Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 533: Mạnh nhất đại lục?




Diệp Phong phát ra khí trường, khí thế bàng bạc lập tức khiến nhân mã đối phương ở trên không đều ngưng trọng. Tiểu tử này thanh danh vang vọng, quả nhiên không phải hư danh, hoàng cấp khí thế này không kém gì thủ lĩnh của họ - - Thiết Cưu.

Khẽ giậm chân, gã đằng không vút lên, thân hình phiêu dật đứng ở vị trí đối diện, thản nhiên nhìn đối phương.

Một nam tử trong khá thô tháp được hơn mười võ hoàng vây quanh, mặt hắn gân guốc tung hoành như hung thần ác sát, quanh mình ràn rạt khí tức dũng mãnh khiến người khác e sợ. Không cần đoán Diệp Phong cũng biết đó là lão đại Ưng Thứu bang Thiết Cưu.

"Quả nhiên là ngươi, Diệp Phong." Tại Bích Thủy cung, Thiết Cưu từng nhìn thấy Diệp Phong ở xa, chỉ là lúc đó gã kiệt sức, khí tức mong manh, không thể so với hôm nay.

"Là mỗ, các hạ là Thiết Cưu?" Khóe môi nhếch lên, nhạt nhẽo đáp?

"Phong nhi thế nào rồi?" Thiết Cưu hỏi với thái độ kẻ cả?

"Vẫn chưa chết…" Diệp Phong vẫn thản nhiên.

"Ngục sơn chúng hoàng giả đồn rằng dưới thánh giai thì ngươi và Sát Hoàng là hai người có thực lực mạnh nhất đương kim đại lục, đúng không?" Thiết Cưu không cuồng nộ như gã tưởng tượng, chỉ vẻ mặt tỏ ra cuồng ngạo, ngữ khí lại cực kỳ khinh thường.

"Phi dã." Diệp Phong mỉm cười lắc đầu: "Cường giả lợi hại nhất đại luc không phải tại hạ và Sát Hoàng mà là người khác."

Gã muốn nói đến sư phụ, nhưng lời này lọt vào tai Thiết Cưu lại có ý nghĩa khác.

Thử nghĩ xem, không tính thực lực thật sự của Diệp Phong thế này, chỉ cần việc Sát Hoàng từ lâu được đại lục cường giả công nhận là đệ nhất võ hoàng, Diệp Phong từng đấu ngang với ông ta, dù gã có khiêm hư thì cũng chỉ đẩy Sát Hoàng thành đại lục đệ nhất, tuyệt không nói đến người khác.

Võ hoàng của ngục sơn tuy thoát được mấy năm nhưng không nghe đến danh tiếng của Yêu điện; Yêu vương chỉ được lưu truyền rộng rãi trong Ngũ hành tông mà Ngũ hành tông không có lòng dạ nào đàm luận với địch nhân về một địch nhân khác, thậm chí còn sợ hai phe địch nhân liên hợp lại nên luôn giữ kín, không để lộ điều gì.

Với Thiết Cưu thì lời gã nói lại trở thành chỉ cần hắn thắng được gã, coi như thắng luôn Sát Hoàng, từ rày xưng hiệu đại lục đệ nhất hoàng giả sẽ là của hắn.

"Ha ha, coi như ngươi biết điều." Thiết Cưu đắc ý cười lớn: "Lúc trước phong linh lĩnh vực mà lão tử tu luyện chưa đại thành nên tạm để danh hiệu đó cho hai ngươi. Giờ lão tử thần công đại thành, đại lục này trừ thánh giai ra, còn ai là địch thủ của ta?"

"À! Phong linh lĩnh vực." Diệp Phong nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú, võ hoàng bình thường đều do khí trường tự nhiên hình thành lĩnh vực, tuy có thể thông qua cải biến khí trường để ảo hóa hình thái của lĩnh vực nhưng cũng có cực hạn. Ví như kiếm trận lĩnh vực của Sát Hoàng thì phổ thông khí trường không bố thành được.

Nên võ hoàng có cùng tu vi nếu tu luyện thành lĩnh vực khí trường đặc thù thì đề thăng thực lực sẽ rất rõ ràng. Thiết Cưu hiển nhiên khá tự tin với uy năng lĩnh vực của mình, xem ra đích khí trường nhất định phi phàm.

Thấy gã hơi kinh ngạc, Thiết Cưu cũng thấy bay bổng hơn, khẽ phất tay tức thì kim nguyên lực hùng hậu bao quanh. Diệp Phong nhìn kỹ, thấy tay địch nhân phảng phất được đeo một lớp kim sắc khải giáp rất dày, phía trên khải giáp là một lớp kim sắc vũ linh rực kim quang, dày như lông vũ của chim chóc.

Rìa vũ linh rất sắc bén, thoạt nhìn là biết lực sát thương cực kỳ kinh nhân, hơn nữa chúng không cố định ở một vị trí mà di chuyển thập phần linh xảo bên ngoài khải giáp, lúc ngang lúc dọc, có lúc tự quay tròn như cái máy đang điên cuồng nghiến lại ở ngoài lĩnh vực.

"Phong linh lĩnh vực của lão tử một khi đại thành thì dễ dàng cắt đứt lĩnh vực của võ hoàng cùng cấp, không gì không phá được." Thiết Cưu ngạo nghễ nhìn Diệp Phong, cười huênh hoàng: "Thế nào? Hiện tại biết ngoại hiệu Cuồng ma của lão tử không phải vô lý chứ."

"Có chút lợi hại…" Gã gật đầu thừa nhận.

"Nghe nói ngươi mới ba mươi mà xem ra đã đạt mức võ hoàng…" Thiết Cưu tỏ vẻ hân thương, cười bảo: "Với tư chất và tiềm chất của ngươi, lão tử cũng tự than không bằng, nên đồng ý cho ngươi một cơ hội. tựa hồ ngươi cũng là kim nguyên khí hải tu luyện giả, nếu chịu bái lão tử làm nghĩa phụ thì lã tử sẽ dốc túi truyền phong linh lĩnh vực cho ngươi, thế nào?"

Diệp Phong ngạc nhiên, Thiết Cưu thật ra đầu óc có vấn đề gì không? Rõ ràng khí thế hung hung đến tìm gã báo thù cho nghĩa tử, sao đột nhiên lại biến thành muốn nhận gã là nghĩa tử?

Thấy gã nghi hoặc, Thiết Cưu buồn hẳn rồi từ tốn giải thích: "Hơn trăm năm trước, ta từng có một đứa con ruột, thiên phú tu luyện của nó cũng như ngươi, thiên tư tung hoành, nếu nó trưởng thành được đến bây giờ thì thành tựu chưa chắc đã kém ngươi…"

Gã không phản bác bởi cảm thụ được bi thương trong lòng đối phương, dù lập trường song phương thế nào, lúc này hắn cũng là một người cha đang nhớ con. Nhớ đến phụ thân, ánh mắt gã nhìn Thiết Cưu cũng thoáng bi thương.

"Nhưng nó lại chết trong tay Duệ Kim tông." Thiết Cưu tỏ rõ mối hận khắc cốt minh tâm, nhãn thần lạnh đến run người: "Chỉ vì một vị thánh tiềm giả của Duệ Kim tông ghen ghét tư chất của Khấu nhi nên bày mưu dùng lý lẽ đường hoàng giết nó."

"Thánh điện và Ngũ hành tông đều là chỗ sinh ra rác rưởi." Lúc này, Diệp Phong đồng tình với đối phương.

"Đời này của lão tử chỉ có hai nguyện vọng sau cùng, thứ nhất là báo thù cho Khấu nhi, giết Duệ Kim tông tông chủ, cũng là thánh tiềm giả năm xưa, và hai trưởng lão trong tông, chính là đồng phạm giết Khấu nhi năm xưa, để an ủi vong linh Khấu nhi trên trời." Thiết Cưu nghiến răng kèn kẹt.

"Thứ hai, lão tử bỏ tâm huyết nửa đời mới sáng tạo được kim linh kỳ công, uy lực chấn thước cổ kim, tiếc là Khấu nhi đã chết, không thể kế thừa y bát. Ta không muốn kỳ công vì nó không còn mà mai một… nên nhất định phải tìm được một truyền nhân thích hợp."

Diệp Phong tỉnh ngộ, hóa ra Thiết Cưu chọn Độc Cô Diệt Phong vì hắn cũng là kim nguyên khí hải tu luyện giả, tuổi còn trẻ, tư chất tuyệt cao nên mới nhận làm nghĩa tử để truyền thừa y bát.

"Hảo ý của các hạ, Diệp Phong xin được tâm lĩnh…" Ngữ khí của gã không lãnh đạm nữa, khẽ thi lễ.

Từ lần tiếp xúc này thì thấy Cuồng ma Thiết Cưu không phải hạng cùng hung cực ác như Huyết Ma, hơn nữa gã và Thiết Cưu vốn không có cừu oán, giờ mục tiêu hai bên lại cùng nhau nên gã không coi hắn là địch nhân. Đã không phải địch nhân thì gã không tiện dùng tư thái thịnh khí lăng nhân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Tại hạ đã có sư thừa, không muốn đổi họ thay tông, kim linh kỳ công của các hạ không hợp với tại hạ." Gẫ quay lại nháy mắt với Đông Phương Minh, ông ta hiểu ý đưa Thiết Phong ra.

Gã tóm lấy Thiết Phong, phẩy tay giải khai khí hải bị phong tỏa cho hắn, dồn nguyên nguyên lực vào giúp hắn liệu thương rồi vung tay ném đến trước mặt Thiết Cưu.

"Tiểu tử ngươi có ý gì hả?" Thiết Cưu ngẩn ra, đón lấy Thiết Phong rồi kiểm tra một lượt, thương thế tuy nặng nhưng không đáng ngại. Hành động của Diệp Phong khiến hắn không hiểu, bảo gã chịu nhùn thì thái độ không có vẻ gì chịu bái phục, bảo gã không phải thế thì hà cớ mang con bài duy nhất có thể ước thúc hắn ra trả lại?

"Các hạ là người thành thật, Diệp Phong không muốn lấy nghĩa tử của các hạ ra uy hiếp mà muốn tại chỗ này mời các hạ và Ưng Thứu bang gia nhập Võ hoàng đồng minh, cùng đối phó thánh sơn Ngũ hành tông, không hiểu ý các hạ thế nào?"

"Đồng minh? Bằng vào ngươi cũng muốn tụ tập các võ hoàng lại?" Hành vi của gã chỉ khiến Thiết Cưu hơi có hảo cảm chứ không đủ thuyết phục. Làm minh chủ của Cuồng ma Thiết Cưu thì thực lực và uy vọng đều phải hạng nhất. Diệp Phong… trong mắt hắn không có tư cách đó.

"Các hạ lẽ nào cho rằng… Diệp Phong không có tư cách đó?" Diệp Phong mỉm cười.

Thiết Cưu lắc đầu bật cười: "Nếu Sát Hoàng thì còn miễn cưỡng có tư cách, tuy ngươi từng đấu ngang với Sát Hoàng nhưng lão tử không tận mắt thấy, lại không cho rằng một võ hoàng mới tấn cấp có gì lợi hại…"

"Cuồng ma các hạ muốn đánh giá thì Diệp Phong lúc nào cũng sẵn sàng hầu giáo." Nụ cười của Diệp Phong càng lúc càng rõ, quanh mình dấy lên không khí lĩnh vực đặc thù màu trắng nhạt, phát ra khí tức kinh nhân, khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.

"Lĩnh vực này được lắm." Thiết Cưu tỏ vẻ hứng thú, cười vang: "Nể tình ngươi trả lại Phong nhi, lão tử sẽ không khó dễ ngươi, nếu ngươi thua thì sau này làm thuộc hạ của Cuồng ma ta, còn việc của Phong nhi và nữ nhân của ngươi thì lão tử sẽ bảo Phong nhi không làm phiền ngươi nữa. Lão tử tuyệt đối không bạc đãi ngươi."