Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 87-4: Dấu son môi (4)




Editor: Táo đỏ phố núi

Ai ngờ biên độ giãy giụa của cô nhóc này càng lúc càng lớn. Đến cuối cùng, còn trực tiếp cắn Kiều Trác Phàm hai cái, khiến cho anh không thể không buông cô ra.

“Làm sao vậy? Một đêm không gặp lại biến thân thành chó điên?” Kiều Trác Phàm chỉ đùa với cô. Sau đó Kiều Trác Phàm lại tính áp sát vào cô một lần nữa. Táo đỏ le^e quyy do^nn.     

Trước kia mỗi ngày đều ở cả ngày bên cạnh cô, anh đã bị Đàm Duật chê cười rất nhiều. Khi đó, Kiều Trác Phàm cũng nghĩ tới chuyện có nên để cho Tiếu Bảo Bối trở lại Tiếu Thị làm việc hay không.

Có thể là từ hôm qua tới bây giờ, anh không nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, anh phát hiện ra tâm tình mình có chút bất an, giống như là thiếu cái gì đó.

Mà bây giờ, cuối cùng có thể nhìn thấy Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm mới phát hiện ra cái thiếu thiếu kia rốt cục đã được tìm về. Nên anh càng hiểu ra hàm nghĩa của Tiếu Bảo Bối đối với anh.

Bây giờ, anh chỉ muốn ôm Tiếu Bảo Bối một cái thật chặt, ngửi mùi sữa ngọt ngào trên người của cô, để an ủi tâm hồn lo lắng bất an của mình.

Chẳng qua khi anh đưa tay ra một lần nữa, thì đột nhiên Tiếu Bảo Bối lại lui về phía sau một bước. Điều này khiến cho tay của Kiều Trác Phàm bắt phải khoảng không.

Cũng bởi vì như vậy cho nên bầu không khí trở nên có chút lúng túng.

Nhưng mà Kiều Trác Phàm không hiểu, đột nhiên Tiếu Bảo Bối phát điên là bởi vì phát hiện ra mùi nước hoa của phụ nữ ở trên người của anh, hơn nữa lại nhìn thấy trên cổ áo sơ mi màu trắng của anh, lại có một dấu vết son môi màu hồng đào. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

Nhạc Dương đã từng nói với Tiếu Bảo Bối, màu sắc của son môi cũng chính là để phân biệt độ tuổi.

Ví dụ như màu hồng đào, chính là cho phụ nữ trẻ tuổi dùng. Mà loại son đỏ như cánh hồng kia, chính là dùng cho những người phụ nữ thành thục dùng. Vì thế, Tiếu Bảo Bối và Nhạc Dương chọn mua loại hồng đào. Nhưng mà son môi kia, Tiếu Bảo Bối chỉ dùng vào những lúc quan trọng. Bình thường cô đều để mặt mộc, không trang điểm, giống như Nhạc Dương nói cho cô biết, bây giờ cô còn trẻ tuổi, mặt mộc không trang điểm chính là tài sản lớn nhất của cô.

Mà bây giờ, dấu son môi màu hồng đào kia, cùng với mùi nước hoa vị ngọt của phụ nữ kia như đang muốn nói cho Tiếu Bảo Bối biết một sự thật: Ngày hôm qua tới bây giờ, xấp xỉ gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ, Kiều Trác Phàm đều ở cùng với một cô gái trẻ tuổi...

Phát hiện này khiến cho tim của cô nhói đau lên một cái.

“Cục cưng, em làm sao vậy?” Tay của Kiều Trác Phàm bắt được khoảng không, sắc mặt cũng không thể nào tốt được.

Nhìn thấy sự phòng bị trong ánh mắt của Tiếu Bảo Bối không hiểu sao anh cũng cảm thấy đau lòng.

“Đi sớm về sớm!”

Cũng bởi vì lúc rời đi cô đã nói một câu như vậy, nên hai mươi bốn tiếng đồng hồ liên tục anh không hề nghỉ ngơi chút nào, hy vọng chuyện mau chóng kết thúc, mau chóng trở về bên cạnh cô.

Nhưng mà ngay lúc anh làm việc như kẻ điên để xong việc trở lại bên cạnh cô, thì cô lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy phòng bị!

Là một người đàn ông, đều sẽ cảm thấy đau lòng, cảm thấy khó chịu.

Nhưng mà bởi vì cô là Tiếu Bảo Bối, cho nên Kiều Trác Phàm lựa chọn cho cô một cơ hội cuối cùng.

Nếu như là người khác, Kiều Trác Phàm anh đã sớm động thủ, đem người đánh chết rồi! Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

“Cục cưng, đi lại bên cạnh anh! Anh mệt chết đi rồi, đừng quậy nữa!” Thấy Tiếu Bảo Bối không có phản ứng, anh lại thúc giục.

Lúc này đây trong giọng nói của anh không còn giọng điệu cưng chiều đối với Tiếu Bảo Bối giống như bình thường nữa.

Anh đề cao âm điệu, tăng âm lượng. Bởi vì như vậy, lời nói của anh không giống như là đang nói chuyện với cô nữa, mà giống như là anh đang ra lệnh.

Kiều Trác Phàm đã quen thói cường thế trong thế giới của anh rồi, cho nên anh không hề cảm thấy giọng điệu của mình như vậy có gì đó không đúng.

Nhưng mà lời nói này nghe vào trong tai của Tiếu Bảo Bối thì lại vô cùng không được tự nhiên.

Tối qua anh vứt bỏ cô, ở cùng với một người phụ nữ khác cả ngày. Bây giờ vất vả lắm mới trở về, ngay cả một câu giải thích cũng không có, còn hét lên với cô!

Chuyện này còn có đạo lý nữa không?

“...” Tức giận trừng mắt với Kiều Trác Phàm vài lần, sau khi thể hiện sự tức giận của mình, đột nhiên Tiếu Bảo Bối xoay người rời khỏi phòng làm việc. Bỏ lại người đàn ông vươn tay ra mà không bắt được Tiếu Bảo Bối ở trong phòng làm việc!

Nghe thấy cửa phòng làm việc vang lên tiếng đóng cửa, Kiều Trác Phàm đột nhiên tức giận lột áo khoác tây trang ở trên người mình ra, ném ở trên ghế sofa!

“Mẹ nó! Thực sự không coi ông đây là người?”

Sau đó, vì phát tiết sự bực bội ở trong người, Kiều Trác Phàm tiến hành đập phá trong phòng làm việc một lượt!

Tiếng vang kia, ngay cả thư ký ở bên ngoài nghe thấy cũng đều không tự chủ được mà nhíu mày lại...

- - Đường phân cách - -

“Tiếu Bảo Bối, cậu thật là đúng giờ. Mình vừa mới tới, cậu đã tới rồi!” Tiếu Bảo Bối không ngờ, bản thân trong lúc tức giận đã chạy khỏi tập đoàn Đế Phàm. Mà lúc này đây Nhạc Dương trước đó đã hẹn cũng tới.

“Phải không...” Chẳng biết tại sao, hôm nay vốn hẹn gặp Nhạc Dương rất vui vẻ. Nhưng mới vừa rồi nhìn thấy dấu son môi ở trên người của Kiều Trác Phàm, tất cả những vui vẻ của cô bỗng chốc tan thành mây khói.

“Tiếu Bảo Bối, cậu bị làm sao vậy? Có phải là có tâm sự gì hay không?” Quen biết với Tiếu Bảo Bối nhiều năm, Nhạc Dương nhìn một cái liền nhận ra Tiếu Bảo Bối có tâm sự. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

Nhưng mà hiếm khi mới gặp được Nhạc Dương một lần, Tiếu Bảo Bối cũng không hy vọng cô ấy lo lắng cho mình. Cho nên cô vốn đang xụ mặt ra, trong nháy mắt trở nên tươi cười: “Không có gì, làm gì có tâm sự gì. Đúng rồi. Mình muốn mua túi xách, chúng ta cùng đi dạo phố mua đồ đi!”

Nghĩ tới chiếc thẻ mà ngày đó Kiều Trác Phàm đưa cô, Tiếu Bảo Bối mài răng kêu ken két.

Dám phản bội Tiếu Bảo Bối tôi à, vậy trước hết tôi sẽ tiêu cho anh táng gia bại sản, sau đó sẽ ly hôn với anh!

Hừ hừ!

“Vậy cũng được...”

Nhạc Dương không biết là Tiếu Bảo Bối đang âm mưu điều gì, nhưng mà đều đồng ý đi cùng cô ấy, cô cũng chỉ có thể lái xe đưa Tiếu Bảo Bối đi mua đồ.

Nhưng mà...

“Nhạc Dương, tại sao cậu lại dẫn mình đi đường này?”

Nhìn từng tốp năm tốp ba, thỉnh thoảng còn có những người bán hàng rao lớn lên trên đường phố, Tiếu Bảo Bối nhăn mày lại.

Nói thật thì những chỗ như thế này vừa nhìn liền biết không thể quẹt thẻ được.

Còn nữa, những thứ quý giá một chút, tất nhiên sẽ không bán ở những nơi như thế này rồi. Ít nhất muốn Kiều Trác Phàm phá sản, thì còn lâu mới thực hiện được.

Mà Nhạc Dương nghe thấy Tiếu Bảo Bối nói những lời này, thì chân mày nhíu lại thành một cục: “Đây không phải là nơi mà trước kia cậu thích đi dạo nhất hay sao?”

Trước kia, mặc dù Tiếu Đằng cho Tiếu Bảo Bối không ít tiền tiêu vặt, nhưng mà Tiếu Bảo Bối keo kiệt vẫn không dám mua những thứ gì đó đắt tiền. Có đôi khi, Nhạc Dương vẫn luôn tự hỏi trong đầu của Tiếu Bảo Bối đến cùng thì chứa cái gì không biết. Ngay cả lúc cô được nhận lương, muốn đưa Tiếu Bảo Bối đi tới chỗ nào bán đồ tốt hơn một chút, thì đều bị Tiếu Bảo Bối cằn nhằn tới mức chỉ có thể trở lại cái chợ rách này để mua đồ.

Nhưng mà ngày hôm nay Tiếu Bảo Bối lại ghét bỏ chỗ này?

Mặc dù cảm thấy kỳ lạ một chút, nhưng mà theo như ý của Nhạc Dương, cuối cùng con nhóc này cũng có tiến triển rồi. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn     .

“Hôm nay mình muốn đi tới chỗ nào có thể tiêu tiền!” Tiếu Bảo Bối hừ hừ! Trong tay cầm thẻ của Kiều Trác Phàm, cô phải đem thẻ của kẻ bạc tình này quẹt tới mức thương tích đầy mình mới chịu bỏ qua!

“Đúng rồi, đến lúc đó nhìn thích món gì, cứ nói với mình!” Nghĩ tới một mình quẹt thẻ của Kiều Trác Phàm vẫn không thấm vào đâu, Tiếu Bảo Bối nói với Nhạc Dương ở bên cạnh.