Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 5: Bái sư




Lúc đó trời mới tảng sáng, mặt trời còn chưa nhô lên hết, đường sá trong thành còn thưa thớt bóng người.

"Ban nãy nhất thời kích động, đệ tử quên chưa hỏi danh hiệu của sư phụ." Diệp Phong háy mắt hỏi, luyện thể được đến mức đó, lão giả quyết không thể là người vô danh.

"Danh hiệu? Hắc hắc, chỉ là phù vân mà thôi. Chuyện này tạm thời con không cần biết." Hai người xác lập quan hệ thầy trò xong, nói năng cũng thân thiết hơn mấy phần.

"Hả…" Diệp Phong ngẩn người, trợn tròng trắng lên: "Lão nhân gia hôm nay đến đặc biệt thu con làm đồ đệ, cả danh hiệu cũng không nỡ nói ra sao?"

Qua cơn kích động, đầu óc Diệp Phong linh động hẳn. Việc hôm nay tuyệt không thể là lão đầu này đột ngột muốn thu gã làm đệ tử mà cố ý đợi sẵn. Tuy được người khác coi trọng đúng là việc may mắn, nhưng thiên hạ không ai cho không ai thứ gì, ai biết được lão đầu này còn ý đồ gì khác?

Gã tự nhận mình tay trắng, không có gì đáng cho đối phương nhòm ngó, nhưng việc gì cũng nên làm rõ mới được.

"Ha ha, tên của vi sư tạm thời còn là cấm kỵ, nếu con biết thì cũng vô ích cho tu luyện." Lão giả cười bình thản: "Con không cần lo, tuy ta có mục đích khác nhưng không phải mưu đồ gì, cứ việc yên tâm."

Tâm tư thầm kín bị sư phụ nói toạc ra, Diệp Phong đỏ mặt, nhưng xem ra sư phụ có vẻ không để tâm, gã tiếp tục rặn cười hỏi: "Sư phụ chọn đệ tử vì con thiên tư thông tuệ, tư chất hơn người nên có ý đến thu nhận?"

"Vớ vẩn." Lão giả bị gã khiến cho dở khóc dở cười, tiểu tử này tự cao quá đi mất. "Ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang đây, thấy tiểu tử có thể đào tạo được nên nổi hứng muốn đến chỉ bảo đôi điều."

"Sư phụ chấp nhận đệ tử, chí ít cũng chứng tỏ đệ tử có điểm nổi bật." Diệp Phong vẫn chìm trong niềm vui, có hi vọng trở nên mạnh mẽ, tâm cảnh gã chợt thoáng đãng hẳn.

"Điểm nổi bật? Nói là có thì là hiện tại ngươi không có khí hải." Lão đầu liếc gã, tắt cười nghiêm mặt bảo: "Thiên phú tuy khó có đươc nhưng muốn thật sự trở thành cường giả, tâm tính mới là trọng yếu hơn hết. Võ Nguyên đại lục có vô vàn thiếu niên thiên tài, nhưng có thể đào tạo được lại chẳng bao nhiêu…"

"Tuy công pháp của vi sư không hẳn chỉ chọn những người không có khí hải, nhưng nếu còn khí hải, mấy ai chịu chọn lối tu luyên gian nan?" Lão giả nhìn Diệp Phong thật sâu: "Tu luyện công pháp của vi sư tất phải trải qua rèn luyện gian khổ nhất, tôi luyện thân thể đến trình độ nhất định mới có thể dùng nhục thân nối kết với thiên địa. Hiện tại con… vừa hay phù hợp điều kiện!"

Diệp Phong tỉnh ngộ, lão giả nói không sai, nếu khí hải vẫn còn, e rằng bảo luyện thể có thể trở thành võ hoàng thì gã vị tất đã động tâm, hoặc sau khi khí hải bị phế mà gã buông xuôi tất khó lòng được sư phụ nhìn đến…

Khổ tận hai năm qua không hề uổng phí, sau cùng cũng đến ngày cam lai.

"Sư phụ vừa bảo con cũng không có khí hải… Lẽ nào sư phụ…" Diệp Phong lúc đó chợt hiểu, nếu không vì mất đi khí hải, cả đại lục e rằng không ai chọn lối luyện thể. Nhưng luyện thể đến cảnh giới cao như thế, lão đầu quả thật bất phàm.

"Đúng như con nghĩ, bất quá tình huống của chúng ta khác nhau, khí hải của con bị hủy, còn ta… thể nội chưa từng có khí hải." Lão giả mỉm cười đáp.

"Không thể nào! Con chưa từng nghe nói người Võ Nguyên đại lục sinh ra mà không có khí hải." Diệp Phong dứt khoát phủ định lời lão giả.

"Nhưng nếu không phải người Võ Nguyên đại lục thì sao?" Lão giả nhướng mắt mỉm cười.

"Không phải người Võ Nguyên đại lục?" Diệp Phong ngạc nhiên, lẽ nào thế giới này trừ Võ Nguyên đại lục còn có những địa phương khác?

"Thôi vậy, việc này có nói con cũng không hiểu được, chỉ cần biết vi sư đến từ Hoa Hạ là được." Nhắc đến Hoa Hạ, mắt lão giả không khỏi nhớ nhung.

Hoa Hạ? Là nơi nào nhỉ? Diệp Phong không hiểu, chỉ cần lão giả có năng lực biến gã thành cường giả là đủ rồi.

oOo

"Ơ? Phong! Sao huynh quay về?" Thẩm Lan chuẩn bị rời nhà, gặp ngay Diệp Phong và lão giả. Cô hiếu kỳ quan sát lão giả trông nhếch nhác như khất cái, lòng dấy lên cảm giác lạ lùng.

Sao mà lão nhân gia này…. Lại khiến cô có cảm giác thân thiết như thế? Cô chưa từng gặp ông ta cơ mà. Mắt cô dấy lên vẻ nghi hoặc.

Giống quá… Tố Thanh! Con gái chúng ta lớn lên giống nàng quá… Không thể nhầm được, nhất định đó là Lan nhi! Tố Thanh, nàng có thể nhắm mắt rồi, sau cùng ta cũng tìm được con gái. Ngàn vạn cảm khái lướt qua lòng lão giả. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Chỉ nhìn qua, lão giả đã nhận định Thẩm Lan là mục tiêu ông ta khổ công tìm kiếm lâu nay, mắt thoáng qua tia từ ái khó phát giác nhưng rồi nhanh chóng che giấu đi.

Nhìn kỹ lão giả lần nữa, Thẩm Lan xác định chưa từng gặp ông ta, đành nén nghi hoặc trong lòng lại.

"Việc này nói ra dài lắm, tối về huynh sẽ kể kĩ cho muội." Diệp Phong mỉm cười ôn hòa, dịu giọng đáp.

"Vậy… muội đi trước." Thẩm Lan ung dung đến bên Diệp Phong, đưa bàn tay trắng nõn nà khẽ phất qua vai gã, ở đó còn dính cát bụi từ lúc chiến đấu với lão giả. Mỉm cười với gã đoạn cô đi về đường Đông.

Xem ra Lan nhi rất thích tiểu tử này. Tố Thanh, con gái chúng ta quả nhiên biết nhìn người. Lão giả gật đầu vui mừng.

Tuy căn nhà tranh tuềnh toàng nhưng Diệp Phong vẫn chuẩn bị mọi thứ để bái sư đầy đủ. Xong xuôi, gã quỳ trước mặt lão giả.

"Bái lão phu làm sư phụ tất phải theo lễ Hoa Hạ, thực hiện nghi thức ba vái chín lạy." Thần sắc lão giả nghiêm túc hẳn.

Diệp Phong cung cung kính kính vái lạy xong, mặt lão giả nhu hòa trở lại, ngữ khí thêm mấy phần thân thiết: "Vi sư còn nhiều tục sự, không thể ở bên cạnh chỉ bảo con. Nhân hôm nay, vi sư sẽ đem lĩnh ngộ một đời ra truyền thụ hết cho con."

"Cái gì? Lão đầu, ông đùa với tôi hả!" Diệp Phong lập tức có cảm giác bị lừa gạt. Ở đại lục, sư phụ dạy đồ đệ, tuy không cần lúc nào cũng ở bên dạy từng tí một nhưng cần phải thường xuyên chỉ giáo, lấy đâu ra đạo lý thu đồ đệ xong rồi thì phất tay bỏ đấy?

"Xú tiểu tử! Quả không biết lễ mạo gì cả." Lão giả trừng mắt, không hề khách khí gõ lên đầu gã, bực mình mắng: "Được chân truyền rồi thì tiểu tử sẽ biết, thời gian một ngày là quá đủ."

Diệp Phong ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, biết mình đã đường đột. Dù gì đối phương cũng là nhất phương cường giả, làm gì có chuyện đến tận Ngọa Lăng thành để đùa cợt với gã.

"Con có biết luyện thể là gì không?" Lão giả không rườm lời, đi thẳng vào chủ đề.

"Tôi luyện gân da xương, khiến thân thể rắn chắc như sắt thép, ép chặt mỗi phân tiềm năng trong thân thể trở thành mạnh mẽ như có nguyên lực rót vào, đó là luyện thể." Diệp Phong ngẫm nghĩ một chốc rồi khẳng định.

"Con có biết trình độ tối cao mà luyện thể đạt được?" Lão giả thong thả hỏi.

"À… võ sư?" Diệp Phong ngần ngừ một lúc rồi đáp không xác định: "Hoặc là.. võ tôn chăng?"

"Ha ha, xem ra con vẫn cho rằng luyện thể chi đạo không bao giờ bằng được tu luyện khí hải." Lão giả mỉm cười lắc đầu, đôi mắt mờ đục trở nên sắc bén, nhìn gã chằm chằm, nói từng chữ: "Luyện thể nếu đại thành, tuyệt không kém hơn kẻ tu luyện khí hải."

Nụ cười của Diệp Phong cứng lại, ánh mắt đầy chấn kinh. Cảnh giới tu luyện tối cao của khí hải là võ thánh! Hơn nữa còn cảnh giới nào không thì hiện thời gã chưa biết, nhưng dù là võ thánh thì ở Võ Nguyên đại lục cũng là cảnh giới cao nhất, cơ hồ đếm không hết hai bàn tay. Luyện thể đạt được mức võ thánh ư?

Nén kinh hãi xuống, gã khẽ thở dài, lập tức tỉnh ngộ: Nếu không ai luyện thể đạt tới cảnh giới võ thánh thì sao sư phụ khẳng định như vậy? Cách luyện thể đó tựa hồ do sư phụ tự lĩnh ngộ, lẽ nào lão nhân gia…

Chấn kinh khoảnh khắc đã biến thành kinh hãi. Gã bái một vị võ thánh làm sư phụ? Đó là may mắn và vinh dự thế nào? Tuy lời sư phụ có phần khó tin nhưng gã loáng thoáng cảm giác được, ông ta không hề nói khoác. Có lẽ… con đường tu luyện của gã còn sáng sủa hơn hai năm trước.

"Kỳ thật, đại lục lưu truyền phương thức rèn luyện dồn nén cực hạn thân thể chỉ là cái vỏ của luyện thể, căn bản không chạm đến bản chất, tất nhiên không thể so với tu luyện ngũ hành khí hải." Lão giả bĩu môi coi thường.

"Vậy thế nào mới là bản chất của luyện thể?" Diệp Phong gấp gáp hỏi.

"Kỳ thật… cũng là một loại nguyên lực!" Lão giả cười thần bí: "Bản chất luyện thể là tu luyện nguyên nguyên lực."