình thích vào trong chén của Kiều Trác Phàm, điều này quả thực là khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi.

Lúc nghĩ tới chỗ này, Kiều Trác Phàm có chút kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Niệm Cẩm ở bên cạnh.

Sau đó, người kia như có dụng ý khác nháy nháy mắt với anh: “Kiều, con mau ăn nhiều một chút đi chứ! Con nhìn xem, Tiếu Bảo Bối người ta đã cố gắng gắp nhiều đồ ăn cho con rồi đó!”

Lần này, Kiều Trác Phàm có chút bối rối.

Hôm nay Thẩm Niệm Cẩm nổi điên? Hay là Tiếu Bảo Bối gây rối đây?

Nếu không tại sao hai người vừa ngồi vào bàn ăn liền ép buộc anh, tại sao đột nhiên lại đối xử tốt với anh như thế?

Không có chuyện gì mà ân cần thì không phải gian xảo thì cũng là đạo chích! Die nd da nl e q uuydo n.

“Kiều Trác Phàm, ăn thêm một chút nữa không!” Vất vả lắm mới ăn hết chén măng mùa đông xào, Kiều Trác Phàm cảm thấy dạ dày của mình đã không còn chỗ chứa nữa rồi. Lúc đang định để chén đũa xuống đứng dậy thì một đôi bàn tay trắng nõn đột nhiên ôm lấy cánh tay của anh.

Điều này khiến cho Kiều Trác Phàm vốn đã đủ buồn bực rồi, lại càng có chút không hiểu nhìn chằm chằm vào Tiếu Bảo Bối.

“Cục cưng, có phải em không khỏe ở chỗ nào không? Hay là muốn mua thứ gì đó?” Kiều Trác Phàm cũng không cầm chén đũa lên theo như lời cô nói, mà chỉ vừa sờ lên trên trán của Tiếu Bảo Bối vừa hỏi.

Đối với vẻ chờ mong toát ra từ đôi mắt xinh đẹp của Tiếu Bảo Bối, anh quyết định làm như không nhìn thấy.

“Kiều Trác Phàm, chẳng lẽ theo ý của anh, em phải muốn mua thứ gì đó hay là không khỏe ở chỗ nào thì mới có thể đối xử tốt với anh sao?” Tiếu Bảo Bối bị sờ trán một lúc, trong lòng tức muốn nổ phổi.

Chẳng qua cô chỉ cảm thấy Kiều Trác Phàm có chút đáng thương, cho nên mới muốn đối xử với anh tốt một chút!

Ai ngờ anh lại nghi ngờ cô!

“Cũng không phải là như vậy. Nhưng mà cảm giác này... Có chút là lạ!” Kiều Trác Phàm nói một câu này, khiến cho Thẩm Niệm Cẩm nghe cũng có chút đau đầu.

Từ trước đến nay, Kiều Trác Phàm ở bên ngoài vẫn luôn nói một không nói hai, thế nhưng khi ở trong căn nhà này hình như đã không còn chút địa vị nào thì phải?

“Kiều Trác Phàm, em không thèm để ý đến anh nữa!” Tiếu Bảo Bối nhìn bộ dạng có chút luống cuống của anh, cái đầu quả dưa sắp bị anh kéo về trong ngực thì vội vàng thu đầu về, sau đó đột nhiên bỏ chén đũa xuống đi lên lầu. Die nd da nl e q uuydo n.

Lần này Kiều Trác Phàm thực sự không hiểu nổi.

Hôm nay rốt cục anh đã làm sai chuyện gì?

Tại sao mà bộ dạng của Tiếu Bảo Bối giống như là đang rất tức giận?

“Thằng nhóc thúi, đã rõ ràng như vậy rồi, tại sao con còn chưa biết nắm chắc lấy thời cơ?” Vào lúc Kiều Trác Phàm đang vò đầu bứt tai nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiếu Bảo Bối thì Thẩm Niệm Cẩm ở đằng sao lại oanh tạc một trận.

“Cái gì mà nắm chắc thời cơ, có phải vừa rồi ở trong phòng bếp dì đã nói gì với Tiếu Bảo Bối rồi không?” Kiều Trác Phàm nhìn lướt qua miếng ớt xanh mà mới vừa rồi Tiếu Bảo Bối gắp vào bát của mình...

Nói thật ra món ớt xanh này anh không hề thích ăn một chút nào.

Nhưng mà vì Tiếu Bảo Bối thích ăn cho nên mỗi lần anh sẽ giỡn với cô, cố ý thích tranh cướp món đồ ăn mà cô thích ăn.

Hôm nay, Tiếu Bảo Bối không những đem món măng mùa đông xào nhường lại cho anh, bây giờ ngay cả ớt xanh cũng gắp vào trong chén của anh.

Suy nghĩ lại kể từ lúc bắt đầu dọn cơm, thì thỉnh thoảng Tiếu Bảo Bối lại nhìn anh bằng một ánh mắt quỷ dị, Kiều Trác Phàm lập tức nghĩ tới điều gì.

Thẩm Niệm Cẩm nghe thấy lời này của anh, lập tức có chút á khẩu không trả lời lại được.

Thấy Kiều Trác Phàm còn định hỏi tiếp, bà vội vàng đặt chén đũa xuống, xoay người rời khỏi bàn ăn.

Mặc dù bà thật sự muốn giúp Kiều Trác Phàm nhưng mà tính tình của thằng nhóc thúi này rất kỳ lạ, nếu như biết được Thẩm Niệm Cẩm bà vừa rồi đã nói cho Tiếu Bảo Bối biết những thứ kia, thì cũng chưa chắc sẽ tiếp nhận.

Vì phòng ngừa mình sẽ chọc vào rắc rồi, Thẩm Niệm Cẩm quyết định vẫn nên chuồn trước một bước. Die nd da nl e q uuydo n.

Mà Kiều Trác Phàm bị hai người phụ nữ bỏ lại, thì nhìn hai vị trí trống không kia rồi lâm vào trầm tư...