Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 95: Đại náo Xuân Ý thành (1)




Ngũ Cầm quyền Diệp Phong tu luyện đạo tự nhiên, chỉ cần gã không cố tình để lộ khí tức, không ai có thể dùng mắt cảm ứng được sự tồn tại của gã.

Gã lẩn vào dòng người, theo gót Lục Trúc bang, cự ly tối đa không quá năm, sáu thước. Lúc này đường phố đông nghịt, tuy bị bám theo nhưng Lục Trúc bang không ai nhận ra. Diệp Phong vểnh tai, lắng nghe đàm thoại của đối phương.

"Ngươi xác định trăm phần trăm đó là Hầu thị huynh đệ?" Lý Mưu sầm mặt, muốn xác nhận lại, hai bang thế như nước lửa, lúc này mà Hầu thị huynh đệ đến Xuân Ý thành, lẽ nào muốn tìm cái chết?

"Không sai đâu, hai anh em sinh đôi đó khắp thiên hạ tìm được mấy ai?" Một lâu la xiểm nịnh: "Tiểu nhân biết tứ đương gia nhất định sẽ đối phó với chúng nên đã sai người hầu Tàng xuân lâu sắp xếp chúng ở hai gia phòng cách nhau khá xa. Lúc động thủ, chúng sẽ không dễ hợp thành trận thế liên thủ hợp kích."

"Võ kỹ hợp kích của hai huynh đệ đó khá phiền phức. Được, nếu lần này bắt được chúng, coi như ghi công cho ngươi." Lý Mưu hài lòng cười lạnh: "Chỉ cần chúng không liên thủ được, ta không cần ra tay, bốn lục giai võ sĩ là đủ xử lý chúng rồi."

Ngẫm nghĩ một chốc, gã lại dặn thuộc hạ: "Đến Tàng xuân lâu, không được khinh cử vọng động, đợi lệnh của ta, đừng để đả thảo kinh xà!"

Đáng thương cho Hầu thị huynh đệ giờ này chìm trong ôn nhu hương, không mảy may biết rằng uy hiếp đã tới gần.

"Thực lực của đối phương khá mạnh, trừ Lý Mưu là nhất giai võ sư còn không ít cao giai võ sĩ, chính diện giao chiến e rằng khó thắng." Diệp Phong thầm tính toán, nếu Hầu thị huynh đệ bị đối phương chia cắt, e rằng không chống chọi được bao lâu đã bị bắt, lúc đó muốn cứu cũng khó khăn.

Lục Trúc bang không ai biết trừ Hầu thị huynh đệ còn có gã ở trong thành, gã muốn đào tẩu thì rất dễ, nhưng bảo gã làm việc không có nghĩ khí như vứt bỏ huynh đệ đi cùng thì không cách nào gã làm được.

Gã và Hầu thị huynh đệ cũng coi là hoạn nạn chi giao. Hôm đó gã từ trên trời rơi xuống, trọng thương rơi vào tay Lục Trúc bang, cũng nhờ huynh đệ họ mới giữ được mạng. Cả hai thành thật thẳng tính, đích xác là bằng hữu đáng kết giao, thành ra gã quyết tâm giúp họ thoát hiểm.

"Chỉ cần để hai người thuận lợi liên thủ, Lục Trúc bang không dễ dàng bắt được đâu. Hiện tại cứ ẩn mình trong tối, tùy cơ hành động, cũng là ưu thế không nhỏ." Kế hoạch từ từ hình thành trong đầu gã.

oOo

Mười mấy phút sau, Lý Mưu dẫn theo người đến Tàng xuân lâu, rồi mấy lục giai, thất giai võ sĩ cũng đến, hình thành thế bao vây ngôi lầu.

Tuy bên ngoài dày đặc nhân thủ Lục Trúc bang nhưng bên trong Tàng xuân lâu không có gì khác thường, chỉ những khách nhân "xong việc" đi ra thấy Lục Trúc bang bao vây thì đều sợ hãi bỏ đi.

"Hai tên sinh đôi còn ở trong đó không?" Lâu la báo tin tìm người hầu Tàng xuân lâu đến hỏi.

"Vẫn còn, vẫn còn." Người này gật đầu lia lịa: "Một tên ở sương phòng số mười hai phía tây, một ở số ba phía đông."

"Được!" Lý Mưu mỉm cười âm lạnh, bốn lục thất giai võ sĩ chia thành hai đội được người hầu của Tàng xuân lâu dẫn đi bắt Hầu thị huynh đệ.

Hầu thị huynh đệ thực lực chỉ là võ sĩ lục giai, hai võ sĩ đồng cấp là đủ cầm chân họ.

Gã hòa mình vào đám đông đứng xem, không bị ai chú ý. Gần đó, mấy bang chúng thực lực chỉ có võ đồ, áp tải thiếu nữ vừa bị Lý Mưu bắt, đứng sang một bên. Lý Mưu là khách quen của Tàng xuân lâu, lần này bắt được thiếu nữ hoang dại tất đến đó hưởng thụ một phen. Nếu không vì Hầu thị huynh đệ, e rằng thiếu nữ khó thoát được kiếp nạn.

Bốn võ sĩ tiến nhập Tàng xuân lâu không lâu thì vang lên tiếng đả đấu mắng chửi. Hai khung cửa sổ phía đông và tây cùng vỡ tan, hai bóng người còn khoác chăn chui ra, đáp vào giữa hai vòng vây Lục Trúc bang bố trí sẵn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tiếp đó, bốn bóng người từ hai khung cửa sổ nhảy ra, truy kích bốn bóng người.

"Lý Mưu! Tên tiểu nhân ti bỉ trời đánh."

Hầu Kiệt nằm trong vòng vây phía đông, Hầu Anh phía tây, cách nhau tuy không xa lắm, chỉ chừng hơn mười thước nhưng ở giữa đầy rẫy thủ hạ Lục Trúc bang, muốn hợp lại không dễ tí nào.

"Hừ, lần trước các ngươi may mắn cướp được cống phẩm, bang chủ đang không biết làm thế nào ăn nói với Lục Lâm bang thì các ngươi tự tìm đến, đúng là trời giúp ta." Lý Mưu cực kỳ đắc ý, nếu không vì ba vị đương gia đều thụ thương, lần này không đến lượt hắn lập công lớn.

Mấy hôm nay, vì cống phẩm bị mất, phải thu gom tiền bạc, Lâm Đắc Ý bận bù đầu, số tiền quá lớn, nhất thời Lục Trúc bang khó gom đủ, cộng thêm tam vị đương gia thụ thương, tấn công Hồng Diệp bang trở thành không thực tế, nói cho đúng thì hoàn cảnh của Lục Trúc bang đang… chật vật.

Giờ mới có cơ hội. Hầu thị huynh đệ là nhân vật trọng yếu của Hồng Diệp bang, chỉ cần bắt được họ là Lục Trúc bang có vốn đàm phán để uy hiếp Liễu Hồng Diệp lấy cống phẩm ra đổi. Vấn đề của Lục Trúc bang sẽ được giải quyết, hắn nhất định được bang chủ trọng thưởng.

Lý Mưu nở nụ cười tham lam, Hầu thị huynh đệ bị tách ra, hắn không cần ra tay cũng bắt được họ.

"Đáng ghét. Lý Mưu, có bản lĩnh thì mình người đấu với hai huynh đệ ta." Hầu Anh tức giận gầm lên, hiện tại y chưa kịp mặc cả y phục, để tránh bị hở hang, lúc động thủ khó lòng không vướng víu.

"Ngươi coi Lý gia là đồ ngu xuẩn hả? Không tốn sức cũng bắt được các ngươi, sao ta phải khổ làm gì?" Lý Mưu cười lạnh khinh rẻ: "Các ngươi mau bó tay chịu trói, trừ phi Liễu Hồng Diệp xuất hiện, bằng không không còn aic cứu được các ngươi nữa."

Liễu Hồng Diệp hiện giờ đang ở Hồng Diệp trấn, đương nhiên không thể đến. Bất quá được Lý Mưu nhắc nhở, cả hai mới nhớ ra cùng đi còn có Diệp Phong.

Hai người sáng bừng trong lòng, lại dấy lên hi vọng. Đúng, Diệp Phong còn ở trong Xuân Ý thành, nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu cả hai.

Tuy gã không phải đối thủ của Lý Mưu, gia nhập vòng chiến cũng không thẻ cải biến chiến cục nhưng hai huynh đệ vẫn giữa được niềm tin mong manh là gã có thể cứu họ.

Hầu Kiệt, Hầu Anh xem ra không chống chọi được bao lâu nữa. Diệp Phong nheo mắt, sau rốt cũng đến lúc xuất thủ.

Như ảnh tùy hình! Thân hình Diệp Phong loáng lên, đến sát sau lưng mấy thủ hạ Lục Trúc bang áp tải thiếu nữ. Hiện tại tất cả đang dồn hết chú ý vào Hầu thị huynh đệ, đói với thiếu nữ chỉ có thực lực võ đồ này, không ai chú ý nhiều.

Nhị điệp chấn! Hai tay gã đồng thời tống ra, chỉ dùng ba phần nguyên lực, vỗ nhẹ lên lưng hai người. Cả hai không chịu nổi, lập tức ngã úp mặt xuống.

"Việc gì thế!" Hai người khác cùng áp tải thiếu nữ thấy đồng bạn đột nhiên ngã bổ xuống, liền cả kinh, ngay khoảnh khắc ngẩn người ra đó, sau lưng chúng dồn lại một luồng đại lục, hất cả hai ngã nhào, bàn tay nắm cổ tay thiếu nữ cũng lỏng ra.

Thân hình gã thoáng cái đã về vị trí, cạnh đó lại không ai đạt tới thực lực võ sĩ, chúng nhân cũng không chú ý đến nên ai cũng chỉ cảm giác có một cái bóng lướt qua, gió phất phơ thổi, đợi lúc định thần lại thì tất cả vẫn như cũ.

Thân thể thiếu nữ nhẹ hẳn, vừa được tự do, chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng biết thời cơ không quay lại, bèn cướp lấy trường kiếm trong tay một thủ hạ Lục Trúc bang, phi thân vung kiếm đâm vào một thủ hạ ở vòng ngoài, hòng đột vây thoát thân.

Thiếu nữ vừa hành động được lập tức diễn vòng vây xôn xao. Những bang chúng có thực lực đều đang vây công Hầu thị huynh đệ, đứng quanh toàn là bang chúng không lợi hại lắm. Thiếu nữ vì muốn thoát khốn nên như phát điên đâm chém loạn xạ, kiếm phong dấy lên trận trận hàn quang, khiến mấy thành viên Lục Trúc bang không dám áp sát quá.

Nếu giao đấu sinh tử, thiếu nữ đã chết không biết bao nhiêu lần, nhưng toán lâu la đều biết nàng ta là nữ nhân tứ đương gia thích, nếu bị thương, xây xước gì hoặc không may chết đi thì hắn sẽ không vui, thành thử xuất thủ cẩn thận, chỉ hòng bắt sống nàng ta.