Chương 3: Mê dược
“Phù phù…” Yên Lam không ngừng thở dốc, hé môi thở hắt ra, hơi thở nóng rực không gì sánh được, ngực thì phập phồng liên hồi, nhưng làm cách nào cũng không thể hấp thụ đủ dưỡng khí giúp nàng tỉnh táo lại. Một luồng hơi nóng từ trong cơ thể dâng lên khiến cho nàng toàn thân khó chịu. Khổ sở nuốt nước bọt, liếm đôi môi khô khốc nhưng như vậy vẫn không đủ, nàng muốn nhiều hơn là như thế này. Dục vọng xen lẫn nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Yên Lam. Nàng cố sức cắn chặt răng hy vọng một chút đau đớn sẽ giúp nàng tỉnh táo lại. Vưà tỉnh táo lại một chút, Yên Lam vội xuống taxi. Chết tiệt, nàng làm sao lại khiến bản thân mình rơi vào giữa tình trạng nguy hiểm này chứ? Lẽ ra nàng không nên uống ly rượu vang do một vị khách mời, nàng sơ xuất quá. Hiện tại thì hối hận cũng chẳng ích gì, quan trọng là nàng nên làm cách nào để thoát ra khỏi tình trạng này. Nàng cố gắng mở thật to đôi mắt, trời ạ! Nàng đã chạy đến đâu đây?
Có ai có thể cứu nàng không? Nàng đã cố mở miệng nhưng lại không thốt nổi ra được lời nào.
“Két” tiếng phanh xe vang lên, một chiếc xe dừng lại cách chỗ nàng không xa.
Yên Lam dường như thấy được sự hy vọng. Có xe ắt phải có người, nàng tập trung toàn bộ sức lực bước về phía chiếc xe kia rồi cố mở cửa xe.
Cận Thế Phong dùng nét mặt kinh ngạc nhìn nàng, người con gái này rốt cuộc muốn làm gì? Đã ngồi taxi được nửa đường lại xuống xe. Mãi để bản thân mình tức giận, hắn không phát hiện ra Yên Lam thật sự không bình thường chút nào. “Cứu tôi với…cầu xin anh…” Giọng nàng khô khốc, Yên Lam nói vậy nhưng không dám chắc đối phương có thể nghe thấy.
Cận Thế Phong cuối cùng cũng phát hiện nàng không được bình thường, “Cô rốt cuộc bị làm sao vậy? Cô muốn bày trò gì đây?” Nàng không cách nào trả lời, chỉ có thể dùng hai tay ôm chặt thân mình, cúi gập nửa người. Một luồng khi nóng lại một lần nữa chiếm lĩnh toàn thân nàng, nàng càng lúc càng không có khả năng kiểm soát chính mình. Giọng nói trầm thấp của Cận Thế Phong vang lên bên tai nàng, không gian trong xe chật hẹp khiến nàng cảm nhận được mùi hương nước hoa thoang thoảng xen lẫn hương rượu trên người hắn, thật sự là một mùi hương vô cùng nam tính.
Chầm chậm tiến đền gần, mùi hương kia tràn ngập thính giác nàng, Yên Lam khổ sở duy trì lý trí cứ từ từ tan thành mây khói. Nàng ngẩng đầu, trong mắt ánh lóe lên tia sáng khác thường, đưa tay vòng qua cổ Cận Thế Phong, trước khi có thể tự hỏi mình, nàng đã tiến tới, cứ như thế hung hăng hôn hắn.
Bất ngờ bị hôn khiến Cận Thế Phong có chút trở tay không kịp, bờ môi nóng rực kia rõ ràng đang quyến rũ hắn. Nhìn người con gái đang hấp tấp hôn hắn lại không hề có chút kỹ xảo. Đây là phương thức quyến rũ hắn của nàng sao? Đôi mắt Cận Thế Phong tối sầm u ám lại, người con gái này khiến hắn thực sự có hứng thú. Hắn cũng không khách khí hôn trả, lập tức giành lấy quyền chủ động. Hắn dần dần phát hiện ra nàng thực sự không bình thường chút nào, chết tiệt! Hai gò má ửng hồng, toàn thân nóng rực, ý thức không rõ ràng, biểu hiện này rõ ràng là dấu hiệu cho thấy một điều. Đó chính là nàng đã bị người ta cho uống thuốc. Đã biết rõ sự tình, Cận Thế Phong không khỏi hết sức phẫn nộ. Lại có kẻ cả gan đối xử với nàng như vậy!
Nhìn dáng người gợi cảm bên cạnh mình, trong ánh mắt Cận Thế Phong toát lên vẻ ôn nhu. Khuôn miệng nhỏ nhắn hé mở, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài nhẹ nhàng rũ xuống bao phủ đôi mắt mơ màng, hắn quả thật rất muốn nhìn một chút xem ánh mắt kia lúc tỉnh táo sẽ để lộ thần sắc gì?
Bước vào phòng, thả chìa khóa xuống, Cận Thế Phong đặt người con gái đang giãy giụa trong lòng mình nằm lên giường, rồi ngồi xuống bên cạnh, ngón tay thon dài lướt trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hắn chưa bao giờ vô thức chạm vào người con gái nào, rất dễ nhận thấy, vật thể nhỏ nhắn mê người trước mắt này sẽ phá tan nguyên tắc từ trước tới nay của hắn.
Kéo cổ áo nàng xuống, làn da trắng nõn như tuyết cứ thế lộ liễu phô bày, áo lót chỉ đơn thuần một màu trắng, người con gái này vậy mà vẫn mặc những vật đáng yêu vậy sao? Đôi con ngươi tinh nhuệ thoáng chốc chùn xuống. Cận Thế Phong nhếch miệng lắc đầu, hắn không nên kì vọng người con gái này còn bao nhiêu sự thuần khiết. Loại người thường xuyên lui tới Pub, cho dù không phải vì tìm kiếm khoái lạc nhất thời cũng là vì vinh hoa phú quý.
Những ngón tay thon dài nghiêm khắc trừng phạt vuốt ve cái cổ nhỏ nhắn, trắng nõn của nàng, nàng thực sự không nên giả vờ tỏ vẻ thanh cao không chút bụi trần, lại càng khiến hắn chán ghét chính là bởi nàng đã quyến rũ hắn thành công.
“Đừng…” Hắn vuốt ve mạnh như vậy khiến nàng cảm thấy đau đớn, mặc dù toàn thân nàng nóng rực như lửa, nhưng kì lạ là cảm giác khó chịu lại dần tan biến. Thân người mềm mại bên dưới khiến hắn không nhịn được cúi đầu, chiếm trọn đôi môi anh đào hồng nhạt kia, đôi môi nàng quả nhiên không làm hắn thất vọng, rất ngọt ngào, căng mọng lại mềm mại, nhẹ nhàng dùng lưỡi lướt quanh viền môi Yên Lam, Cận Thế Phong chậm rãi dụ dỗ nàng hé môi, ngay lập tức, Cận Thế Phong trượt lưỡi mình vào trong, chậm rãi cùng với cái lưỡi đinh hương của nàng quấn quít không rời, đầu lưỡi nàng thơm ngọt, mềm mại, hắn đã từng thưởng thức qua không ít trà phẩm hảo hạng, nhưng không có bất kỳ hương vị nào có thể so sánh với mật ngọt trên đôi môi nàng. Tình cảm nhu đã chôn giấu trong lòng đã mấy vạn năm chạm vào là bùng nổ. Mãi cho đến khi cả hai đều không tài nào thở nổi mới ngừng lại. Hắn rất mong đợi lát nữa đây sẽ tìm thấy khoái lạc trên người nàng, người con gái này nhất định sẽ không làm hắn thất vọng.
Thân dưới của hắn đã có cảm giác, hắn có chút kinh ngạc trước phản ứng của chính cơ thể mình. Chẳng qua chỉ là một nụ hôn lại có thể khiến cho dục vọng cuả hắn dâng trào như vậy. Cận Thế Phong nới lỏng cravat trên cổ, bước tới giường, nằm lên người nàng, cả thân hình da thịt trắng như tuyết đỏ ửng lên như không bình thường, kỹ xảo quyến rũ đàn ông cùa nàng thực sự còn cần phải cải thiện, trước khi con mồi mắc bẫy, thợ săn sao lại có thể ngã trước?
Chỉ mới hôn nàng, chỉ mới vuốt ve nàng, chỉ là cùng hai chân run rẩy dữ dội của nàng dây dưa cùng một chỗ, hắn đã bị dục vọng mạnh mẽ làm cho muốn phát điên. “Nóng quá…Khát quá…” Yên Lam ý thức được, lý trí của mình đã dần dần rời xa, nàng đã trở thành nô lệ của thuốc kích thích.
“A…” Tiếng rên rỉ của nàng như có khả năng kích thích, khiến cho dục vọng trong thân thể Cận Thế Phong, lúc này đang mải miết chiếm lấy môi Yên Lam, trong giây lát lại lớn thêm vài phần. Cận Thế Phong thực sự chống đỡ không nổi nữa, nhanh chóng thở gấp, nhẹ nhàng rời khỏi nàng, ánh mắt nóng rực nhìn về phía thân hình mê người ửng hồng, lập tức gầm lên một tiếng, đi vào trong nàng. Khi hắn đã len vào không gian nhỏ hẹp bên trong, chỉ trong giây lát, nàng hét lên một tiếng, hơi thở cũng gấp gáp hơn, hoàn toàn không tự chủ khẽ thút thít. “Chết tiệt.” Cận Thế Phong không nhịn được, khẽ rên lên một tiếng, khi hắn đã hoàn toàn phá vỡ tấm màng chắn mỏng manh kia, thì lại không vội tiếp tục, hắn thật không ngờ nàng thật sự là xử nữ. Có thể thế sao? Chẳng lẽ chính hắn đã hiểu lầm nàng? Ánh mắt hắn nhất thời liền trở nên ôn nhu dịu dàng , cũng không có hành động gì thêm. Hắn muốn nàng mau chóng thích ứng với vật đàn ông mạnh mẽ của hắn
“Ô…” Một cơn đau nhói từ nơi bụng dưới lan ra xung quanh, lan đến tận tứ chi cuả Yên Lam. Toàn thân nàng càng không ngừng run rẩy, đôi tay nhỏ bé gắt gao ôm lấy lưng hắn, khuôn miệng nhỏ nhắn ửng hồng phát ra tiếng thở dốc hòa cùng những âm thanh mơ hồ không rõ ràng, rồi bỗng chốc nức nở, tựa như tiểu bạch thỏ đáng yêu chơi đùa. Cận Thế Phong nhìn thấy biểu hiện của nàng như vậy, dục vọng dưới thân lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn dần dần chuyển động mạnh hơn, cảm nhận được nơi nữ tính mềm mại của nàng ôm trọn lấy mình, trong lòng hắn rốt cuộc lại dâng lên một sự thỏa mãn kì lạ
=======
Chương 4: Lén lút bỏ điChị gái chưa về nhà, trời đã tối như vậy, là chuyện trước đây chưa từng có. Yên Triết ngồi ở nhà không yên, chằm chằm nhìn nồi cháo trên bàn, đói đến nỗi ngây người ra. Vì sao trong lòng có chút lo sợ bất an? Bất ổn, rất sợ hãi. Điện thoại di động của chị cũng tắt máy, Yên Triết cũng không biết đi đâu tìm chị gái.
Tới 12 giờ, Yên Triết rốt cuộc không thể ngồi yên, mặc áo khoác vào, đi xuống lầu. Hắn đi lang thang khắp xung quanh tìm kiếm, chị à, chị ở đâu? Chị có ổn không? Chị không được bỏ mặc Tiểu Triết nha! Từ nhỏ đến lớn, thân thể Yên Triết vốn ốm yếu, lúc nào cũng được Yên Lam bảo hộ chu đáo. Khi còn bé, mỗi khi có người ăn hiếp hắn, lúc nào cũng chạy về nhà tìm Yên Lam khóc lóc kể lể trước tiên, mỗi lần như vậy Yên Lam với vóc người nhỏ bé yếu đuối của mình đi tìm mấy đứa trẻ hư hỏng đó đòi lại công bằng cho hắn. Từ khi cha mẹ qua đời, càng chỉ có hai chị em sống nương tựa lẫn nhau.
Chị gái là thần hộ mệnh của Yên Triết. Mỗi lần hắn khóc, là Yên Lam ôm hắn vào lòng, cho hắn một vòng ôm ấm áp. Mỗi lần hắn bệnh, là Yên Lam chăm sóc hắn, nhẹ nhàng nói với hắn, không có chuyện gì, rất nhanh sẽ khỏe lại, khiến cho hắn vô cùng an tâm. Hiện tại, cũng là chị gái phải liều mình đi kiếm tiền để chu cấp cho hắn làm phẫu thuật.
Một giờ lúc rạng sáng, Yên Triết một thân một mình, vừa run vừa sợ đi trên đường vắng, lúc này hắn mới cảm nhận sâu sắc được địa vị của Yên Lam trong lòng hắn. “Chị…chị ơi…” Chạy đi chạy lại nhiều lần, vẫn không thấy bóng dáng chị đâu. Phải làm sao đây, hắn phải làm gì bây giờ? Hắn căn bản không biết có thể đi đâu tìm chị mình? Một thiếu niên mười bảy tuổi, cứ như vậy vừa đi vừa khóc.
Yên Lam mơ một giấc mơ vô cùng ướt át, trong mơ cũng có một người đàn ông tuấn tú ôn nhu cùng nàng điên loan đảo phượng, chết một nỗi là nàng cũng rất nhiệt tình dây dưa cùng hắn. Cứ nhớ đến là nàng lại đỏ mặt. Mở mắt, đầu hơi nhức, Yên Lam không khỏi đỡ lấy đầu, muốn day huyệt thái dương. “A…” Vừa nhấc tay, nàng đã khẽ rên đau. Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao tay chân nàng rã rời đến vậy? Nhất là chân nàng, căn bản là không tài nào cử động được, trở mình một chút, lại thấy trong người rất đau. Lẽ nào đó không phải là mơ. Nàng cố gắng nhớ lại.
Vừa mơ hồ không rõ lại vừa hoang đường, cảnh tượng ân ái đêm qua vẫn còn đọng trong tâm trí nàng! Trời ạ! toàn thân Yên Lam lạnh toát, bất động, hít sâu một hơi. Cơn đau giữa hai chân lại kéo đến lần nữa, sự mệt mỏi uể oải theo từng dây thần kinh lan rộng khắp cơ thể nàng…Tay nàng, vô tình lần tới phần giữa hai chân. Nơi ấy, đã mất đi một điều gì đó rất quan trọng, đúng không vậy? Cảnh tượng này nối tiếp cảnh tượng kia, toàn bộ sự việc xảy ra đêm qua rời rạc tái hiện trong tâm trí nàng. Đúng vậy, nàng bị người ta hạ dược, sau đó hình như có người giúp nàng. Về sau, nàng đã cùng người đàn ông kia…
Lúc này, trong đầu Yên Lam chỉ có duy nhất một ý nghĩ, nàng nhất định phải rời đi ngay lập tức. Bởi nàng đã nhớ ra là chính nàng hôn người đó trước. Trời ạ? Nàng không sống nổi nữa rồi, không còn mặt mũi nào nữa. Nàng ngã nhào xuống giường, hai chân vẫn không ngừng đau nhức khiến nàng di chuyển không dễ dàng chút nào, thận trọng nhặt lại quần áo. Rón rén, dè dặt khom thấp người men theo bờ tường ra khỏi phòng, nàng thật lo sợ người đàn ông trên giường đột nhiên tỉnh dậy, chất vấn nàng.
Lúc cửa phòng từ từ khép lại, sắp che khuất dáng người thanh mảnh sau cánh cửa, vẫn nằm trên giường, Cận Thế Phong bừng tỉnh, bởi sự ấm áp bên cạnh đã biến mất. Rõ ràng thôi thúc muốn mở miệng ngăn cản nàng rất mãnh liệt, thế nhưng lòng tự trọng của hắn không cho phép, từ trước đến nay, chỉ có hắn bỏ đi trước. Nhìn thấy người con gái trên giường chủ động rời đi, hắn lẽ ra phải cảm thấy nhẹ nhõm vì tránh được phiền toái mới phải, nhưng lúc này đây, hắn lại cảm thấy trống trải trong lòng.
Hắn không thể không thừa nhận, người con gái vừa cùng hắn vui vẻ trên giường đêm qua rất phù hợp với sở thích của hắn. Đôi bàn tay to lớn bất giác trống trải, da thịt nàng thật vô cùng ấm áp, cả đêm qua, nàng tựa như đã tan chảy trong lòng hắn hòa thành một thể. Một nỗi đau xót khôn cùng cứ không ngừng len lỏi trong lòng hắn. Nhìn thấy trời dần sáng ngoài cửa sổ, bàn tay xoa nhẹ lên trán, khóe miệng nhạt lạnh lùng phát ra tiếng cười, hắn, Cận Thế Phong vậy mà cả đêm đắm chìm trong dục vọng, chuyện này từ trước tới nay chưa từng xảy ra. Còn nữa? Người con gái kia rốt cuộc có mục đích gì? Chẳng lẽ nàng không định mượn cơ hội này để uy hiếp hắn?
Bước trên đường, nhìn mặt trời từ từ ló dạng, Yên Lam chẳng còn thời gian đâu để âu sầu. Cả đêm mình không về nhà, chẳng phải khiến em trai lo lắng gần chết sao? Nàng phải nhanh chóng về nhà xem em trai thế nào.
Yên Lam vừa về đến nhà đã thấy một cảnh tượng khiến nàng nhất thời không cầm được nước mắt. Em trai vẫn mặc quần áo hôm qua, khuôn mặt đẫm nước mắt ngồi phịch trên sopha, đang say ngủ. Dựa vào khuôn mặt tiều tụy, đầu tóc rối bù của nó, có thể đoán được, nó tìm nàng suốt một đêm. “Em trai ngốc, chị không bị sao hết, em lo lắng cái gì chứ.” Yên Lam trong lòng chất chứa nhìu cảm xúc lẫn lộn, xúc động quỳ gối trên sàn nhà, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của em mình. Nó và nàng đều có dung mạo hoàn mỹ, khuôn mặt có đôi nét giống nhau, chẳng qua chỉ vì quanh năm đau ốm khiến cho khuôn mặt em thiếu đi một chút hồng hào, mà có vẻ hơi xanh xao. Tiểu Triết, chỉ cần có em bên cạnh, chị nhất định sẽ kiên cường bước tiếp, vì em, chị phải tiếp tục cố gắng. Tay Yên Lam cùng bàn tay Tiểu Triết đan vào nhau, nước mắt lại ứa ra, cảm nhận được tình thân không gì chia cắt được chảy trong huyết quản cả hai. Đợi lát nữa em trai tỉnh lại, nàng muốn nói cho nó biết, không có chuyện gì xảy ra với nàng tối qua cả, nàng chỉ đến chơi nhà một người bạn cùng chỗ làm, bởi vì đi vội vàng, nên không kịp báo cho nó biết. Nàng muốn chuẩn bị một lời nói dối thật hoàn hảo, giúp nó hiểu rõ một điều: chị gái hoàn toàn đều khỏe, khỏe lắm.
Bất cứ giá nào cũng cũng không thể cho nó biết mình gặp chuyện. Em trai từ nhỏ cơ thể đã không khỏe mạnh, hiện giờ lại phát hiện ra có bệnh tim bẩm sinh, nhất định phải phẫu thuật. Không thể nào chịu đựng được đả kích. Còn nữa, chi phí phẫu thuật rất lớn, chuyện này làm cho nàng không biết phải kiếm đâu ra tiền! Nếu như không có tiền chữa bệnh cho em trai, sợ rằng người thân duy nhất của nàng cũng không còn nữa. Nàng thở dài, nhắm mắt lại.