Hôn Nhân Ấm Áp: Chủ Tịch Lạnh Lùng Sủng Vợ Tận Trời

Chương 73: Trở Về Biệt Thự Vương Gia




Nhận được mệnh lệnh của Vương Kiên, cả Vệ Trạch và Vệ Khang đều lập tức đi tìm người, hai người bọn họ và một đám vệ sĩ khác chia nhau ra tìm kiếm.

Cũng không biết được Dương Gia Khang làm thế nào, mà cậu bé nhanh như vậy đã đi khá xa nhà của Nguyệt Tố Song.

Ở đây cô như ngồi trên đống lửa, trong lòng vô cùng lo lắng, sợ những chuyện không may xảy ra với cậu nhóc.

"Mẹ xinh đẹp, mẹ đừng lo! Khang Khang thông minh như vậy, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!" Tiểu Nghiêm nhìn cô nói, cậu bé lúc này vẫn chưa biết được mình mới chính là con ruột của cô.

Nguyệt Tố Song quay đầu nhìn cậu nhóc, từ nãy đến giờ cô lo lắng cho Gia Khang, mà quên mất Tiểu Nghiêm đang ở bên cạnh. Cô lúc này ôm cậu bé lên, rồi cẩn thận nhìn ngắm thật kỹ, quả nhiên là bảo bối nhỏ rất giống cô.

Thảo nào mỗi khi hai người đi ra ngoài, ai cũng bảo hai người giống nhau, lúc đó cô còn gượng cười vì không tin, nhưng giờ thì cô tin rồi.

"Bảo bối nhỏ, mẹ xin lỗi con! Bấy lâu nay con ở cạnh mẹ, vậy mà người làm mẹ này lại không nhận ra con! Tiểu Nghiêm, con mới thật sự là con trai của mẹ!" Nguyệt Tố Song nước mắt lưng tròng, cô nghẹn giọng nói với cậu nhóc.

"Mẹ vừa nói gì vậy? Con không hiểu lắm!" Tiểu Nghiêm nghe cô nói xong vẫn chưa hiểu gì, cậu nhóc tròn xoe mắt nhìn cô hỏi.

"Tiểu Nghiêm, con thật sự mới là con trai của Song Song, Gia Khang chỉ là do Thiết Tử Huy mang đến lừa mẹ của con thôi! Đây không phải điều con luôn mong ước hay sao? Bây giờ thì con đã có mẹ như những đứa trẻ khác rồi!" Vương Kiên đứng ở bên nhìn hai người, sau đó anh lên tiếng giải thích cho con trai.

"Daddy, người không lừa con đúng không? Mẹ xinh đẹp thật sự là mẹ ruột của con sao?" Bảo bối nhỏ không khỏi kinh ngạc hỏi anh, trong mắt lúc này đã tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.

"Không đâu, daddy nói đều là sự thật!" Anh gật đầu một lần nữa khẳng định với cậu bé.

Tiểu Nghiêm hai mắt phiếm hồng, cậu nhóc không thể chờ đợi thêm nữa, mà nhanh chóng nhào vào lòng Nguyệt Tố Song kêu lên. "Mẹ xinh đẹp, vậy ra người đúng là mẹ của Tiểu Nghiêm! Con hạnh phúc lắm, vậy là bây giờ con có thể ở bên cạnh mẹ rồi!"

"Đúng vậy, từ nay mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa! Bảo bối nhỏ, con đừng giận mẹ nhé!" Cô cũng nghẹn ngào ôm lấy cậu nhóc nói.

"Vâng, con biết mẹ có nỗi khổ riêng mà, con sẽ không giận mẹ đâu!"

Hai mẹ con giờ phút này cũng đã hiểu, hoá ra bọn họ là nhờ có sợi dây liên kết tình mẫu tử, cho nên mới có thể cảm thấy gần gũi ngay lần đầu tiên gặp nhau.

Vương Kiên lúc này cũng đi đến ôm chặt hai mẹ con. Anh đã tính hết cả rồi, sau khi tìm được Gia Khang, anh sẽ đưa ba mẹ con trở về biệt thự để tiện chăm sóc. Anh muốn dành cho cô một hôn lễ thật lớn, để bù đắp những tháng ngày thiệt thòi mà cô phải chịu. Nhưng trước đó, anh cần phải nói chuyện với ông bà Vương trước đã, bởi vì bọn họ vẫn còn thành kiến với Nguyệt Tố Song.

...

Sau nửa ngày tìm kiếm, cuối cùng Vệ Trạch cũng đã tìm thấy Dương Gia Khang ở một công viên trò chơi, thật may là cậu nhóc vẫn còn an toàn.

"Này cậu nhóc, sao lại trốn đi như vậy? Có biết chúng tôi tìm cậu cực khổ lắm không?" Vệ Trạch thở dốc, đứng chống tay nhìn cậu bé nói.

"Chú đến đưa cháu về cô nhi viện sao? Cháu sẵn sàng rồi, chúng ta có thể đi bây giờ! Vốn dĩ cháu còn muốn tự mình đi, nhưng cháu lại không biết đường!" Gia Khang vừa ôm lấy khung hình, gượng cười trả lời, cậu nhóc giờ phút này cũng đã thấm mệt.

"Đang nói cái gì vậy hả? Cháu bị ngốc sao? Mẹ của cháu đang lo lắng ở nhà kia kìa, mau đi theo chú!" Vệ Trạch không hiểu cậu bé đang nói cái gì, nhưng hiện tại cần đưa Gia Khang về nhà, cho nên hắn trực tiếp ôm cậu nhóc bỏ lên xe.

Vừa mệt vừa đói, cho nên cậu bé vừa trèo lên xe đã ngủ luôn, nhưng hai tay vẫn ôm lấy tấm hình không buông.

Ở nhà Nguyệt Tố Song nhận được tin đã ra ngoài đứng chờ, vừa thấy Gia Khang quay về, cô liền chạy đến ôm lấy cậu nhóc. "Con làm sao vậy? Tại sao có thể bỏ đi mà không nói tiếng nào chứ?"

"Mẹ, con biết sự thật rồi! Con sợ mẹ sẽ không cần con nữa, sẽ mang con trả về cô nhi viện, cho nên con muốn tự mình đi trước!" Dương Gia Khang gương mặt nhếch nhác đáp, có thể thấy cậu nhóc đang rất sợ.

"Sao mẹ có thể trả con về cô nhi viện được? Dù thế nào đi chăng nữa, con cũng là con trai yêu quý của mẹ! Từ giờ không được nghĩ như vậy nữa, sau này mẹ vẫn sẽ là mẹ của con, cho nên sẽ không có chuyện mẹ mang con về cô nhi viện đâu! Mẹ sẽ yêu thương con, giống như Tiểu Nghiêm vậy!" Nguyệt Tố Song đưa tay lau nước mắt cho cậu nhóc, còn hứa sẽ không bỏ rơi cậu.

Cô cũng thấy tự trách bản thân, có lẽ cô đã không cho cậu nhóc đủ cảm giác an toàn, cho nên khi biết chuyện cậu bé mới vội vàng rời đi.

Vương Kiên nhìn thấy cô có tình cảm sâu sắc với Gia Khang như vậy, anh cũng mềm lòng, không còn muốn hà khắc với cậu nhóc nữa. Anh nghĩ Nguyệt Tố Song nói đúng, hai đứa trẻ ở cạnh nhau sẽ không thấy buồn. Vương Kiên anh cũng không thiếu tiền, nuôi thêm một đứa trẻ cũng không nghèo đi được.

Sau vụ việc này, Vương Kiên đã mở lời với Nguyệt Tố Song, anh muốn cô quay về biệt thự sống cùng anh.

"Như vậy hình như không hay cho lắm? Ba mẹ anh sẽ không đồng ý đâu, họ sẽ lại thấy khó chịu khi em ở đó!" Nghĩ đến hai vợ chồng Vương Đạt, cô e dè lắc đầu từ chối.

"Bây giờ em đã là mẹ của Tiểu Nghiêm rồi, họ còn nói gì được sao? Em đừng lo, hai người họ để anh giải quyết!" Vương Kiên xoa nhẹ gương mặt nhỏ của cô nói.

Nguyệt Tố Song nhìn thấy sự thật lòng của anh, sau đó cô cũng gật đầu đồng ý, cô muốn tìm hạnh phúc cho chính mình. Lúc trước cô ngại vì mình đẻ thuê, nhưng thật may đứa trẻ là con của cô và Vương Kiên, cho nên cô muốn cho tình cảm của hai người một cơ hội.

...

Không mất bao lâu, Vương kiên đã cho người dọn đồ của cô trở về biệt thự Vương gia. Anh cũng căn dặn người hầu trong nhà đối xử tốt với cô, vì không bao lâu nữa cô sẽ là đại thiếu phu nhân của họ.

Những người hầu lúc trước đều rất thích cô, cho nên bọn họ cũng rất vui vẻ khi cô quay lại.

Đáng tiếc là Vương Kiên còn chưa kịp nói chuyện với ba mẹ, thì hai người họ đã nhanh chóng đi gặp Nguyệt Tố Song, khi biết cô đã quay lại biệt thự sinh sống.

"Nguyệt Tố Song, cô mau cút ra đây ngay cho tôi!" Hà Thi vô cùng tức giận, bà ấy hầm hầm xông vào nhà lớn tiếng.

Nguyệt Tố Song lúc này đang ở trên lầu cùng hai đứa trẻ, nghe thấy tiếng của bà ấy, cô sợ sệt chạy xuống lầu. Tiểu Nghiêm thấy có chuyện không hay, cậu nhóc liền kéo Gia Khang đi theo.

"Vương phu nhân, bà gọi tôi ạ?" Nguyệt Tố Song đứng trước mặt bà ấy cũng không dám thở mạnh, cô thấp giọng hỏi.

"Ai cho phép cô bước chân vào cái nhà này hả? Loại người rẻ mạt như cô có tư cách sao? Chưa nói cô còn mang theo đứa con hoang của mình đến đây, là xem ông bà già này chết rồi?" Hà Thi đay nghiến cô bằng những lời lẽ không hay, lại còn mắng cả Gia Khang.

"Vương phu nhân, bà muốn mắng tôi thế nào cũng được! Nhưng Gia Khang chỉ là một đứa trẻ, mong bà đừng dùng những từ khó nghe như vậy!" Nguyệt Tố Song mặc dù sợ bà ấy, nhưng cô không muốn con trai mình bị mắng.

"Bốp!" Dứt lời Hà Thi liền hung hăng đánh vào mặt cô, khiến cô không kịp trở tay.

"Cô nghĩ mình là ai, mà có tư cách trả treo với tôi hả? Loại người sâu bọ như cô, tôi có đè chết cũng chẳng ai nói gì đâu, mau mang đứa con hoang của cô cút khỏi đây ngay!" Nói xong, bà ấy nắm lấy tay cô kéo ra ngoài.

"Bà nội, bà làm cái gì vậy? Mau thả mẹ con ra!" Tiểu Nghiêm thấy mẹ bị ức hiếp, cậu nhóc liền chạy đến chắn trước mặt cô bảo vệ.

"Tiểu Nghiêm, con mau tránh ra! Người phụ nữ dơ bẩn này không xứng đáng làm mẹ con đâu, bà nội sẽ tìm cho con một người mẹ tốt hơn!" Hà Thi lúc này xuống giọng nói với cháu trai.

"Ai con cũng không muốn! Bà nội và ông nội về đi, nếu không con sẽ không nhìn mặt hai người nữa đâu!" Tiểu Nghiêm lắc đầu liên tục đáp, còn lớn tiếng đuổi hai người họ đi.

"Tiểu Nghiêm, con không được nói như vậy!" Vương Đạt thấy cháu trai như vậy liền lên tiếng, ông ấy liếc nhìn Nguyệt Tố Song, vì nghĩ cô đã dạy hư cháu trai mình.

"Hai người hãy về đi mà, bằng không sau này con không gặp hai người nữa đâu. Để cho mẹ của con được yên, con không muốn hai người bắt nạt mẹ đâu!" Bảo bối nhỏ quả quyết nói, hôm nay dù thế nào cậu cũng phải bảo vệ Nguyệt Tố Song.

"Tiểu Nghiêm...Thôi được rồi, ông bà nội sẽ về, con đừng giận nữa!" Vì sợ cháu trai không chịu nhìn mặt mình, hai ông bà cuối cùng vẫn chịu xuống nước mà quay về, nhưng điều đó không có nghĩa là họ chấp nhận Nguyệt Tố Song.

Nguyệt Tố Song gương mặt bị đánh đến sưng đỏ, cô ôm lấy hai đứa trẻ khóc không thành tiếng. Hai ông bà ghét cô đến như vậy, cô không biết Vương Kiên sẽ thuyết phục họ như thế nào.

"Mẹ xinh đẹp, có đau không? Con lấy thuốc bôi cho mẹ nha!" Tiểu Nghiêm khẽ chạm vào mặt cô, cậu nhóc xót xa nói.

"Không sao mà, chút nữa bôi thuốc sẽ không đau! Bảo bối nhỏ, sau này đừng bao giờ nói chuyện như thế với ông bà, họ sẽ buồn lắm đấy!" Nguyệt Tố Song mỉm cười trả lời, không quên dạy dỗ lại cậu nhóc.

"Nhưng mà..." Cậu nhóc nhíu mày muốn nói, sau đó lại thôi.

"Ngày mai mẹ sẽ nói daddy đưa con đi gặp ông bà, nhớ là phải xin lỗi đấy, có hiểu không? Mẹ không muốn bởi vì mình, mà con và ông bà lại xảy ra mâu thuẫn!" Cô vuốt nhẹ mái tóc của cậu bé nói.

"Vâng ạ, con biết rồi!" Cậu nhóc thấp giọng đáp lời.