Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 252: Tiểu Hôi tìm bảo vật?




Cảm thụ khí thế của gã tăng cao, Mộ Dung Tử Thanh vội kéo tay gã.

"Đừng." Cô vội ngăn: "Đó là lựa chọn của muội."

"Nếu chỉ vì minh, muội sẽ bất chấp tất cả theo huynh, nhưng muội đồng thời là con gái tộc trưởng Mộ Dung thế gia, muội không thể gây phiền cho cha, càng không thể để tộc nhân sa vào nguy nan. Xin lỗi huynh…"

"Ngốc quá, xin lỗi để làm gì? Lựa chọn của muội cũng là của ta. Đã cần ta dùng thực lực chinh phục tộc nhân của muội thì ta sẽ phấn đấu. Dù là võ tông hay võ tôn, trong hai năm ta sẽ đạt tới." Mắt gã đầy kiên định nhìn Mộ Dung Tử Thanh như tiếp thêm lòng tin cho cô.

"Muội tin là huynh sẽ làm được." Mộ Dung Tử Thanh vòng tay qua cổ gã, mặt ửng lên, làn mi hơi rung rung, đôi môi đỏ mọng ướt át không hề cố kỵ đặt lên môi gã.

Bao ngày nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động gần gũi gã. Ngọn lửa trong lòng lại được khơi dậy. Thân thể Diệp Phong cứng lại rồi nhiệt tình đáp trả.

Hai người ôm nhau tha thiết, hít lấy hơi thở của nhau, hồi lâu mới lưu luyến buông ra.

Hai năm… Cũng được, ân oán của gã Lục Lâm bang chưa giải quyết, giờ không phải lúc nhi nữ tình trường. Tử Thanh hiện tại đã đột phá võ sư, về gia tộc có cao thủ bảo vệ, sẽ an toàn hơn ở bên gã. Hai năm này, gã nhất định giải quyết xong Lục Lâm bang để Diệp gia đứng vững ở Vân Châu.

"Còn nhớ huynh từng đáng ứng với muội một chuyện không? Giờ muội nghĩ ra rồi." Cô cười ngọt ngào.

"Lúc trước muội suýt bị Âu Dương gia bắt mà cũng không muốn dùng điều kiện đó, sao giờ rộng rãi thế?" Gã trêu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Vì người ta tin huynh sẽ không xuôi tay đứng nhìn." Mộ Dung Tử Thanh tinh nghịch hếch mũi lên, thong thả nói: "Muội muốn huynh hứa, dù thế nào cũng không hận phụ thân muội, vì…"

Gã đưa tay bịt mồm cô lại, mỉm cười: "Không cần lý do, huynh đồng ý…"

Mộ Dung Càn có vẻ ngăn cấm nhưng gã nhân ra vị tộc trưởng này kỳ thật mong gã và con gái được thỏa nguyện. Tuy gã không hiểu nội bộ Mộ Dung gia tộc thế nào nhưng ít nhất ông ta cũng cho gã một cơ hội.

Điều kiện Mộ Dung Càn đề xuất tuy hà khắc nhưng vói gã không hẳn là không thể. Thực lực mạnh nhất Mộ Dung gia chỉ là võ tôn sơ giai, gã cần tranh thủ hai năm này đạt đến trình độ có thể tranh cao thấp với võ tôn.

Gã có Nguyên Thần quyết – công pháp siêu phàm, cùng cả Vu võ Thần thông thuật và một món tiên thiên hỗn độn chi khí có uy lực tăng theo thực lực thì có kỳ tích gì mà không sáng tạo được?

Ba năm trước, khi khí hải của gã bị phế, có ai tin gã bây giờ gã đạt đến mức tranh cao thấp được với võ tông? Người có lòng, việc sẽ thành. Lòng gã dấy lên hào tình tráng chí, mục tiêu của gã là đứng trên đỉnh Võ Nguyên đại lục, khảo nghiệm của Mộ Dung gia có đáng gì.

Gặp gỡ trước lúc chia ly đều ngắn ngủi. Mộ Dung gia ngày mai mới lên đường nhưng gã và Mộ Dung Tử Thanh sẽ từ biệt ở đây.

Mộ Dung Tu bị sỉ nhục lần này, nhất định trong lòng oán hận và bất cam, tuy mọi oán hận sẽ chỉ nhằm vào gã. Nhưng nếu Mộ Dung Càn lấy lễ đối đã với gã, nhất định hắn sẽ có oán khí trong lòng, về đến gia tộc mà rêu rao thì sẽ tạo thành tâm lý ly tán với chi ngoại tộc này. Mộ Dung thế gia hiện thời không chịu đựng được điều đó.

Bốn cao giai võ sư đồng thời xuất thủ đối phó Diệp Phong, Mộ Dung Càn có cái để ăn nói với thái thượng đại trưởng lão. Còn không giáo huấn được gã là việc khác, ông ta đường đường là Mộ Dung tộc trưởng, tứ giai võ tông, không thể ra tay đối phó vơi tiểu bối. Diệp Phong đã cứu Mộ Dung Tử Thanh, song phương cũng không có thâm cừu đại hận, ngay cả thái thượng đại trưởng lão cũng không thể nói gì.

Rảo bước khỏi phủ đệ trú chân của Mộ Dung gia, gã thổ ra một ngụm trọc khí, hai tay nắm chặt lại, đốt xương vì dùng lực quá mạnh mà chuyển màu trắng nhợt. Thực lực, thực lực của gã quả nhiên còn chưa đủ.

Nếu gã có thể vung tay là tiêu diệt Lục Lâm bang, có năng lực áp chế hai võ tôn của Mộ Dung gia thì đã không phải tiếp nhận kết quả hôm nay. Tất cả phải trông vào thực lực.

Kỳ thật với tuổi tác của gã, thực lực hiện thời đã vượt xa đồng lừa, dù hạch tâm đệ tử của các tông môn thế gia bồi dưỡng cũng không chắc vượt hơn. Bất quá gã không vừa lòng, chỉ thế gã mới có động lực lớn hơn để tiến bộ. Sẽ có ngày sâu phá kén thành bướm, giao xà lột da thành rồng, ngao du chín tầng trời.

Lúc đó không ai có thể ngăn được quyết định của gã.

oOo

"Đã ra ngoài thì chi bằng đến thăm Tiểu Hôi." Diệp Phong trấn định lại, quyết định vào Vụ Ẩn sơn mạch. Đến Võ Dung học viện hơn nửa năm rồi, cách mấy ngày gã lại đi thăm Tiểu Hôi, lần này vì Mộ Dung Tử Thanh mà muộn mất mấy ngày, không hiểu nó có nhớ gã không.

Nó tuy còn cần không biết bao nhiêu năm mới thành niên nhưng thực lực tăng cực nhanh, không hề kém hơn gã. . Yêu thú, đặc biệt là chủng loại huyết mạch cao quý, tu luyện gần như không có chướng ngại. Gã mà không được Lý gia Vu võ "quán thể" thì không đời nào dễ dàng tấn cấp võ sư, nói gì đến đạt thẳng tới tam giai.

Tiểu Hôi về những phương diện khác không bằng gã khi thi triển Thần thông thuật duy có tốc độ thì dù gã thi triển kim nguyên thân pháp, phối hợp với Tấn tật thuật vẫn thua sút. Ưu thế đó là nhân tố quan trọng giúp nó sống yên ổn trong Vụ Ẩn sơn mạch. Gã cho rằng dù gặp tứ giai yêu thú, Tiểu Hôi cũng thoát hiểm được.

Đi lên lộ tuyến quen thuộc, gã xuyên rừng băng núi, đến địa bàn của nó. Thật ra cũng kỳ quái, chỉ cần gã xuất hiện là nó cảm ứng được, hơn nữa tìm thấy ngay theo một mối liên hệ kỳ diệu.

Chí chí. Một bóng xám mượt mà từ trên không nhảy tới, lao vào lòng gã.

Gã vuốt vuốt mớ lông mịm màng: "Hơn nửa năm rồi, sao ngươi vẫn nhỏ thế này hả? Không cao hơn tí nào sao?"

Tiểu Hôi kêu chí chí, mở to cặp mắt đen láy, vặn vẹo người tựa hồ rất uất ức, hàm ý là ta không biết vì sao lại không cao thêm.

Diệp Phong cười ha hả, khẽ phất tay qua người nó, nguyên nguyên lực từ nguyên trác thấm vào. Tiểu Hôi tỏ vẻ hưởng thụ, da bụng trắng hếu phập phồng như hít thở. Nó rõ ràng là mộc hệ yêu thú nhưng thích hút lấy nguyên nguyên lực, khiến gã nghi hoặc hồi lâu. Lúc nó mở mắt ra, mục quang tỏ vẻ vừa ý, nhảy lên vai gã, khoa chân múa tay líu lo một hồi.

"Hả… ngươi định nói gì?" Gần một năm gần gũi, gã và Tiểu Hôi đã xây dựng được một phương thức giao lưu đặc thù, tuy không nói chuyện được hiểu rõ ý đối phương muốn biểu đạt.

Tiểu Hôi múa máy hai tay rối rít, liên tục chỉ vào phía sâu Vụ Ẩn sơn mạch, mặt đầy khoa trương, tỏ vẻ kích động cực độ.

"Ngươi phát hiện chỗ hoặc vật nào đó kỳ quái hả, muốn ta đi cùng?" Gã cũng đưa tay, mắt ánh lên nghi hoặc?

Tiểu Hôi gật đầu, nhảy lên lao vào trong núi. Được mấy bước, nó dừng lại nhìn gã, lên tiếng giục giã.

"Được rồi, ta đi cùng ngươi." Khiến nó kích động như thế, chắc chỗ đó hoặc sự vật nào đó không tầm thường. Diệp Phong lập tức đi theo.

Vụ Ẩn sơn mạch tuy là nơi nguy hiểm đầy yêu thú nhưng cũng đầy linh khí, là hoàn cảnh sinh trưởng tuyệt hảo của không ít thiên tài địa bảo. Nhiều cường giả của nhân loại, để tìm những thứ có lợi cho tu luyện mà vào đây. Nếu vận khí không tệ, có thể sẽ tìm được bảo vật hiếm có mà giàu lên sau một đêm, hoặc gặp kỳ ngộ mà một bước lên trời.

Nói chung trong dãy núi này đầy nguy hiểm và kỳ ngộ, cũng là nơi để tạo ra kỳ tích.

Đi suốt mấy dặm rừng già, Tiểu Hôi chui nhanh vào một tiểu sơn động. Sơn động ngoằn ngoèo, dài hẹp nhưng không có gì đặc biệt, cũng không có khí tức nguy hiểm, thỉnh thoáng mới có một đàn dơi bay qua. Người và thú đi suốt một canh giờ, phía trước mới le lói sáng lên.

Vút, gió lướt qua ràn rạt, gã ra khỏi động khẩu, cảnh tượng trước mắt khiến gã kinh ngạc.

Lối ra của sơn động nằm ở lưng chừng núi, phía dưới là vách đá lởm chởm mọc chằng chịt dây leo xuống tận chân.

Tiểu Hôi tóm lấy một sợi dây leo tuột xuống. Diệp Phong ngẩn người, hít sâu một hơi bám theo.

Vách đá không quá cao, phía dưới hơn trăm thước, qua làn sương mòng là rừng cây dày mịt. Bất quá Tiểu Hôi không xuống đến đáy, nó nhảy lên một tảng nham thạch nhô ra, vén mớ dây leo lên, bên trong là một sơn động tối om.

Gã đáp xuống tảng đá, đình thò đầu vào xem thì bị Tiểu Hôi kéo lại.

"Thế nào? Lẽ nào không vào bên trong?" Ánh mắt gã đầy nghi hoặc.