Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 516: Chim sẻ sau lưng




"Diệp Phong…" Thu Tố Nhã kinh hô, vội bước lên xem xét tình huống.

"Tiểu tử không sao…" Gã chật vật đứng lến thở hắt ra hai hơi rồi cười miễn cưỡng: "Coi như không nhục mệnh, Thu phong chủ, tại hạ không cứu lầm người chứ?"

Thu Tố Nhã nhìn băng thi sau lưng gã, tức thì rơi lệ: "Sư thư, tốt quá…"

"Không chần chừ được nữa, Diệp Phong, mau đưa thi thân sư thư rời Bích Thủy cung, hi vọng ngươi có đủ bản lĩnh cứu sống sư thư." Thu Tố Nhã lưu luyến vuốt ve mặt Thu Tố Thanh, giục giã Diệp Phong đi mau.

"Nhưng hiện giờ tại hạ không đủ nguyên lực, trong hàn diếu ban nãy suýt nữa đã quá sức." Gã cười khổ lắc đầu, lấy một viên Sinh hóa đơn nuốt vào rồi hút thật nhiều nguyên nguyên lực từ nguyên trạc, chuẩn bị điều tức: "Đằng nào hiện giờ cũng không có ai, để tại hạ nghỉ một chút rồi tính…"

"Không kịp nữa, ban nãy ngươi ở trong hàn diếu gây ra hiện tượng dị thường, cung chủ đã dẫn người đến xem xét. Chưa biết chừng sẽ quay lại." Thu Tố Nhã biết tình thế nghiêm trọng, nói thật nhanh.

"Đã vậy đợi tại hạ khôi phục được một chút nguyên lực rồi đi ngay." Lúc này Diệp Phong ngay cả nhấc tay lên cũng khó, nhưng Sinh hóa đơn vừa vào bụng thì bắt đầu bổ sung nguyên nguyên lực, chưa lành mọi vết thương trên thân thể.

"Ha ha, tiếc là ngươi không có cơ hội đó." Thinh không vang lên tiếng cười chói tai, Ninh Thu Vũ mang theo một vị võ hoàng các lão, xuất hiện trước mặt gã và Thu Tố Nhã.

"Ninh Thu Vũ, ngươi lừa ta…" Thu Tố Nhã lập tức hiểu mọi chuyện, lửa giận dâng lên, ngữ khí không hề kính trọng nữa mà gọi thẳng tên…

"Hừ, Thu Tố Nhã, ngươi câu kết với phạm nhân của Thánh điện, tự tiện dẫn hắn vào cấm địa Bích Thủy cung, hành vi khác gì tiện nhân năm xưa, cũng đã phản bội bản cung. Nếu hiện giờ ngươi cúi đầu nhận tội, bắt tiểu tử này giao nộp, bản cung chủ còn có thể tha tội cho ngươi, bằng không… Bản cung chủ cũng sẽ thanh lý môn hộ như hai mươi lăm năm trước."

"Cái gì!" Thu Tố Nhã nhợt nhạt mặt mày, không dám tin vào sự thật: "Là ngươi… Ninh Thu Vũ… ngươi đả thương sư thư?"

"Là ta thì sao?" Mắt Ninh Thu Vũ ánh lên oán độc, nói đầy nanh nọc: "Tiện nhân Thu Tố Thanh đó có gì tốt mà không chỉ Thánh điện muốn giao vị trí cung chủ cho ả mà nam nhân ta yêu cũng chỉ mê luyến ả? Ta có gì không bằng ả, không đẹp hay thực lực không bằng ả? Không… Không thể mọi thứ đều thuộc về ả, về một mình ả, không công bằng…"

"Sư thư chưa từng muốn tranh đoạt ngôi cung chủ với ngươi, dù Thánh điện mấy lần hạ lệnh nhưng sư thư vẫn từ chối, ngươi cũng biết đấy thôi." Thu Tố Nhã phẫn nộ: "Còn nam nhân đó thì quan hệ gì đến sư thư, sư thư chỉ yêu người đó, ngươi cũng biết thế cơ mà. Sư thư tốt với ngươi mà ngươi nỡ hạ độc thủ, đúng là táng tâm bệnh cuồng."

"Ha ha, là ả ngu xuẩn, ngu đến hết thuốc chữa." Ninh Thu Vũ bị Thu Tố Nhã mắng thì thẹn quá hóa giận, gương mặt méo đi: "Ta chỉ bày chút kế mọn, lừa ả là muốn giúp ả tìm người đó, ả ngây thơ tin ngay… Ha ha ha, tiếc là lúc trọng thương ả xong, nếu không có tứ tông ngăn cản, ta nhất định triệt để giết chết ả."

"Lão yêu phụ, lão nữ nhân tâm lý biến thái, nếu biết ngươi ác độc như vậy, lúc trước ta đã cho ngươi một bổng rồi đời." Nghe Ninh Thu Vũ tự bộc lộ việc năm xưa, huyết mạch Diệp Phong căng lên vì tức giận… gã phẫn nộ cho Thẩm Lan, cho Thu Tố Thanh vì đã bị sư muội mà mình tín nhiệm hại.

"Tên khốn ngươi dám mắng bản cung chủ hả?" Ninh Thu Vũ nổi giận, khí thế như sóng trào ra, định xé xác Diệp Phong.

"Tiểu gia mắng ngươi thì sao?" Diệp Phong phẫn hận đứng dậy, chỉ vào mũi Ninh Thu Vũ mắng tiếp: "Ngươi đổ hết mọi tội lỗi lên mình sư thư. Được rồi, hiện giờ ngươi lên làm cung chủ, nam nhân ngươi thích đó có chọn ngươi không? Hiện tại chắc ngươi vẫn là lão xử nữ không ai thèm."

Càng nói gã càng trôi chảy, càng trút giận, tiếp đó lớn tiếng: "Lão yêu phụ ngươi độc ác, lấy oán trả ơn, không biết xấu hổ, dung mạo không sánh được một phần vạn của sư thư, đừng nói nam nhân ngươi thích không thích ngươi mà loại lợn mù mắt cũng không có hứng thú với nữ nhân xấu xa như ngươi."

"Ta giết ngươi." Ninh Thu Vũ bị gã mắng đến suýt ngất xỉu. Bà ta từ bé đến lớn đều được chiều chuồng và nịnh nọt, bao giờ bị ai nhục mạ thế đâu? Hơn nữa lại nhục mà đầy khó nghe, coi dung mạo và thân phận là hai thứ bà ta tự hào nhất còn không đáng một xu. Nam nhân năm xưa sau khi Thu Tố Thanh "chết" cũng không yêu bà ta mà chọn một nữ tử Thanh mộc tông chỉ là một võ tôn.

Việc này luôn là cái gai không nhổ được trong lòng Ninh Thu Vũ, hôm nay bị Diệp Phong không hề lưu tình bới ra, không khác gì đem tôn nghiêm của bà ta ném vào đống rác rồi giẫm lên… Thật không thể nhẫn nhịn được nữa. Ninh Thu Vũ ré lên chói lòi, thủy lam sắc trường long rít gào lao tới.

Thể nội Diệp Phong lúc này năng lượng đứt đoạn, vốn không đủ sức ngăn chặn công kích của Ninh Thu Vũ. Bất quá Thu Tố Nhã lắc mình phất tay áo, trải ra một lớp thủy mạc phòng ngự, chặn đứng thủy long lại.

"Thu Tố Nhã, ngươi định là phản đồ của bản cung?" Ninh Thu Vũ nhìn sư muội, mắt rực sát cơ.

"Ninh Thu Vũ, ngươi không xứng là Bích Thủy cung cung chủ." Thu Tố Nhã lạnh lùng đáp.

"Kiều các lão, lão nhân gia cũng thấy Thu Tố Nhã công nhiên câu kết với địch nhân của Thánh điện đã đành, còn vì thế mà trẻ treo với bản cung, không trị tội ả thì cung quy khó dung." Ninh Thu Vũ tựa hồ không vội hạ thủ, ban nãy không bị Diệp Phong mắng tới tả thì bà ta không mất đi lý trí như thế. Giờ hơi lãnh tĩnh lại thì lập tức lý luận với các lão.

"Tố Nhã." Các lão là lão tiền bối của Bích Thủy cung, thực lực không bằng Ninh Thu Vũ nhưng bối phận không ai bì được, khẽ thở dài: "Việc Tố Thanh không nên tranh luận vô vị ai đúng ai sai, lúc đó nó yêu người không nên yêu là phạm nhân Thánh điện thông tập, có kết quá đó cũng là tự chuốc lấy. Con lui xuống đi, lỗi của con, ta sẽ bảo Thu Vũ không truy cứu…"

"Trừ phi để y đưa thi thể sư thư đi, bằng không Tố Nhã tuyệt không lui." Thu Tố Nhã cả quyết.

"Ngươi đừng chấp mê bất ngộ, chú ý thân phận." Kiều các lão cực kỳ giận dữ, giậm mạnh chân.

"Diệp Phong, mau đưa sư thư khỏi đây, ta chặn chúng lại." Thu Tố Nhã lắc mình vào giữa hai người, thủy nguyên khí tức dâng lên.

"Muốn chạy? E rằng muộn rồi." Ninh Thu Vũ nở nụ cười đắc ý.

Ngoài xa, từ bốn hướng đều có mấy luồn võ hoàng khí tức hùng hậu đang lao nhanh tới. Thu Tố Nhã phát giác thi nhợt nhạt mặt mày, Ninh Thu Vũ hóa ra còn chiêu này, chả trách lưỡng vị phong chủ khác đều không có mặt, xem ra đi mời cứu binh từ các tông.

"Hỏng rồi, chúng ta đã bị bao vây." Sắc mặt Diệp Phong cũng trở nên khó coi. Nếu là bình thường, mấy võ hoàng Ngũ hành tông này thì gã dám chắc thoát thân được, nhưng giờ gã vừa hao tận năng lượng trong hàn diếu, tuy Sinh hóa đơn bổ sung được một phần nguyên nguyên lực nhưng đấu với cao thủ cỡ võ hoàng thì không đủ.

Tình thế, phi thường nguy cấp.

"Ha ha ha, Tố Nhã sư muội, muội tưởng ta sao lại lằng nhằng lâu thế với các người?" Ninh Thu Vũ cười lạnh khoe khoang: "Ta và các lão mà muốn bắt được muội cùng tên khốn kia thì hơi khó, nên mới kéo dài thời gian, đợi viện quân từ các tông đến… Thế này các ngươi có chắp cánh cũng không thoát được khỏi Bích Thủy cung."

Trong lúc đó võ hoàng của tứ tông liên hợp với hai phong chủ Bích Thủy cung lần lượt lướt đến tầng không hàn đàm, thấy Thu Tố Nhã đứng cùng Diệp Phong thì đều lấy làm lạ, không hiểu xảy ra chuyện gì.

"Các vị, Bích Thủy cung lại xuất hiện phản đồ, Thu Tố Nhã câu kết với tù phạm của thánh sơn, định lấy trộm thi thân của tiện nhân Thu Tố Thanh mà thánh sứ dùng để kiềm chế Yêu vương. Xin các vị cùng hiệp trợ bản cung thanh lý môn hộ, bắt cả đào phạm Diệp Phong nộp cho thánh sơn." Ninh Thu Vũ nắm được đại cục nên cười đắc ý.

Chúng võ hoàng nhìn nhau, chấp nhận lời của Ninh Thu Vũ. Nếu đích thi thân Thu Tố Thanh không còn, Yêu vương biết được thì Ngũ hành tông sẽ gặp kiếp nạn vô cùng. Trường đồ sát năm xưa Yêu vương gây ra còn như trước mắt, khiến họ không lạnh mà run. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Diệp Phong, vì sao ngươi lấy thi thể mà thánh sứ để lại? Ngươi và các tù phạm thật ra đã làm gì ở thánh sơn?" Đến giờ, thánh sơn phát sinh biến cố, Ngũ hành tông chỉ biết rất nhiều võ hoàng thoát ra, còn xảy ra chuyện gì thì họ mù tịt.

Thánh sơn xảy ra biến cố như vậy mà thánh sứ không hề lộ diện, thật khiến họ nghi hoặc.

"Muốn biết hả? Muốn biết thì các ngươi giết lão yêu phụ Ninh Thu Vũ này, có khi tiểu gia sẽ tiết lộ đôi chút." Diệp Phong ngoài miệng ngoa ngoắt nhưng trong lòng đang đánh trống trận. Tuy gã ngầm thông qua sợi lông thông tri cho Phong loan đến chi viện, nhưng từ Yêu ma sâm lâm đến Bích Thủy cung chí ít cũng mất ,ấy canh giờ.

Một khi đối phương động thủ, gã không có cửa chống đỡ. Đợi các yêu hoàng đến cứu viện là không thể nào.

oOo

Trước đó một canh giờ, cách Bích Thủy cung trăm dặm, các võ hoàng từ ngục sơn thoát ra đang tụ tập lại, thì thầm bàn luận gì đó.

"Tin tức chính xác không? Ngũ hành tông mỗi phải cử hai võ hoàng đến Bích Thủy cung?"

"Không sai được, lúc chúng xuất phát động tĩnh lớn như vậy, ở xa cũng cảm ứng được. Xem ra… chúng quen thói ngông nghênh rồi."

"Vậy việc thông tri cho các võ hoàng khác thế nào rồi?"

"Tối đa một canh giờ nữa, phần lớn sẽ tập hợp ở đây."

"Lần này chúng ta phải cho Ngũ hành tông niềm vui bất ngờ… Không thì sao trả được món nợ bức chúng ta vào ngục năm xưa…"

"Đúng, giáo huấn bọn chó đó."

"Thịt mấy tên khốn đó đi."…