Hôn Nhân Ấm Áp 33 Ngày

Chương 92: Không dậy nổi




Edit: Diệp Lưu Cát

Mặc dù Đại học Bắc Kinh và Đại học C đều là hai trường danh tiếng hàng đầu, nhưng có những nét khác biệt rất lớn, hơn 100 năm lịch sử trước, mỗi nơi đều có một bầu không khí văn hóa nồng hậu. Sau này xã hội phát triển trở thành một ngôi trường sang trọng được xây dựng trong khoảng 10 năm, thậm chí một ít di sản cũng không còn.

So sánh với nhau, tất nhiên Thần Ngàn Ấm sẽ chọn Đại học Bắc Kinh, nghĩ rằng về sau có thể trở thành sinh viên của trường Đại học nổi tiếng này, đôi mắt xinh đẹp của cô cười đến ngọt ngào.

Sau khi biết thân phận của mình, tinh thần cô sa sút trong khoảng thời gian dài, nhưng hiện tại, lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc mà tất cả những điều này được mang tới bởi người đàn ông bên cạnh cô.

Đi bộ trên sân trường, Thần Ngàn Ấm không kìm được lòng nắm cánh tay Mộ Diễn Đình, dịu dàng nói:"Cảm ơn chú."

Cám ơn anh vì đã cứu cô ra khỏi vực thẳm, cảm ơn anh vì đã giúp cô có thêm hy vọng, cảm ơn anh vì đã cho cô một gia đình mới...

"Cảm ơn cái gì?"

Mộ Diễn Đình khóe môi hơi cong lên, tâm trạng không tồi.

Thần Ngàn Ấm nghiêng đầu nhìn anh, cười xinh đẹp:"Cảm ơn vì đã giúp cháu tới nơi này."

"Đứa ngốc."

Anh đưa tay xoa đầu cô, giọng không dấu được sủng nịch.

Thấy anh giống như ngầm đồng ý để mình nắm tay, Thần Ngàn Ấm can đảm giữ chặt không buông, tuy nhiên lúc này cô cũng không có hứng thú tham quan trường nữa, mà trong đầu đều là hình ảnh khuôn mặt tuấn tú của Mộ Diễn Đình.

Hai người đi chầm chậm, trường rất yên tĩnh, đi qua đi lại nửa giờ, một bóng người cũng không có.

Nhìn thấy phía trước có một hồ lớn, bên cạnh là khu nhỏ dành cho mọi người nghỉ ngơi, Thần Ngàn Ấm cười tủm tỉm:"Chú, bên kia có nơi nghỉ, chúng ta tới đó ngồi một chút được không?"

"Được."

Mộ Diễn Đình gật đầu, mặc ý để cô kéo đi.

Phong cảnh ở đây rất đẹp, sau khi ngồi xuống, Thần Ngàn Ấm lấy di động ra chụp ảnh, thậm chí thừa dịp Mộ Diễn Đình không chú ý, lặng lẽ chụp anh.

Chụp xong, cô mới nhớ bọn họ chưa có bức ảnh chụp chung nào, đáy lòng có chút tiếc nuối, không khỏi lên tiếng:"Chú, chúng ta chụp ảnh chung được không?"

Mộ Diễn Đình rất ghét chụp ảnh, nhưng không nhẫn tâm từ chối cô nên đành đồng ý.

Thần Ngàn Ấm lập tức tiến lại gần anh, khuôn mặt tràn đầy thích thú, nhưng có lẽ vì quá kích động nên tay run rẩy không cầm chắc được điện thoại, cuối cùng vẫn là Mộ Diễn Đình một tay cầm điện thoại, một tay ôm cô chụp.

"Kỹ xảo chụp ảnh của chú quá giỏi!"

Cô cầm điện thoại di động, cười tươi như hoa.

Mộ Diễn Đình mỉm cười:"Cháu thích là tốt rồi."

"Thích! Tất nhiên thích, hắc hắc."

Cô không ngừng cười, trong lòng tự nhủ, cô sẽ bí mật lấy hình của bọn họ làm ảnh hình nền.

"Chú có muốn cháu gửi ảnh cho chú không?"

"Gửi đi."

Mộ Diễn Đình gật đầu, anh thấy bức ảnh chụp không tồi, cảnh đẹp, đặc biệt là cô bé kia, nhìn như thế nào cũng vừa mắt.

"Vâng, lập tức."

_____

Sau chuyến đi nửa ngày ở Đại học Bắc Kinh, Thần Ngàn Ấm càng thêm quyết định muốn học ở trường này, nhưng tưởng tượng tới khi nhập học phải chạy "5km mỗi ngày", cô vẫn có chút sợ hãi.

Sáng sớm hôm sau, cô lại bị Mộ Diễn Đình lôi dậy từ trong trong chăn.

Lúc này, so với ngày bình thường sớm hơn 15 phút, cô ngáp dài, vẻ mặt ai oán trừng anh:"Chú à, càng ngày càng... dậy sớm, cháu không chịu nổi. Không được, cháu phải tiếp tục ngủ."

Dứt lời, cô ngã xuống giường, còn dùng chăn trùm kín đầu.

Mộ Diễn Đình nhìn bộ dạng tức giận của cô chọc đến cười:"Thực sự không dậy?"

"Không dậy nổi."

Cô che đầu lên tiếng.