Edit: Diệp Lưu Cát
Bọn họ đi khá xa, Âu Bạch lái xe hơn một giờ vẫn chưa tới nơi.
Qua cửa sổ xe, Thần Ngàn Ấm nhìn khung cảnh đường phố ngày càng quen thuộc, nhịn không được thở dài, tại sao lại đến đại học C chứ?
Nếu Tô Ngọc Liên không ép nhà trường trả lại học phí, thì ngày mai cô sẽ trở lại đây nhập học.
Suy nghĩ đến điều này, tâm trạng Thần Ngàn Ấm dần trở nên phức tạp.
Âu Bạch không biết chuyện học phí của cô, nên hắn vui vẻ lên tiếng:"Nơi chúng ta đến chỉ cách đại học C một kilômét, chắc cũng gần tới rồi."
"Ừ"
Thần Ngàn Ấm không yên lòng trả lời, những suy nghĩ của cô dừng lại ở trường đại học C, hai năm qua sống dưới mái trường này, nếu nói không có tình cảm là nói dối.
Khi cô còn đang mải mê suy nghĩ, chiếc xe đã chậm rãi dừng lại.
"Ngàn Ấm tiểu thư, tới nơi rồi, cô xuống xe đi."
Giọng Âu Bạch truyền đến, kéo cô trở về hiện tại, cô tháo dây an toàn xuống xe, lúc này mới phát hiện, trước mặt là khu biệt thự đắt nhất trong thành phố.
Anh cho người đưa cô đến đây làm gì?
Cô không nghĩ rằng có nhà hàng nào ở đây.
Thần Ngàn Ấm mày đẹp nhíu lại, nhìn Âu Bạch bước lên ấn chuông cửa.
Một lát sau, cửa liền mở, hình dáng quen thuộc từ bên trong đi ra, hướng cô chào hỏi:"Tiểu thư, cô đã tới."
Dì Lí?
Sao dì Lí lại ở đây?
Thần Ngàn Ấm vô cùng bất ngờ, cảm thấy não bộ chưa đủ hoạt động.
Âu Bạch cũng giống cô, không nghĩ người ra mở cửa lại là dì Lí.
Dì Lí thấy hai người đứng ngây ngốc, không khỏi cười tủm tỉm nhìn Thần Ngàn Ấm:"Thiếu gia đang chờ tiểu thư ở bên trong."
"Chú tới đây rồi?"
Vừa nghe Mộ Diễn Đình ở trong này, Thần Ngàn Ấm nhất thời gạt bỏ suy nghĩ, lập tức cùng dì Lí đi vào.
Bước vào phòng khách, cô thực sự thấy anh đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính trên đùi.
Nghe được tiếng bước chân, Mộ Diễn Đình chậm rãi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, qua vài giây, anh mới nhàn nhạt lên tiếng:"Qua đây."
"Vâng"
Thần Ngàn Ấm gật đầu đi tới ngồi xuống bên cạnh anh:"Chú, vừa rồi dì Lí nói cho cháu biết biệt thự này là của chú. Chú mua khi nào vậy?"
Từ cửa chính đi vào phòng khách, cô cùng dì Lí đã nói rất nhiều chuyện, khi biết biệt thự này là của anh, cô không khỏi giật mình, cô không biết anh lại có nhà ở đây.
Ánh mắt của Mộ Diễn Đình dừng trên mặt của cô, nhìn cô mỉm cười, giọng anh nhẹ đi có phần dịu dàng:"Hai ngày trước, dùng tên của cháu mua."
"Cái gì?"
Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, nghĩ rằng mình nghe nhầm:"Chú có thể nói lại lần nữa không?"
Mộ Diễn Đình hết sức kiên nhẫn lặp lại:"Hai ngày trước, dùng tên của cháu mua."
Ầm!
Cuối cùng cô cũng nghe rõ, anh mua biệt thự này cho cô...
Tại sao anh lại làm như vậy?
Tại sao lại đột ngột mua biệt thự cho cô? Chẳng lẽ bởi vì cô nói nhà cách xa trường, chỉ về nhà một lần một tuần?
Hiểu rõ điều này, trái tim Thần Ngàn Ấm không tránh khỏi nhảy dựng lên, cô mạnh mẽ nhìn về phía Mộ Diễn Đình giọng kích động mà nói:"Thực sự cảm ơn chú! Chú đối tốt với cháu như vậy, cả đời này cháu sẽ ghi nhớ trong lòng."
Không ngờ cô dùng thái độ biết ơn để nói chuyện với mình, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Diễn Đình dần trầm xuống, không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác tức giận.