Quỳnh Hoa đang nghiên cứu kịch bản mà Huyền Trang vừa mang tới cho mình lúc nãy, có một chút gì đó rất ngôn tình viễn tưởng nhưng khá thú vị với bản thân cô. Cô nghiền ngẫm đọc đi đọc lại rất kỹ từng chi tiết, để tránh bỏ qua những điều đặc biệt nhỏ bé.
Tiếng Phương Đan vang lên phá tan bầu không khí buồn tẻ.
“Chị à, có người gửi hoa tới cho chị ạ”
“Hoa ư?”
“Dạ đúng rồi chị?"
“Là ai?”
“Đây ạ”
Phương Đan ôm bó hoa sen trên tay kèm theo một tấm thiệp đưa đến trước mắt cô, Quỳnh Hoa nhìn vào đó rồi nhẹ biểu lộ thái độ ngạc nhiên vô cùng.
“Sen”
Cô bước tới ôm bó hoa sen vào lòng hít hà mùi thơm nhẹ nhàng và thanh mát đó, ngay lập tức cầm lấy tấm thiệp và đọc.
- Mến tặng Linda Đồng Nội.
Cô bướng bỉnh nhìn Phương Đan nói to.
“Sao lại không đề tên người gửi? Rõ ràng biết chị thích hoa sen thì người này cũng không phải tầm thường, có khi đã điều tra rất kỹ về chị rồi”
“Dạ, thư ký của người đàn ông đã gửi hoa tặng chị có gọi điện tới và nhã ý muốn được mời chị dùng bữa vào tối nay ạ”
“Chị không muốn gặp gỡ người lạ, em trả lời lại cho họ nói chị bận công việc rồi”
“Nhưng mà, họ còn nói thêm một câu nữa, em nghĩ chị sẽ muốn nghe ạ”
“Nói đi”
“Lần hẹn này là do tổng giám đốc của họ đặc biệt sắp xếp, nếu không mời được chị, ngày mai sẽ nhanh chóng tới đây náo nhiệt đấy ạ”
“Trời đất, vừa tỏ ra lịch sự lại vừa thách thức sao? Cái này không phải đe doạ thì là gì?”
“Em nghĩ là….anh chàng này cũng rất thú vị, hay chị cứ thử xem?”
“Anh ta đang muốn thể hiện mình là người khác biệt, tạo ấn tượng để đạt được mục đích thôi, nhưng dù sao thì chị cũng có chút nhã hứng, chị muốn biết xem người đàn ông bí ẩn này là ai mà ngông cuồng tới như vậy”
“Thế là, đồng ý à?”
“Báo với họ 7h tối nay, trễ một phút chị cũng sẽ đi về”
“Dạ chị”
Phương Đan mỉm cười gật đầu rồi bước ra ngoài làm việc, cô rất vui vẻ khi cuối cùng Linda đã chịu mở lòng để gặp gỡ và quen biết với một người khác giới, đây là điều xưa nay cô chưa từng thấy.
Quỳnh Hoa không suy nghĩ nhiều, lấy một chiếc lọ phù hợp và cắm sen vào đấy ngắm nghía, dù sao cô cũng nên dành cho mình một chút thời gian để tìm hiểu những con người mới, biết đâu lại có thể tìm thấy được những thứ hay ho để phục vụ cho công việc hiện tại.
Nghĩ tới đó cô khẽ lắc đầu rồi tiếp tục đọc hết kịch bản còn dang dở, để kịp hoàn thành mục tiêu đặt ra 4h chiều phải xong xuôi tất cả, cô làm việc luôn có kế hoạch, vì bản thân cô không phải là một người kiên nhẫn nếu không nghiêm khắc thì sẽ dễ rơi vào tình trạng lười biếng ngay.
………………………………………………………
Buổi tối.
Trần Tuấn Anh sau khi được Kim Kim thông báo lịch hẹn, cảm giác của anh vô cùng hồ hởi và phấn chấn, xen lẫn vào đó là một chút hồi hộp. Đã rất lâu rồi anh mới thấy mình để tâm với bề ngoại bằng việc dành thời gian để lựa chọn hôm nay sẽ mặc gì, cuối cùng anh vẫn quyết định khoác lên mình một chiếc sơ mi đen đơn giản, một chiếc quần tây màu xám, mang một đôi giày đen, không quá cầu kỳ nhưng vẫn toát được vẻ lịch lãm và tinh tế của một người đàn ông từng trải.
Hoa thì đã tặng rồi, nên anh quyết định không mua hoa tới nữa, không phải là anh không biết ga lăng, cũng không phải là anh keo kiệt, nhưng anh chưa muốn gây ấn tượng quá lớn với một người phụ nữ xa lạ. Mục đích của anh gặp cô gái này anh hiểu rất rõ, anh muốn xem câu chuyện của cô ấy có phải chính là câu chuyện của anh hay không? Nói cách khác anh muốn biết người đó có phải là Quỳnh Hoa như anh đang suy đoán hay không.
Có mặt tại nhà hàng sớm hơn 15 phút trước giờ hẹn, anh tất nhiên không muốn để Linda sẽ phật lòng trong lần hẹn đầu tiên. Đồng hồ đã điểm 7h tối, đúng lúc này bóng dáng một cô gái vô cùng xinh đẹp và gợi cảm với chiếc đầm lệch vai ôm sát cơ thể, tóc cột đuôi ngựa, không màu mè cũng không nổi bật quá, cô hơi cúi đầu nên anh không nhìn rõ mặt, nhưng với khoảng cách từ xa đã toát ra vẻ sang trọng hiếm thấy.
Cả hai người cùng ngỡ ngàng khi vừa chạm mặt nhau. Trong tích tắc tất cả mọi thứ hiện hữu ở không gian này như bị đông cứng lại khoảng vài phút, hai ánh mắt không thể dứt ra khỏi người đối phương, cứ xoáy sâu thật sâu từng lớp từng lớp cảm xúc cuộn trào như sóng biển. Có chút thất thần, có chút hoang mang, có chút mừng rỡ, có chút lo lắng vỡ òa trong tâm trí của anh và cô.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Quỳnh Hoa nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng khô khốc, nhẹ mỉm cười dịu dàng lên tiếng.
“Chào anh”
Tuấn Anh vẫn còn chưa hết bất ngờ tới mức đột nhiên không biết phải nói gì vào lúc này, hơi lúng túng đáp lại.
“À, chào em. Mời em ngồi”
“Rất vui được gặp anh, tôi là Linda”
“Linda, không phải….”
“Không phải sao ạ?”
Trên khuôn mặt lạnh nhạt vẫn giữ vững thần thái của mình cô nhoẻn miệng nói.
“Không có gì, xin lỗi em, tôi có phần hơi đường đột rồi. Nhưng mà, em quá giống một người trước đây mà tôi đã từng quen…nên”
“ Thì ra là vậy, giữa người với người giống nhau cũng không phải là chuyện không thể xảy ra. Cho hỏi anh tên gì ạ?”
“Trần Tuấn Anh, là tên của tôi. Em dùng bữa tối đi, tôi đã chuẩn bị sẵn không biết em có thích hay không?”
Anh gắp một miếng bò vào chén của cô, Quỳnh Hoa rất nhã nhặn nói.
“Tôi rất dễ ăn, món nào cũng có thể ăn được, chỉ là thịt bò thì tôi không thích lắm”
“Vậy em ăn món khác nhé”
Tuấn Anh lại tiếp tục gắp một miếng cá bỏ vào chén cô, không khí đã phần nào vơi bớt sự gượng gạo. Quỳnh Hoa nhìn anh kỹ hơn, trong lòng có chút xúc động, bao nhiêu năm nhớ thương lại bất ngờ chạm mặt vào một lần như vậy, lần mà cô nghĩ mình sẽ đi gặp người đàn ông khác, và anh lại lựa chọn hẹn gặp một người phụ nữ khác. Cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự sắp đặt của ông trời.
“Có thể cho tôi biết lý do tại sao anh muốn gặp tôi không ạ?”
“Không giấu gì cô Linda, tôi rất đồng cảm với cuốn tiểu thuyết của cô, chính vì điều đó thôi thúc tôi tò mò về tác giả”
“Anh muốn biết tôi có phải là người quen trước đây của anh?”
“Một phần là như vậy”
“Có thể câu chuyện của chúng ta giống nhau, nhưng không phải là một”
“Vậy là, cô cũng đã từng trải qua những điều đó”
“Đúng vậy, đã từng…”
“Tôi rất muốn biết cảm giác đó..đau lắm không?”
Tuấn Anh nhìn cô bất giác nhớ lại những gì đã qua của chính mình, nhớ lại những gì mình đã gây ra cho người con gái mà anh yêu. Linda giống Quỳnh Hoa đến mức thỉnh thoảng anh lại ngộ nhận cô chính là Quỳnh Hoa, trên đời này chả nhẽ có những chuyện trùng hợp đến vậy sao,khuôn mặt, giọng nói? Anh có nên tin? Tuấn Anh đang tự hỏi chính mình.
“Đau lắm”
Chỉ hai từ thôi được phát ra một cách nhẹ nhàng lại chợt khiến cho tâm can anh thêm phần tội lỗi, cất giọng.
“Anh ta làm cô thấy tuyệt vọng lắm sao?”
“Rất nhiều tuyệt vọng”
“Cô yên tâm, người đã gây cho cô rất nhiều tuyệt vọng chắc chắn sẽ phải trả giá, cũng như tôi đang trả giá cho những sai lầm của chính mình”
Quỳnh Hoa mở to mắt thảng thốt, nghe câu nói đó thì chợt thấy nhói lòng, cô nhìn anh, lo lắng trả lời.
“Anh có thể nhắc lại câu hỏi vừa nãy được không?”
“Anh ta làm cô thấy tuyệt vọng lắm sao?”
“Anh ta không khiến tôi tuyệt vọng, là do tôi…do tôi đã hi vọng quá nhiều”
Rồi nhẹ mỉn cười nói thêm.
“Vì vậy, anh ấy không liên quan, cũng không cần trả giá”
Tuấn Anh nhìn cô có chút chua xót, cả hai nhìn nhau như thể có rất nhiều thứ không cần phải nói ra, đều tự mình cảm nhận được. Không khí trong căn phòng cũng vì vậy trầm lắng hẳn, anh bối rối, lên tiếng.
“Linda, tôi, tôi vô ý quá, bỗng nhiên khơi lại chuyện cũ đau lòng của cô. Chúng ta ăn tiếp đi”
“Được trải lòng vậy cũng tốt mà, còn anh Tuấn Anh, chuyện cũ của anh, đã quên được chưa?”
“Tôi không quên nhưng không thể tìm lại”
“Tại sao ạ?”
“Vì tôi đã buông bỏ cô ấy trước"
“Anh…có..bao giờ thấy hối hận không?”
“Vậy cô, trong đoạn tình cảm mà cô viết, khi cô quyết định rời đi, cô có thấy hối hận không?”
“Tôi không…tôi đã làm hết sức rồi”
“Còn tôi, nói không hối hận thì không đúng, nhưng…chuyện đã qua rồi hãy để nó qua đi. Cô Linda cũng vậy nhé”
Anh nâng ly rượu của mình lên, dịu dàng tiếp.
“Từ nay hãy sống cho hiện tại và tương lai, cho những khởi đầu mới đang chờ ở phía trước”
Cầm ly rượu vang đỏ uống, Quỳnh Hoa cảm nhận được sự đắng chát của nó, giống như trong lòng mình lúc này, có một cảm giác rất đắng khi nghe thấy câu nói cuối cùng của anh. Đúng vậy, ai cũng phải sống cho hiện tại, không ai có thể mãi lưu luyến quá khứ. Nhưng quá khứ về anh, cô không để nó qua đi được.
Việc không để anh biết mình chính là Quỳnh Hoa tối nay thật sự rất đúng. Để cô và anh có thể bình yên đi qua những năm tháng kế tiếp mà không có nhau.
Kết thúc bữa ăn tối, Tuấn Anh rất lịch thiệp nhìn cô ôn nhu nói.
“Hôm nay, tôi rất vui, đã lâu tôi mới có cảm giác này.”
“Tôi cũng thế, rất vui khi được chia sẻ cùng anh những câu chuyện”
“Hi vọng….sẽ có những cuộc hẹn tiếp theo cùng cô Linda”
“Với anh Tuấn Anh, tôi nghĩ không dễ dàng gì để có cuộc hẹn thứ hai. Vậy nên, tôi có cần thấy mình may mắn không”
“Không đâu, bởi vì…với cô, tôi rất muốn được gặp lại”
“Cảm ơn anh đã cho tôi thời gian”
“Sau này….có thể làm bạn chứ?”
Quỳnh Hoa ngước mặt lên nhìn anh sau câu hỏi đó, trái tim vốn dĩ đã nghĩ sẽ không vì bất kỳ ai mà trở nên chấn động nữa lại thêm một lần nhói đau, hai từ làm bạn mang rất nhiều ý nghĩa đối với cô vào lúc này, đó giống như là một sự khởi đầu, cũng giống như là một sự kết thúc. Dù là như thế nào cũng khiến cô không thể trả lời. Nhưng vẫn đành miễn cưỡng mỉm cười nhẹ gật đầu chấp nhận.
“ Được”
Trên xe ra về Tuấn Anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh đặt ra những dấu chấm hỏi, anh có nên tìm hiểu và làm sáng tỏ những nghi vấn trong lòng mình hay là cứ để mọi thứ trôi qua như 4 năm nay anh vẫn làm như vậy. Lái xe vòng vòng trên đường Sài Gòn rất lâu, lâu đến mức có những con đường đã phủ bóng bên những ngôi nhà tắt đèn chìm vào giấc ngủ. Anh vẫn chưa biết mình phải làm gì?
Cuối cùng, anh vẫn quyết định không nhất thiết phải biết rõ sự thật, phó mặc vào hai chữ tuỳ duyên.
...................................................
Những ngày tiếp theo trôi qua với Quỳnh Hoa thực sự bận rộn, Lê Đình Long yêu cầu ra mắt bộ phim thứ 2 khá gấp rút nên cô cần chạy đua với thời gian, phần nào đã vô tình khiến cô quên cuộc gặp gỡ anh ngày hôm ấy.
Công việc cuốn cô đi thật vội vã, cô không còn chút không gian riêng nào cho bản thân. Tuấn anh cũng từ hôm đó không liên lạc với cô thêm một lần nào nữa, nhiều lần cô vẫn mong chờ anh gọi cho mình, dù mình là Linda chứ không phải Quỳnh Hoa, nhưng thực sự là không có.
Ngày mai là ngày khai máy bộ phim mới, nhưng địa điểm quay thì vẫn chưa được xác định, vì khá kỹ tính nên cô muốn chọn một bối cảnh thật sự phải khiến cho cô vừa nhìn thấy đã ưng ý, bởi vài nơi được đề xuất vẫn có những điều khiến cô phải phân vân.
Một thành viên trong đoàn phim đứng bên cạnh bất chợt nghĩ ra thứ gì trong đầu liền nói.
“Tại quận 7 có một ngôi biệt thự rất đẹp, đúng chuẩn phim ngôn tình trong sở thích của chị luôn, Chỉ là chủ nhà ở đây nghe nói rất khó để tiếp cận, cũng ít thường xuyên xuất hiện, căn nhà này mới vừa xây xong cách đây một năm. Như kiểu là xây nên để dành riêng cho một người. Thiết kế vô cùng đặc biệt”
“Vậy sao, vậy em liền dẫn chị tới đó”
“Em không chắc là họ có ở nhà đâu ạ”
“Cái gì cũng phải thử, chị không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có như thế này”
“Nhưng mai là bấm máy rồi, liệu có kịp”
“Chị sẽ nghĩ cách, nhanh dẫn chị đi luôn, chúng ta phải tranh thủ thời gian”
Cô vừa nói vừa tức tốc cầm túi xách của mình lên, cũng đúng lúc này Đoàn Sỹ xuất hiện với gương mặt vui vẻ, nhìn thấy cô liền vẫy tay gọi to.
“Linda”
“Cậu tới đây có chuyện gì?”
“Tớ tới dẫn cậu đi ăn, dạo này cậu bận quá, gọi điện thoại cho cậu có được đâu”
“Thôi, bây giờ không phải lúc, tớ có việc gấp rồi”
“Việc gì chứ”
“Tớ phải qua quận 7, muốn thương lượng địa điểm quay phim”
“Có nhất thiết phải đi ngay không, ăn một chút gì rồi làm tiếp”
“Sẽ trễ mất, cậu đi một mình nhé, được không?”
“Không”
“Tớ không có thời gian để dỗ dành cậu đâu Đoàn Sỹ à”
“Ý tớ là, tớ sẽ đi cùng cậu qua đó. Biết đâu sẽ giúp cậu được chuyện gì”
“Cậu…rảnh vậy sao?”
“Thực ra cũng không rảnh lắm, nhưng mà tớ muốn dành chút thời gian ở bên cạnh cậu”
“Vậy đi thôi”
Cùng nhau ra xe và di chuyển tới căn biệt thự trong mơ của anh Đông đã nói, cô cảm thấy hào hứng đến lạ, cô nhất định phải thuyết phục được vị chủ nhà khó tính này.