Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 302: Vũ sát tiễn




"Hừ, người Diệp gia sau rốt cũng chịu ra mặt hả? Xem ra Diệp Phong không nén được nữa đây mà." Dưới chân thành, Tô Chiến Thiên cười gằn phất tay phải ra lệnh: "Đại trưởng lão, dẫn một phần nhân mã tấn công từ phía trái tường thành. Nếu không tăng thêm áp lực thì e rằng hắn không thò ra."

Không có Diệp Phong và Bách Cường bang tăng viện, lực lượng của Tụ Nghĩa đường và Diệp gia cơ hồ không thể giữ được Mộ Quang thành. Nguyên ở cấp võ tông, họ đã không địch nổi. Bất quá Tô Chiến Thiên e ngại Diệp Phong ẩn mình nên chưa thấy mục tiêu là hắn không định xuất thu.

Đại trưởng lão là tứ giai võ tông, nhảy lên tường thành thì không ai dám chặn. Liệt Vô Song bị hai võ tông cầm chân, không thể phân thân, lo cho mình còn không xong, tất nhiên không thể tiếp viện. Lý Ngọc và Diệp Thừa Thiên nhìn nhau, tỏ vẻ quyết đoán cùng với Hầu thị huynh đệ nghênh chiến đại trưởng lão.

Hai điên phong thất giai võ sư cộng thêm hai ngũ giai võ sư phối hợp sử dụng hợp kích võ kỹ, Hầu thị huynh đệ liên thủ là sánh ngang với điên phong thất giai võ sư, coi như ba điên phong thất giai võ sư đồng thời đấu với tứ giai võ tông. Vốn trận chiến này không cân sức, bốn người đụng phải nhất giai võ tông cõ lẽ còn chống chọi được một lúc, nhưng đối thủ là tứ giai thì khoảng cách cực xa, không chỉ dựa vào nhân số mà bù lại được. Nhưng vì chúng nhân, họ phải liều mình ngăn cản đại trưởng lão.

"Bằng các ngươi cũng định ngăn lão phu?" Đại trưởng lão cười lạnh khinh khỉnh, tay dấy lên hỏa nguyên lực, bài sơn đảo hải dồn lên đỉnh đầu bốn người.

Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!

Bốn người lập tức lùi nhanh mấy thước, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Tuy công kích đồng thời nhắm vào bốn người, họ cũng dốc toàn lực nhưng không địch nổi. Cách biệt giữa võ tông và võ sư còn hơn giữa võ sư với võ sĩ.

"Lý huynh! Trương Bách Cường đến đây." Phía tây bắc dưới thành, hai thân ảnh lao vút tới, chính thị Trương Bách Cường và Tiểu Binh. Cả hai đến dưới chân thành, lắc mình chặn giữa bốn người và đại trưởng lão.

"Trương huynh, tình nghĩa tiếp viện hôm nay, Tụ Nghĩa đường xin nhớ, sau này sẽ báo đáp." Lý Ngọc vòng tay.

"Lý huynh bất tất khách khí, tiếc rằng chủ lực Bách Cường bang đều là cao thủ trong tộc, bị phụ thân mỗ khống chế, bằng không mỗ điều cả bang phái đến đây cùng chiến đấu."

"Hừ, tam đại thế lực rắm chó gì đó, mấy hôm trước còn nói dễ nghe nào là cũng chúng ta liên thủ đối kháng Lục Lâm bang nhưng khi thật sự giao chiến thì co đầu rụt cổ, không dám ra mặt." Hầu thị huynh đệ khinh bỉ.

"Các vị chắc chưa biết. Cao thủ tam đại thế lực đã tụ tập quanh đây." Trương Bách Cường thở dài: "Họ tọa sơn quan hổ đấu, nếu Lục Lâm bang bị các vị trọng thương thì họ sẽ liên hợp hùa vào, tiêu diệt địch nhân. Nhưng nếu các vị thất bại, họ sẽ không ra mặt đối địch với Tô Chiến Thiên. Giờ Diệp Phong không xuất hiện, họ càng không đời nào xuất hiện."

"Nếu Diệp huynh đệ quay về, còn cần gì chúng đến hôi của."

Thấy Trương Bách Cường xuất hiện, Tô Chiến Thiên sầm mặt, gầm vang như sấm: "Trương đại thiếu gia! Trương gia các ngươi định nhúng vào vũng nước đục này, đối đầu với Lục Lâm bang chăng?"

"Hắc hắc! Tô Chiến Thiên ngươi dù gì cũng là nhân vật hạng nhất Vân Châu mà lại nhân lúc Diệp Phong huynh đệ chưa về phái người đến vây công địa bàn của người ta, Trương Bách Cường ta không ưa. Nếu ngươi có bản lĩnh, đợi khi Diệp Phong quay về rồi quyết tử chiến với Tụ Nghĩa đường, bản đại thiếu có khi sẽ không nhúng tay." Trương Bách Cường nghênh ngang đi đến cạnh tường thành cười lạnh: "Chuyến này ta chỉ nhân danh cá nhân, không liên can đến Trương gia. Ở đây đều là huynh đệ của ta, huynh đệ gặp nạn, Trương Bách Cường ta sao lại xuôi tay đứng nhìn."

Nghe thấy không phải Trương gia ra mặt, Tô Chiến Thiên thở phào. Hắn không sợ Trương gia mà sợ tam gia liên thủ với Mộ Quang thành đối phó hắn. Nếu như vậy thì Lục Lâm bang khác nào ngồi trên đệm kim.

"Lần trước bản bang chủ nể mặt phụ thân ngươi mà tha cho ngươi, hôm nay lại chống đối Lục Lâm bang hả! Đại trưởng lão, bắt tên khốn không biết tốt xấu này lại cho ta, đưa đến hỏi Trương Bá Thừa xem y quản giáo nhi tử kiểu gì." Tô Chiến Thiên muốn nhắc nhở đại trưởng lão đừng đả thương Trương Bách Cường, hắn không muốn bức Trương gia trở mặt.

Có thêm Tiểu Binh thu hút tuyệt đại đa số chú ý của đại trưởng lão, chúng nhân lập tức giảm hẳn áp lực. Diệp gia tách hơn mười người chặn số võ sư sau lưng đại trưởng lão lại. Song phương hùa vào đánh nhầu ở bên trái trên thành.

Trận ác chiến kéo dài thêm hơn một canh giờ.

"Bang chủ, tình hình này Mộ Quang thành không chống chọi được đến lúc trời tối." Điền Trí đột nhiên lên tiếng: "Diệp Phong đến giờ còn chưa lộ diện, có khi đúng như chúng nói là hắn chưa về, còn đang trốn ở đâu đó dưỡng thương." Nguồn truyện: Truyện FULL

"Tức là chúng ta không cần lãng phí thời gian một cách vô vị nữa?" Tô Chiến Thiên mắt lóe hung quang: "Phát động tổng công kích."

Trên thành, mấy trăm thành viên Tụ Nghĩa đường và Diệp gia tộc nhân đã kiệt sức, tử thương thảm trọng. Chỉ còn lại mười mấy cao thủ có thể chiến đấu tiếp, Liệt Vô Song dựa vào ngụm khí liều mạng nên mới không bại vong, còn Tiểu Binh cũng chỉ còn biết liều mạng với đại trưởng lão. Diệp Thừa Thiên, Lý Ngọc, Lăng Vân, mặt sẹo đều đầu tóc rối bù, toàn thân đầy máu thở hồng hộc, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Xoạt xoạt xoạt. Dưới thành xuất hiện hơn trăm võ sư mới của Lục Lâm bang, hòng giáng đòn quyết định với nhân mã trên thành.

"Bỏ vũ khí xuống, bó tay chịu trói, ta đảm bảo các ngươi tạm thời không chết." Tô Chiến Thiên quát to đầy khoa trương. Đến lúc này, đối thủ hầu như đều liều mạng, hắn không muốn chịu thêm tổn thất khi thắng lợi đã nằm trong tay.

"Rắm chó nhà ngươi cút ngay." Lý Ngọc cười vang: "Có gan cứ xông lên, lão tử dù chết cũng phải kéo theo một toán."

Đoạn y dấy lên hỏa quang, y phục dính sát người bị dòng khí cuồng bạo thổi tung, lớp da lộ ra được phủ một lớp ánh sáng đỏ mờ mờ.

"Nộ viêm bá trảm!" Y vung đao lên, mục tiêu là tứ trưởng lão đang đấu với Liệt Vô Song. Nhát đao uy mạnh, bá khí ràn rạt, uy lực không kém gì nhất giai võ tông. Nhát đao này là tuyệt chiêu y tự sáng tạo, dốc hết nguyên lực vào. Đao quang rực lên, y liền gục xuống, không thể động đậy nữa.

Vốn tình thế đã bị Lục Lâm bang khống chếnên không ai phòng bị. Nhát đao cực kỳ lăng lệ, nháy mắt đã vút đến trước mặt tứ trưởng lão.

Tứ trưởng lão chỉ kịp giơ vũ khí lên đỡ, liền bị lực xung kích cuồng bạo nhấn chìm trong hỏa quang. Liệt Vô Song tâm tùy ý động, biết cơ hội không thể tốt hơn, vung đao chém vào cổ đối phương.

Xoạt. Vết thương sâu đến tận xương từ vai tứ trưởng lão kéo dài đến đùi, máu phun như suối, xương ngực lão gãy vụn, cắm vào tạng phủ.

"Phụt!" Phun ra một ngụm máu, tứ trưởng lão ngã ngửa với ánh mắt đầy bất cam.

"A!" Tô Chiến Thiên nhảy lên như choi choi ở dưới thành, cuồng nộ xung thiên: "Giết hết chúng cho ta, xé xác thành trăm mảnh."

Hắn gần như mất trí, tổn thất một võ tông, đối với Lục Lâm bang khác nào đả kích hủy diệt.

"Hắc hắc, được rồi." Lý Ngọc gian nan nhếch miệng lên, mắt mờ đi nhanh chóng rồi ngoẹo đầu ngất xỉu.

Chúng nhân đã buông xuôi, chuẩn bị nhắm mắt đợi chết thì thinh không đột nhiên truyền lại kim nguyên khí tức cực mạnh, không hề kém hơn khi Tô Chiến Thiên toàn lực bạo phát, hơn nữa ẩn chứa khí thế khiến tất thảy run sợ.

"Tô Chiến Thiên! Ngươi dám đến Mộ Quang thành gây chiến, hôm nay ta sẽ khiến ngươi không còn mạng mà về." Giọng nói vang vang trên không như sấm động, vọng vào tai mỗi người.

Trên thành, chúng nhân đã đạt đến cực hạn đều vui mừng đến phát cuồng với âm thanh đó.

"Phong nhi! Sau cùng con cũng về sao?" Diệp Thừa Thiên mắt rướm lệ.

"Tiểu tử này về đúng lúc lắm." Khóe miệng Trương Bách Cường nhếch lên lẩm bẩm.

Chúng nhân đều lớn tiếng hoan hô, nhìn lên không tìm tung tích Diệp Phong. Tuy họ lấy làm lạ sao gã lại từ trên không đáp xuống, nhưng với gã thì mọi kỳ tích đều có thể.

"Diệp - Phong!" Tô Chiến Thiên nghiến răng, tóc tai dựng đứng ngẩng nhìn. Lục Lâm bang chúng kinh hoàng nhìn lên tìm kiếm nhân vật là ác mộng của chúng. Dù Lục Lâm bang đang chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng sĩ khí vẫn tụt hẳn đi. Uy nhiếp của Diệp Phong không ngờ đến mức đó.

Trên thinh không, một đôi cánh trắng trải ra sáu, bảy thước, Diệp Phong đứng trên lưng tam giai Bạch vũ kiêu, Tru Thần cung đã kéo căng như vành trăng, toàn thân kim quang rực lên, uy phong cực độ. Tiểu Hôi đứng trên vai gã, hoa chân múa tay chỉ vào Tô Chiến Thiên mà nhăn mặt. Lúc trước nó bị hắn đánh về nguyên hình nên vẫn nhớ mối thù.

"Cẩn thận." Tô Chiến Thiên từng lĩnh giáo lợi hại của Tru Thần cung, liền lên tiếng nhắc nhở.

"Vũ sát tiễn!" Diệp Phong cười lạnh, Tru thần tiễn sẵn sàng phát ra, thân mũi tên lớn hơn bình thường nhiều, kim sắc viên cầu ở đầu mũi tên rực như vầng dương. Gã khẽ quát, thinh không giáng xuống một quầng sáng.

Rời khỏi dây cùng, kim sắc viên cầu nhanh chóng khuếch đại, lúc còn cách mặt đất hơn hai trượng thì quay tít, vô số kim quang tỏa ra, từ trên không rải xuống, nơi dày nhất chính là đội võ sư Lục Lâm bang vừa phái ra.