Hôn Nhân Bạc Tỉ

Chương 27: Điệu nhảy hạnh phúc




Tuấn anh cũng rất nhanh sau đó đã trở về nhà, nghe bác quản gia báo cô cũng đã trở về và đang ở trên lầu trong lòng anh hào hứng hẳn, vội chạy lên nhưng lúc này cô đang ở trong phòng tắm, thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là tờ biên lai chuyển tiền của cô với giá trị không hề nhỏ 200 triệu. Anh cầm lên, có chút suy nghĩ ở trong đầu, cô đã dùng một số tiền như vậy để làm gì? Gửi cho ai và tiền ở đâu cô có, khi cách đây mấy tuần cô đã chủ động đưa thẻ ATM của cô trả lại anh. Cô nói, không dùng đến, cũng không muốn giữ nó nữa. Đối với cô tiền hiện tại không quan trọng, hợp đồng giữa cô và anh chấm dứt, cô muốn chuyển sang đoạn khác đó chính là bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc dựa trên cơ sở là tình yêu.

Tuấn Anh trong lòng rất tò mò, nhưng không vội vã, anh cẩn thận để lại tờ biên lai đó vào túi xách của cô và giả vờ xem như chưa biết được chuyện gì. Quỳnh Hoa tắm xong thì thoải mái hẳn, bước ra nhìn thấy anh lại càng thêm phần vui vẻ, miệng mỉm cười thật tươi cất giọng nhỏ nhẹ.

“Anh về lúc nào đấy”

“Anh vừa về thôi”

“Hôm nay chúng ta đều xong công việc không quá muộn, có thể cùng nhau ngồi ăn một bữa tối rồi”

“Được, chờ anh thay quần áo đã nhé”

“Anh tắm luôn đi. Trong lúc chờ anh em sẽ đọc nốt những chương tiểu thuyết còn lại”

“Nhắc tới vấn đề đó, lát nữa anh có chuyện muốn bàn với em”

Cô ngạc nhiên nhìn anh rồi gật gật đầu, Tuấn Anh đứng yên một chút, rồi bất ngờ tiến lại gần ôm lấy cô từ phía sau khẽ thì thầm.

“Dạo này em có chuyện gì không?”

“Em hả? Em bình thường mà”

“Em đi quay như vậy vất vả lắm, nhớ giữ sức khoẻ nhé”

“Em nhớ rồi nè, anh cũng phải như vậy đó”

“Em lấy lại thẻ ATM nhé, để có gì còn dùng đến nữa”

“Không đâu, anh giữ giúp em đi, em dở nhất là việc giữ tiền đó hihi”

“Em không cần giữ, chỉ cần em xài, là anh vui rồi”

“Anh không sợ em phá hết tiền của anh à?”

“Không, tiền anh làm ra là để cho em phá mà, em có phá cỡ nào…anh cũng đủ cho em phá”

“Hâm quá à, ai nỡ như vậy chứ, anh phải rất khổ sở mới làm ra được những thứ đó. Thậm chí không được nghỉ ngơi, không được ăn đúng bữa, không được ngủ đủ giấc, em xót lắm anh biết không?”

“Sao hôm nay em dịu dàng thế, thương lắm”

“Anh đi tắm đi, không mệt”

“À, em…em có chuyện gì giấu anh không?”

Quỳnh Hoa nhìn anh, rồi gõ lên đầu anh một cái, bướng bỉnh đáp.

“Không, nghĩ ngợi linh tinh”

“Anh hỏi nè, anh là gì của em?”

“Là chồng, chồng yêu của em”

“Vậy thì, đừng giấu anh chuyện gì nhé, hãy nói với anh. Anh sẽ cùng với em giải quyết mọi chuyện. Anh không muốn có bất kỳ khoảng cách nào giữa hai chúng ta”

“Em biết rồi nè, anh yên tâm”

“Thiệt không?”

“Thiệt mà, anh không tin em sao?”

“Anh tin”

“Vậy mau đi đi, sạch sẽ mới được ôm em”

Tuấn Anh cười ngọt ngào khi nghe câu nói tinh nghịch đó của cô, nhẹ hôn lên má cô một cái thật kêu rồi đi thẳng vào nhà tắm.

……………………………………………………….

Bữa tối hôm nay thật tuyệt vời đối với cả hai người, không phải vì có cao lương mỹ vị, không phải vì có nến và hoa, cũng không phải vì có những tấm khăn trải bàn máu trắng tinh khôi và xinh đẹp.

Mà bởi vì bỏ qua hết thảy những bận rộn ở ngoài kia, bỏ qua những mệt mỏi xô bồ. Cả hai đã có được chút thời gian ít ỏi trong thời điểm này để dành cho nhau, bên cạnh nhau.

Tuấn Anh cắt một miếng thịt bò thật lớn bỏ vào chén của cô ân cần nói.

“Em thích ăn bò đúng không? Cho em nè”

Cô cũng ngay lập tức gắp một miếng cá hồi thật lớn bỏ vào chén anh và trả lời.

“Anh thích ăn cá đúng không? Em cũng cho anh nè”

Anh nhìn cô sâu hơn một chút, vừa cười vừa cất giọng trêu chọc cô.

“Ai bảo anh thích ăn cá?”

“Thì hôm bữa sổ tay sở thích mà anh và em viết ra rồi trao cho nhau anh đã bảo món ăn ưa thích của anh là cá cơ mà”

“Trước đây thôi, nay anh đổi vị rồi”

“Thế giờ anh thích ăn gì, có thể nào cho em được tìm hiểu lại hay không?”

“Ăn em”

Anh nói xong thì cười rất tươi, cô nghe anh nói vậy thì nhăn mặt cáu kỉnh.

“Đồ lưu manh”

“Em không thích à, anh tưởng em cũng thích….”

“Thích ăn anh á? Còn lâu. Biến thái dễ sợ”

Quỳnh Hoa vừa đưa miếng thịt bò vào miệng mình vừa lườm anh một cái thật sắc nét. Tuấn Anh vẫn buồn cười, đưa tay mình chạm vào mũi cô nói to.

“Thôi được rồi, bé con của tôi, không trêu em nữa. Anh có chuyện muốn nói với em nè”

“Em đang rất sẵn sàng, để nghe đây”

“Anh đang có một dự án, mở một chuỗi tiệm cà phê ngôn tình, kiểu như trong tiểu thuyết mà em thích ấy”

“Nghe có vẻ triển vọng”

“Anh muốn đầu tư mảng này, thứ nhất vì chưa có ai đi tiên phong, thứ hai là để có một nơi cho các bạn trẻ giao lưu, có thể là hẹn hò, tham quan, viết và đọc. Và một điều nữa là…vì em”

“Vì em???”

“Đúng, anh muốn kinh doanh một thứ gì đó, mà khi anh nhìn thấy nó sẽ nghĩ đến em”

“Sao anh biết em thích những điều đấy”

“Em là cô gái sinh ra để dành cho ngôn tình. Em nhìn em xem, cách ăn mặc, cách nói chuyện, mọi thứ đều làm anh liên tưởng đến nó”

“Cảm ơn anh nhé Tuấn Anh, em rất mong chờ dự án lần này”

“Nhưng anh chưa nghĩ ra được một bố cục thiết kế phù hợp”

“Thiết kế sao?”

Trong đầu cô lúc này chợt nhớ đến Gia Vỹ, có một lúc nào đó cô đã nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại liên quan đến công việc này, đặc biệt lại có vẻ rất thành thạo. Cô đã có ý định của riêng mình, nhìn Tuấn anh cô dịu dàng nói.

“Cừ từ từ sẽ ổn thôi anh, không cần vội, em sẽ cùng anh suy nghĩ tới việc đó nhé”

“Anh sẽ hoàn thành điểm đầu tiên tại Sài Gòn cùng lúc khi bộ phim của chúng ta phát sóng. Họp báo ra mắt phim ngày đó anh cũng muốn công khai với tất cả mọi người chúng ta đã kết hôn, chúng ta là một cặp”

“Nhất thiết phải vậy sao anh?”

“Ừ em. Em đồng ý không?”

“Dạ tất nhiên là có ạ, chỉ cần là việc anh muốn, em sẽ làm”

Trong không gian lãng mạn nhẹ nhàng của sân vườn đầy hoa thơm và gió mát, cô và anh cùng đứng lên bên cạnh hồ bơi với làn nước trong xanh, Tuấn anh nắm tay cô khẽ thì thầm.

“Nhảy cùng anh một điệu”

“Nhưng mà em…..”

“Không phải ở quán bar em đã từng nhảy rất đẹp bên những người đàn ông khác sao?”

“Ngày đó, em nhảy linh tinh đấy”

“Bây giờ cũng vậy, không cần cầu kỳ, chỉ cần là em”

Một điệu nhạc thật dễ thương vang lên, cả anh và cô cùng tự do thả lỏng cơ thể và nhảy múa, anh cầm tay cô đưa lên cao, cô xoay một vòng xoay bên anh đầy hạnh phúc, chiếc váy trắng tung bay trong ánh đèn vàng được dệt bằng muôn vàn những màu sắc lung linh ấm áp.

Nụ cười của anh như ánh nắng mai làm xua tan bao mệt mỏi, lần đầu tiên trong đời cô biết đến vị ngọt ấm tan vào tim của những bản nhạc không lời, đây cũng là lần đầu tiên sau khi kết thúc một điệu nhảy mà anh không rời đi, sẵn sàng bên cạnh cô trao cho cô một cái ôm thật chặt mặc kệ những cơn gió đêm làm tung bay mái tóc. Anh nhìn cô đầy ngọt ngào cất giọng.

“Bây giờ thì anh đã cảm nhận được thế nào là bình yên”

“Anh có thể nói với em chứ”

“Bình yên của anh, đó chính là em”

“Là em ạ?”

“Bởi vì, nếu chưa bình yên thì đó chưa phải là người cuối cùng, và người cuối cùng trong cuộc đời anh, chỉ có thể là em”

“Anh chắc chưa?”

“Em không chắc?”

“Em….”

“Cũng không sao, anh sẽ chờ em.”

“Một câu anh chờ em, không biết cần bao nhiêu dũng khí. Nhưng nó cần dũng khí hơn hẳn so với ba chữ anh yêu em. Vậy thì có lý do gì để em không chắc chứ. Tuấn Anh, cảm ơn anh trong rất nhiều sự lựa chọn, anh đã lựa chọn em”

“Quỳnh Hoa, cảm ơn em trong rất nhiều lối rẽ, em đã chọn vẫn cùng anh chung lối đi về”

“Em yêu anh”

“Anh…yêu…em”

Cô nhón chân hôn lên môi anh một nụ hôn dịu ngọt, anh ôm cô siết chặt tham lam hơn một nụ hôn chảy bỏng, đêm nay lại là một đêm dài, một đêm đầy mật ngọt của hai trái tim đang khiêu khích, ánh trăng được một trận xấu hổ, mà nép mình trốn vào những làn mây. Một đêm tuyệt vời.

……………………………………………………

Ngày mai.

Ở một nơi khác, Lê Đình Long bước xuống xe rảo bước vào nhà hàng nhỏ yên tĩnh với không gian chìm đắm vào nét xưa và những bản nhạc đi cùng năm tháng của Ngô Thuỵ Miên. Ánh mắt anh như đang dáo dác tìm kiếm bóng hình của một ai đó, Diễm My ở phía xa trông thấy anh rất nhanh đứng dậy vẫy tay nói.

“Tổng giám đốc, tôi ở đây”

“Cô chờ tôi lâu không?”

“Cũng lâu, nhưng không sao ạ”

“Tôi không cố tình tới trễ, chỉ là có việc đột xuất”

“Tổng giám đốc chọn món ăn đi ạ”

“Tại sao hôm nay lại muốn mời tôi ăn sáng”

“Dạ không có gì, chỉ là muốn cảm ơn tổng giám đốc hôm đó đã đưa tôi về…và…chăm sóc tôi”

Diễm My bồi hồi nhớ lại đêm hôm đó, cô không nghĩ Lê Đình Long vốn nổi tiếng lạnh lùng trên thương trường lại có thể ân cần và chu đáo đến vậy, cái cảm giác được anh lấy khăn ấm lau mặt, đỡ cô dậy uống nước làm khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng lên.

“Không cần cảm ơn đâu, việc đó vốn dĩ nên làm”

“Thât ngại quá”

“Những cảnh quay càng về sau càng khá vất vả, cô thấy mình ổn không?”

“Dạ không sao, tôi chịu được ạ”

“Vậy thì phải nhớ chăm sóc bản thân một chút”

Anh liếc mắt lên nhìn cô rồi lại quay đi, cô nhẹ mỉm cười nhìn anh đáp.

“Tôi sẽ như vậy, tổng giám đốc…yên tâm ạ”

Cúi đầu xuống, cô không biết nói gì thêm, Lê Đình Long điềm tĩnh lên tiếng.

“Lâu nay cô có gặp cô ấy không?”

“Ai ạ? Rose sao?”

“Là Rose”

“Do lịch làm việc dày đặc nên cả hai cũng chưa gặp lại nhau từ hôm đó ạ”

“Rose diễn rất tốt, được cả đoàn phim đánh giá rất cao”

“Vậy hả anh, thật mừng quá”

“Hi vọng sau vai diễn này cô ấy sẽ có những bước tiến rõ rệt trong nghề nghiệp của mình”

“Cảm ơn anh đã …ưu ái và cho chúng tôi cơ hội”

“Không cần cảm ơn tôi, đối với tôi công tư phân mình, là do hai người có tài năng, có cố gắng và biết nắm bắt”

“Nhưng thật sự là, tôi rất tự hào khi có cấp trên như anh đó”

Anh nghe cô nói xong chợt mỉm cười, anh không nghĩ Lê Đình Long anh cũng có lúc thấy vui sướng trước lời khen của một cô gái. Anh nhìn Diễm My có phần dịu dàng hơn đáp.

“Vậy thì tôi cũng nên hãnh diện vì…có một diễn viên như em”

Cả hai nhìn nhau vui vẻ, trong một buổi sáng nhạt màu của thành phố, những câu chuyện cứ thế diễn ra, không quá ồn ào, chỉ là một chút sâu lắng của hai người quen tưởng như xa lạ lại biết tên nhau. Những câu chuyện không đầu không cuối, những chuyện vui và kể cả chuyện buồn. Trước khi tạm biệt, anh quay sang nói với cô một câu.

“Từ bây giờ nếu cô buồn, có thể tìm tới tôi. Tôi sẽ cùng cô đưa nỗi buồn đó đến một nơi thật đẹp, tuổi trẻ thì cái gì cũng phải đẹp, kể cả nỗi buồn”

Diễm My nhẹ gật đầu, vậy là từ nay cô cũng coi như đã tìm được một tri kỷ trong đời. Chúng ta vô thường giữa cuộc đời đau thương. Thôi thì, thay vì tự vùi mình vào những khoảng trống của tâm hồn, ôm những thói quen cũ kỹ khi nghĩ về ai đó. Cô sẽ mở lòng mình để tìm tới những người sẵn sàng bên cạnh cô hơn.

………………………………………………………………….

Một tuần sau.

Tại một quán cà phê quen thuộc, Quỳnh Hoa ôm cuốn sổ trong tay mình và ngồi chờ một người. Nhưng rất không may cho cô, người cô muốn gặp thì chưa kịp tới, người tới thì lại là người cô không muốn gặp.