Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 54: Dịch dung thoát hiểm




Từ đường gần đông môn hơn cả, nếu cứ thế xông tới tất sa vào bẫy rập do Bạch Thủy Nham bố trí trước.

Nhưng Bạch Thủy Nham nhất định không ngờ gã không hẳn lập tức rời thành đào tẩu, chỉ cần gã tìm được địa điểm thích hợp và mười phút, tất sẽ sử dụng Hóa hình đơn thay đổi dung mạo, sau đó có thể ung dung rời thành.

Gã lao đi vun vút, lòng vẫn thầm tính toán.

Con ngõ này quá cô tịch, cơ hồ không có người đi, nếu thay đổi dung mạo ở đây, dễ khiến địch nhân chú ý. Trên con đường không ai qua lại mà đột nhiên xuất hiện một người thân hình tương tự gã tất sẽ khiến đối phương cảnh giác. Một khi bị hoài nghi, bí mật dịch dung sẽ bại lộ, chạy trốn tất cực kỳ khó khăn.

Nhất định phải chọn chỗ có dòng người, lại có nơi kín đáo để đổi dung mạo… Gần đây có chỗ nào phù hợp chăng?

"Diệp Phong kìa. Bắt lấy hắn." Phía trước vang lên tiếng quát cắt đứt dòng suy nghĩ của gã.

Hai trung cấp hộ vệ vội vàng phóng tín hiệu đạn, nhanh chóng thu hút đồng bạn đến. Bạch Thủy Nham dẫn hai trưởng lão từ trong tộc lướt tới…

Hừ, hai thất giai võ đồ mà thôi… không hề uy hiếp được gã.

Gã nhanh chóng vận thổ nguyên lực lên, song quyền nắm chặt lại, đấm vào hai hộ vệ chặn trước mặt. Gã không có thời gian dây dưa.

Nhân thù vòng cảnh giới thứ hai phần lớn là trung cấp hộ vệ, Bạch Thủy Nham hi vọng có thể giải quyết Diệp Phong ở gần từ đường, hơn nữa phạm vi phòng ngự bên ngoài quá lớn, Bạch Thủy gia không có nhiều hộ vệ cao cấp đến thế để sai phái nên cách một đoạn lại bố trí một người.

Bạch Thủy Nham tính rằng lưới phòng ngự trung cấp hộ vệ ít nhất cũng cầm chân gã được một lúc để truy binh bắt kịp. Cùn lúc họ phát tín hiệu đạn thì hộ vệ cao cấp gần đó sẽ tới ngay, còn cả truy binh từ từ đường cũng đang cố gắng đuổi theo gã.

"Đừng mong thoát được từ hướng của bọn ta." Hai hộ vệ hiển nhiên khá tự tin vào thực lực, vận nguyên lực lên chính diện nghênh đón đòn toàn lực của gã.

Hộc, hộc! Cả hai loạng choạng thổ máu, thân thể bị chấn động mạnh, văng đi xa, mặt xám ngoét như tro tàn.

Diệp Phong không lấy tính mạng cả hai, hừ mũi một tiếng rồi quay người lướt đi. Phía sau lưng, lớp truy binh đầu tiên từ từ đường đuổi tới, tiếng bước chân của chín hộ vệ cao cấp lọt rõ ràng vào tai.

Hai tiếng hú chói tai vang lên phía trước, xem ra là hai hộ vệ cao cấp, cấp tốc vây lấy gã. Nếu bị bao vây thì muốn thoát khốn sẽ khó khăn chồng chất khó khăn. Bát phẩm thổ nguyên đơn số lượng hữu hạn, chỉ còn lại một viên, không thể dễ dàng sử dụng.

Ý niệm xoay chuyển nhanh trong đầu gã, linh quang chợt hiện. Cách đó không xa là tiệm bán thịt gã từng làm việc… Ở đó sẽ có cơ hội.

Gã đổi hướng chui vào một con ngõ, lao đi như bay.

"Diệp Phong, ta thấy hắn rồi."

Hộ vệ truy đuổi sau cùng cũng bắt kịp, họ đều là hộ vệ cao cấp, so tốc độ thì gã kém xa.

"Hừ, đuổi sát thật," gã nhếch môi lầm bầm, tốc độ không hề giảm. Còn năm trăm thước nữa là đạt tới mục tiêu, nhưng hộ vệ Bạch Thủy gia đuổi còn nhanh hơn.

"Các vị đừng vội…" Nghĩ đến tình cảnh của Bạch Thủy Tân, một hộ vệ cao cấp lạnh mình, đột nhiên chậm bước lại, nhẹ giọng nhắc đồng bạn: "Chúng ta cứ theo dõi gã là được, những việc còn lại giao cho tộc trưởng và trưởng lão đến xử lý."

Kiến nghị này được tất cả đồng ý, chỉ cần không để Diệp Phong đào thoát, coi như họ lập công đầu, không cần thiết phải đem mạng mình ném vào theo, chẳng phải thế ư? Tình cảnh thê thảm của Bạch Thủy Tân còn trước mắt, buộc tất cả phải cẩn thận.. Dù gì cao thủ Bạch Thủy gia sẽ nhanh chóng theo lộ tuyến truy kích đến nơi.

Lọt vào phạm vi cách gã trăm thước, chúng nhân không hẹn mà cùng giảm tốc độ, cứ thế bám theo. Không đến gần nhưng không để gã thoát xa, đảm bảo gã luôn nằm trong thị tuyến.

Nếu họ toàn lực truy cản, có thể gã chưa tới được nơi cần tới đã bị ngăn lại. Nhưng tình huống này lại cho gã thời gian để tự tạo ra cơ hội. Thân ảnh hơi gầy của gã lướt đi, chui vào một tiệm thịt ở bên tả.

"Lão mập, xin lỗi nhé, tổn thất hôm nay sau này có cơ hội sẽ trả lại." Gã lao vào, vội vàng nói mấy câu với lão bản rồi chạy vào kho chứa.

"..." Lão mập trợn trừng mắt, chưa kịp định thần thì đội hộ vệ Bạch Thủy gia đã xông vào.

"Mau lên, ba các ngươi chặn ở lối ra, còn lại theo ta vào trong." Một hộ vệ cao giọng, tiệm thịt không lớn, Diệp Phong không thể nào nhân cơ hội đào tẩu được.

Ở hậu viện là một kho chứa lớn xây bằng đá, dùng để chứa thịt, mỗi chiều đều quá năm chục thước. Diệp Phong nở nụ cười, lao thẳng vào.

Truy binh thoáng sau là đuổi tới, chỉ thấy cửa kho mở toang một cánh, cánh còn lại khép hờ, ánh sáng lờ mờ, không nhìn rõ tình hình bên trong.

"Kho không có cửa nào nữa, chúng ta trấn thủ ở đây." Không ai dám xông vào đầu tiên, vạn nhất Diệp Phong ẩn sau cánh cửa tập kích thì nguy hiểm.

Nhưng một chốc sao, trong kho vang lên tiếng đá vỡ, phá tan ý định bắt ba ba trong rọ của họ. Chúng hộ vệ đều biến sắc.

Tất thảy lao vào, trong kho tối tăm, bức tường đá đối diện có một lỗ khá lớn, với thân hình Diệp Phong, chui qua đó thoát đi không thành vấn đề.

"Đáng ghét!" Hộ vệ đầu lĩnh biến sắc, Diệp Phong trơn tuột như con lươn, không dễ chơi chút nào.

"Ngươi… tìm kỹ trong kho xem Diệp Phong có ẩn tàng trong đó không, có gì lập tức lớn tiếng cảnh báo. Các ngươi, theo ta tiếp tục đuổi theo." Đầu lĩnh nhanh chóng ra lệnh, để một nhị giai võ sĩ ở lại cảnh giới nhà kho, tự thân hắn dẫn toán còn lại đi ra.

Hộ vệ dẫn đầu này phi thường cẩn thận, thể tích nàh kho rất lớn, tuy không bày quá nhiều vật phẩm nhưng vẫn có mấy chỗ có thể ẩn thân. Vạn nhất Diệp Phong sử dụng kế thanh đông kích tây thì… Hắn không nên mắc lừa dễ dàng.

Diệp Phong quả thật chưa rời nhà kho, vào trong rồi gã lợi dụng đồ vật yểm hộ, nhanh chóng lấy một bộ y phục cũ nát từ nguyên trạc ra mặc vào, đoạn lấy Hóa hình đơn và bình nước ra, đổ nước lên tay hóa đơn dược thành chất dịch trong suốt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Từ từ xoa lên mặt, cơ nhục và cốt cách gã nhanh chóng hấp thu dược lực, biến thành mềm oặt, khẽ vuốt là đã thay đổi được dung mạo… Gã không hề thấy đau đớn, quả thật kỳ diệu.

Quá ư thần kỳ! Gã vừa cảm thán vừa thay đổi dung mạo. Không có gương nên gã cũng không biết mình cải trang thành thế nào, chỉ cố gắng biến đổi thàn gương mắt hoàn toàn khác trước: cằm hơi nhọn bị nắn thành bẹt, gương mặt nhẵn mịn thì thành mấp mô khác nào miếng thịt cắt dở, ngay cả cục hầu cũng bị gã thay đổi, vì thế giọng nói khác theo… Chắc hiện giờ diện mạo gã đã khác hẳn rồi.

Chuẩn bị xong xuôi, chất dịch thể hóa hình được thân nhiệt đốt nóng, thủy phân bốc hơi hết, cơ nhục và cốt cách trở lại dai chắc như mặt người bình thường.

Gã vừa ý vuốt mặt, mỉm cười khoan khoái, đến tường sau nhà kho, thổ nguyên lực phun trào đánh thủng bức tường. Tiếp đó gã nhanh chóng lách mình vào sau một chồng hàng hóa, nín thở chờ đợi.

Tuy hộ vệ của đối phương không hoàn toàn mắc hỡm, nhưng việc này không nằm ngoài ý liệu của gã.

Trong khi chỉ còn lại một viên hộ vệ, gã đảo mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười trào lộng.

"Xảy… xảy ra chuyện gì vậy?" Gã ra vẻ luống cuống, từ chỗ tối bò ra.

À! Viên hộ vệ lập tức cảnh giác nhìn gã chằm chằm, quan sát thật kỹ.

Xấu quá… Hắn chưa từng thấy ai xấu xí như thế. Cảm giác đầu tiên của viên hộ vệ là hai nửa khuôn mặt Diệp Phong hoàn toàn không đối xứng, trừ đôi mắt đen nhánh ra, có thể đó đó vốn không phải là khuôn mặt của một người bình thường.

"Ngươi là ai?" Thầm thở phào một hơi, không phải Diệp Phong, viên hộ vệ lỏng hẳn cảnh giác.

"Tiểu nhân khuân vác ở trong kho… ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu nhân thấy có người chạy vào, đánh thủng tường rồi chạy ra." Diệp Phong từng bước đến sát viên hộ vệ, thần săc không khác gì phu khuân vác chính tông --- gã từng làm qua công việc này rồi.

"Ngươi chắc là người đó đã chạy khỏi nhà kho?" Viên hộ vệ vui mừng, hỏi gấp.

"Vâng, tiểu nhân thấy hắn chạy ra, tiếp đó thì các vị tới." Diệp Phong "thành khẩn" gật đầu.

"Vậy được, không có việc của ngươi nữa." Có nhân chứng rồi, viên hộ vệ không buồn để ý nữa. Theo lý thường, Diệp Phong không ngốc đến mức ở lại trong kho, chẳng phải như thế là đợi người ta vây bắt sao?

Hộ vệ tìm thêm mấy chỗ trống có thể ẩn thân, xác nhận không có tung tích Diệp Phong liền chuẩn bị đi ra. Diệp Phong chạy đến kép tay hắn, giằng co kêu khóc: "Đại nhân không thể đi được, nhà kho bị hủy thế này, đợi khi lão bản hỏi thì đại nhân phải làm chứng là không liên can đến tiểu nhân."

"Cút!" Viên hộ vệ lắc vai hất Diệp Phong ngã xuống, buột ra tiếng quát bực bội, quay người đi ra.

Mắt Diệp Phong lóe hung quang, sát ý chợt hiện, nhân cơ hội đối phương không phòng bị, gã chụp lấy yết hầu hắn.

"Chết đi…" Có thể giảm bớt thực lực của Bạch Thủy gia, gã đều không tiếc công sức.

"Tứ điệp chấn!"

Cổ họng nghẹn lại, thanh âm không thể phát ra, mắt viên hộ vệ ánh lên kinh hoảng, hỏa nguyên lực khí hải chuyển động thật nhanh chực phun trào ra. Nhưng một luồng nguyên lực chấn động hùng hậu xâm nhập vào óc hắn, mắt liền tối sầm, đầu óc đau như nứt ra, ý thức dần tan biến.

"Một tên khuân vác sao lại giết ta… Hắn lấy đâu ra thực lực đó…" Đến chết viên hộ vệ vẫn không hiểu. Đáng thương cho thực lực nhị giai võ sĩ, cha kịp phát huy đã bị đánh lén mất mạng.

Đáng thương! Đáng cười.