Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 211: Truyền thừa tinh huyết




Thân bổng biến hóa không đơn giản là thay đổi hình thái mà rất thực, vì Huyền thiên như ý bổng hấp thu sinh sinh chi lực của mộc nguyên mà hiển lộ bản thể.

Mộc nguyên chi linh vốn là một cây kình thiên mộc trụ thủa khai thiên tịch địa. Mộc trụ dài vạn thước, nặng trăm vạn cân, tuy Huyền thiên như ý bổng chỉ là một khúc nhỏ nhưng bản thể cũng dài cả ngàn thước, nặng mười vạn cân. Bất quá muốn nó hoàn toàn hiển hiện bản thể thì cần vô vàn mộc nguyên chi lực.

Diệp Phong cầm cây bổng, nặng chừng năm mươi cân, nhưng khi thân bổng dài ra thì trọng lượng tăng theo, gã là chủ nhân vũ khí nên không cảm nhận được trọng lượng biến hóa. Theo mộc nguyên khí hải của gã hiện thời đủ để khiến cây bổng dài thêm một phần tư, đầu bổng lớn gấp đôi, trọng lượng tăng thêm đại khái một phần ba, nhưng gã không biết.

Gã hiểu rõ điều đó có ý nghĩa gì. Sau này mộc nguyên khí hải của gã tăng cường, hình thể và trọng lượng Huyền thiên như ý bổng sẽ có thể đạt đến mức kinh nhân. Thực lực võ sư đủ để thân bổng trở thành nặng mấy trăm cân, nhưng múa lên còn nhẹ hơn côn bổng nặng năm mươi cân, mang ra đối địch thì nguyên trọng lượng của Huyền thiên như ý bổng cũng đủ phát huy được uy lực bất phàm, phối hợp với thổ hệ võ kỹ tiến hành công kích thì hiệu quả càng cao. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trong số những hình ảnh gã nhận được có cảnh chiến đấu: chủ nhân ban đầu của cây bổng biến nó thành cự trụ dài mấy chục thước, nặng cả ngàn cân, khẽ đập là san bằng một ngọn núi. Bất quá yêu thú đối địch với ông ta cũng không đơn giản, chỉ dựa vào sức mạnh nhục thể mà ngạnh tiếp được khiến gã kinh thán vô vàn.

Vu võ không tu luyện khí hải, nên Diệp Phong không hiểu ông ta làm cách nào khiến như ý bổng to lên, nhưng Vu võ truyền thừa mấy chục vạn năm, chắc chắn có một vài thần thông liên quan đến ngũ hành nguyên lực, có lẽ họ biết cách lợi dụng nguyên nguyên lực sinh ra ngũ hành nguyên lực. Diệp Phong không nghĩ nhiều đến vấn đề này, sau này thực lực của gã tăng tiến, uy năng của cây bổng sẽ gần như vô địch.

Chấn thiên chùy của gã chỉ một trăm tám mươi cân, khi mộc nguyên khí hải đạt tới cảnh giới võ sư sẽ biến hóa Huyền thiên như ý bổng biến thành ba, bốn trăm cân, sử dụng còn linh xảo hơn Chấn thiên chùy, tuy mất đi hiệu quả gia tốc hai thành khi tụ thổ nguyên lực nhưng uy lực lại tăng gấp nhiều lần. Nếu gã đạt đến trình độ như Lý gia tiên tổ trong hình ảnh, một bổng giáng xuống có lực đạo mấy ngàn cân, dù không sử dụng võ kỹ cũng hơn bất kỳ linh khí hoặc thần khí nào.

Nghịch thiên! Vũ khí này xứng đáng với nhận xét đó của gã.

oOo

"Mộc huynh đệ về rồi." Thấy Diệp Phong đến, mắt Lý Ngọc sáng lên, Diệp Phong mỉm cười khiến y cũng toét miệng, lòng thầm hớn hở, xem ra gã nhất định có tin vui. Diệp Phong có được Huyền thiên như ý bổng, Lý Ngọc đã nghĩ thông, ý của tiên tổ như vậy, y còn cấn cá làm gì? Hiện tại y chỉ muốn biết tiên tổ có lưu lại vật gì thuộc về Lý gia không?

"Hổ thẹn, hổ thẹn." Diệp Phong tỏ vẻ e ngại, nói thẳng: "Nhờ có Lý gia tiên tổ ưu ái mới lấy được vật này, sau này tại hạ sẽ báo đáp. Nhưng hôm nay tại hạ đến đây là trả lại di vật cho hậu nhân Lý gia."

"Mộc huynh đệ nói gì vậy, giải khải được bí mật thì là người hữu duyên với Lý gia. Hà huống Tụ Nghĩa xã đều là huynh đệ, Mộc huynh đệ lấy được khiến mỗ còn cao hứng hơn người khác lấy được." Lý Ngọc đổi giọng: "Tiên tổ có dặn gì không?"

"Dặn dò thì không nhưng có một vật." Diệp Phong lấy ra một giọt máu đỏ chói, đưa đến trước mắt y.

"Là gì vậy?" Lý Ngọc kỳ quái hỏi. Vật đó giống một giọt máu đã khô.

"Là truyền thừa tinh huyết của tiên tổ các vị để lại, hàm chứa năng lượng cực kỳ tinh thuần cho người Lý gia hấp thu. Nếu luyện hóa được, thực lực của huynh sẽ tăng tiến kinh nhân."

"Thật vậy?"

"Lý huynh thấy mỗ giống nói đùa lắm hả?" Diệp Phong không khách khí trợn tròng mắt trắng lên.

"Luyện hóa bằng cách nào?" Thấy gã không đù, Lý Ngọc chợt hứng thú.

"Mỗ là người kế thừa cây bổng nên chỉ mình mỗ có thể hiệp trợ các vị luyện hóa vật này." Lời gã cực kỳ hàm hồ. Thực tế phải là một Vu võ mới có tư cách luyện hóa truyền thừa tinh huyết. Bất quá gã cũng là người tu luyện nguyên nguyên lực, tuy không biết bí pháp của Vu võ nhưng không lạ gì kỹ xảo vận dụng nguyên nguyên lực. Vu chú luyện hóa tinh huyết rất đơn giản, gã chú tâm học trong ba ngày là nắm được cách sử dụng.

Coi như trả lại ơn tặng bổng của Lý gia tiên tổ… Dù thế nào gã lấy được tiên thiên chi khí nhưng không thể kế thừa Vu võ tộc truyền thừa nên cũng áy náy. Có cơ hội báo đáp cho hậu nhân của ông ta, gã tuyệt đối không tiếc gì.

"Bọn mỗ?" Lý Ngọc sững người.

"Không sai, chỉ cần là người có huyết mạch Lý gia đều có thể tiếp thụ truyền thừa. Bất quá tinh huyết chỉ có mức năng lượng cố định, người tiếp nhận càng nhiều thì phần nhận được càng ít… Đó là việc riêng của Lý gia, quyết định thế nào thì mỗ cũng sẽ vô điều kiện phối hợp."

Lý gia giờ chỉ còn ba người Lý Ngọc, Lý Băng Thiền và Lý lão. Gã cho rằng để họ tự thương lượng quyết định cách tiếp thụ truyền thừa.

"Có thể cho mỗ biết truyền thừa tinh huyết hiệu quả thế nào không?" Lý Ngọc hít sâu một hơi hỏi.

"Theo mỗ thì là dịch kinh tẩy tủy, cải thiện thể chất. Hơn nữa người tiếp nhận sẽ có được một luồng năng lượng kinh nhân, nếu chuyển hóa thành nguyên lực, tin rằng thực lực sẽ tăng mấy cấp." Diệp Phong trầm tư một lúc rồi đáp.

"Đã vậy, mỗ và Lý lão cùng muội muội thương lượng xong sẽ cho huynh đệ biết." Lý Ngọc gật đầu.

Một ngày sau, bọn Lý Ngọc thương lượng xong, sẽ do Lý Ngọc và Lý Băng Thiền đồng thời tiếp thụ truyền thừa, Lý lão đã cao tuổi, không còn tiềm lực để khai thác nên không muốn ảnh hưởng huynh muội Lý Ngọc đề thăng lực lực, tự nguyên từ bỏ cơ hội. Diệp Phong đã liệu trước kết quả này, chuẩn bị tất cả xong xuôi thì bắt đầu giúp hai huynh muội luyện hóa tinh huyết truyền thừa.

Quá trình luyện hóa không hề phức tạp, hai huynh muội mỗi người hiến một giọt máu, để truyền thừa tinh huyết hòa tan vào đó. Chỉ có hậu nhân trực hệ huyết mạch tương liên mới có thể dùng máu mình hòa tan tinh huyết.

Rồi chia huyết dịch hỗn hợp thành hai phần, dồn vào thể nội hai huynh muội theo mạch ở cổ tay, Diệp Phong sẽ thi triển Vu chú thần thông thuật…

Tám canh giờ sau, gã thu tay đặt lên lưng hai người lại, khẽ thở hắt ra một hơi.

Quá trình luyện hóa thập phần thuận lợi. Chút lo lắng của gã tiêu tan. Xem ra có những môn Thần thông thuật, vị tất phải tu tập Vu võ mới thi triển được, lòng gã nóng lên. Nhiều Thần thông thuật nhất định cần bí pháp phối hợp nhưng một số ít môn không nhất định phải vậy, có phải chỉ cần có nguyên nguyên lực là tu luyện được Thần thông thuật như vậy?

Gã trầm ngâm suy nghĩ, huynh muội Lý Ngọc luyện hóa tinh huyết vẫn chưa dứt nhập định.

Lại một canh giờ nữa qua, hai người thở thở ra đầy thư sướng.

"Thế nào?" Diệp Phong cũng tỉnh lại, vội hỏi.

"Rất tốt, rất hùng hậu." Lý Ngọc kích động gật đầu: "Tuy tạm thời mỗ chỉ hấp thu được một phần mười luồng năng lượng này nhưng thực lực đã từ võ sĩ ngũ giai tiến lên thất giai, thậm chí đạt tới chướng ngại. Năng lượng thặng dư còn chứa trong huyết dịch mỗ, tin rằng không đầy nửa năm nữa sẽ hấp thu được hết, ít nhất thực lực của mỗ cũng đạt đến võ sư thất giai!"

"Ta tuy không hấp thu được nhiều như ca ca nhưng cũng đạt đến võ đồ thất giai, tin rằng không lâu nữa sẽ là võ sư." Lý Băng Thiền hơi đỏ mặt vì kích động.

"Mộc Phong! Mỗ thay mặt Ký gia đa tạ huynh đệ." Lý Ngọc thập phần thành khẩn, định cúi người, có thực lực này, sau cùng y cũng thấy được hy vọng báo thù cho gia tộc. Dựa vào tinh huyết, chỉ cần y cố gắng tất sẽ tiến nhập võ tông, đủ cơ sở để đấu với Tô Chiến Thiên.

"Lý huynh làm vậy là sao? Tinh huyết là do tiên tổ các vị để lại cho hậu nhân, sao phải cảm tạ mỗ!" Gã vội cản lại.

"Tuy là vậy nhưng Mộc Phong huynh đệ không hề do dự trả lại lợi ích thế này cho hậu nhân Lý gia, thật sự khiến tại hạ khâm phục." Ở đại lục, thực lực đại diện cho cái gì thì Lý Ngọc hiểu rất rõ. Nếu một người độc chiếm tinh huyết gần như ai cũng có thể nhanh chóng tấn nhập võ tông, dụ hoặc lớn như thế, Lý Ngọc tự nhận nếu đổi lại là y, có chống lại được hay không thì chưa biết.

Nên việc gã trả lại truyền thừa tinh huyết khiến y kích động vạn phần.

"Không có gì! Truyền thừa tinh huyết chỉ có hiệu quả với hậu nhân Lý gia các vị."

"Nhưng rơi vào tay người khác, họ thà thử một phen chứ vị tất đã trả lại." Lý Băng Thiền có phần cảm khái.

Diệp Phong nhún vai mỉm cười, không nói gì nữa. Giải thích quá rõ sẽ dẫn đến phiền hà không đáng có, dù là Nguyên Thần quyết hay Vu võ đều là bí mật không nên cho hai huynh muội biết thì hơn.

Vị tiên tổ đó của Lý gia tâm kế vô song. Trong cây bổng, ông ta từ để lại truyền thừa tinh huyết cho hậu nhân, ban cho người kế thừa Huyền thiên như ý bổng Quán thể thuật. Dù người kế thế tâm tính thế nào, chỉ cần đổi sang tu luyện Vu võ, tiếp nhận Quán thể thuật xong cũng sẽ tấn nhập võ tông. Hà huống ông ta nhắc đi nhắc lại truyền thừa tinh huyết nếu không được người có huyết mạch Lý gia luyện hóa thì sẽ lưu lại hậu hoạn. Đã nhận được lợi ích như thế rồi, người kế thừa đời nào chịu mạo hiểm.

Giúp người Lý gia luyện hóa tinh huyết là chuyện đơn giản với Vu võ. Dễ dàng gieo nhân như thế thì tin rằng đa số sẽ thực hiện, gã không ngoại lệ.

Được năng lượng của tinh huyết trợ giúp, Lý gia huynh muội quyết định bế quan luyện hóa, hòng nhanh chóng tăng tiến thực lực.

Diệp Phong cũng tâm niệm muốn tu luyện Thần thông thuật, ai nấy ôm tâm sự riêng, vội vàng cáo từ.