Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 132: Câu đố về Liễu Hồng Diệp




Trước khi truy kích Tô Kiệt, Diệp Phong còn tâm sự chưa dứt. Theo tin tức nghe được, Hầu thị huynh đệ đã dẫn huynh đệ Hồng Diệp bang trốn chạy, không biết hiện giờ họ ở đâu. Ngày gã lôi kéo bọn Tô Kiệt rời Hồng Diệp trấn, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Có thể hủy diệt hơn trăm người của Lục Trúc bang và cả thị trấn, lực phá hoại cỡ đó không phải cao thủ tầm thường làm được.

Nếu là tuyệt đỉnh cường giả như võ tôn, võ hoàng thì vì sao họ lại vô duyên vô cớ xuất thủ với võ giả bình thường? Việc này có phần quỷ dị, nên gã quyết định về Hồng Diệp trấn tìm hiểu.

Đến nơi, đập vào mắt gã là vùng hoang tàn cháy rụi.

Ngồi xổm xuống tìm hiểu, gã chợt nhíu mày.

"Lực phá hoại này quả nhiên hình thành trong chớp mắt…" Hiện trường tuy lộn xộn nhưng vẫn có dấu vết để lần theo. Trong phạm vi bị phá hoại, có thể nhìn ra hủy diệt là do xung kích từ trung tâm tỏa ra, tạp vật rải rác quanh đó cũng thể hiện quy luật khuếch tán.

"Thật ra ai làm nhỉ?" Hỏa nguyên năng lượng mạnh như thế, nếu là người thì ít nhất thực lực cũng đạt mức võ tôn. Tuyệt đỉnh cao thủ như vậy không thể vô duyên vô cớ xuất thủ với thế lực nhỏ như Lục Trúc bang.

Đang lúc gã nghi hoặc, ngoài xa vang lên tiếng gọi nhau, gã ngẩng nhìn thì thấy trong một dãy phòng ốc đổ nát gần đó có hai thành viên Hồng Diệp bang đang thận trọng vẫy tay với gã.

Thấy người quen, gã rảo bước nhanh tới.

"Diệp huynh đệ không sao thì tốt quá." Hai người này thấy gã thì lộ vẻ vui mừng, nhìn quanh đầy thận trọng rồi móc ra một cái còi truyền tin, âm thanh chói tai phiêu đãng lên không.

"Hầu phó bang chủ và các huynh đệ đều ẩn tàng gần đây. Họ bảo nếu Diệp huynh đệ không chết nhất định sẽ về tìm." Một bang chúng hớn hở nói. Trong lòng họ, Diệp Phong từng cứu họ một lần, là hy vọng duy nhất hiện tại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Thoáng sau, mấy chục bóng người từ các nơi tụ về, kể cả Hầu Kiệt và Hầu Anh, nhân thủ Hồng Diệp bang còn lại không nhiều, chỉ hơn hai mươi.

"Diệp Phong, còn sống thật là tốt quá." Hầu Kiệt có phần kích động, chạy lên ôm gã.

"Mỗ đã biết là Diệp huynh đệ nhất định không sao." Hầu Anh cũng hớn hở vỗ vai gã, nhìn quanh một lúc mới hỏi: "Liễu lão đại đâu? Hôm đó không phải lão đại ở cùng huynh đệ sao?"

Người Hồng Diệp bang thoát hiểm xong vẫn ẩn trốn ở hậu sơn, việc hôm đó họ không biết gì.

"Hồng Diệp thư..." Thần sắc Diệp Phong ảm đạm hẳn, Hầu thị huynh đệ dấy lên dự cảm không lành.

"Liễu bang chủ làm sao?" Hầu Kiệt run giọng.

"Hôm đó…" Thần sắc Hầu Kiệt và Hầu Anh lại dấy lên nỗi đau trong lòng Diệp Phong, gã kể lại tường tận mọi sự.

Hôm đó Hồng Diệp bang được gã cứu, bang chúng đào tẩu chừng hơn ba mươi người, một nửa số đó vì sợ thế lực Lục Lâm bang nên thoát hiểm rồi liền lén bỏ đi, số còn lại theo Hầu thị huynh đệ đào vong đều là thành viên cốt cán trong bang. Họ kính ngưỡng và tôn trọng Liễu Hồng Diệp khôn tả.

Chợt nghe tin dữ, tất thảy đều như bị sét đánh, nhất thời lặng ngắt. Một lúc sau, hai mắt Hầu Anh đỏ ngầu, thiết côn giáng mạnh vào bức tường gần đó, bụi tung mù mịt.

"Tô Kiệt chó chết, Hầu Anh ta và ngươi không đội trời chung." Hầu Anh cơ hồ gầm lên.

"Còn cả lão cẩu Lâm Đắc Ý. Nếu không vì hắn thì sao tên khốn Tô Kiệt tới đây." Hầu Kiệt nắm chặt quyền đầu phẫn hận.

"Chúng ta đến Xuân Ý thành báo thù cho bang chủ." Nhất thời chúng nhân đau lòng, cùng hét to.

"Yên tâm, Lục Trúc bang không còn nữa…" Diệp Phong cúi đầu, giọng gã tuy trầm nhưng vọng rành rọt vào tai mỗi người.

Tất thảy đều sa vào trầm mặc, sắc mặt Hầu thị huynh đệ cực kỳ quái dị, nhìn gã với ánh mắt chấn kinh: "Huynh đệ nói là đã… Lục Trúc bang..."

"Những kẻ đáng chết không còn ai sống sót." Diệp Phong lạnh lùng thốt, dáng vẻ cực kỳ bình thản.

"Một mình huynh đệ thanh toán hết bọn chúng?" Chúng nhân không dám tin, một người đơn độc khiêu chiến Lục Trúc bang, trong đó có ba võ sư, quả thật quá sức tưởng tượng. Bất giác tất cả kính ngưỡng gã thêm mấy phần.

"Không phải một mình, ở đây không phải còn một người nữa sao." Gã mỉm cười chỉ vào tiểu hầu nhi trên vai, Tiểu Hôi lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực, dáng vẻ hết sức khả ái.

Lúc đó tất cả mới chú ý thấy Tiểu Hôi trên vai gã, bất quá tiểu hầu nhi vẫn là thú non, không ai nó nó có tác dụng gì… E rằng ban nãy gã chỉ khiêm tốn mà thôi.

Gã không giải thích, thực lực của Tiểu Hôi không bị lộ càng hay.

"Đúng rồi, chư vị có biết vì sao Hồng Diệp trấn lại thành thế này không?" Gã đột nhiên chuyển chủ đề.

"Bọn mỗ cũng lấy làm lạ về việc này…" Hầu Kiệt nhìn gã nghi hoặc, nhíu mày nói: "Hôm đó bọn mỗ chạy vào hậu sơn, không lâu sau thì thấy từ Hồng Diệp trấn có hỏa điểu khổng lồ bay lượn, một lúc sau thì hỏa quang sáng rực."

"Mỗ và lão đệ cũng lấy làm lạ, hôm đó lén về Hồng Diệp trấn tìm hiểu, chỉ thấy vùng đổ nát này… Còn cả một vài thi thể người Lục Trúc bang." Hầu Kiệt ngẫm nghĩ kỹ rồi nghi hoặc: "Lúc đó bọn mỗ còn cho rằng đó là dấu vết huynh đệ và bang chủ để lại nhưng với thực lực của hai người không thể tạo thành sức phá hoại đến thế. Theo tình hình chiến đấu Diệp huynh đệ kể lại thì việc này xảy ra sau khi huynh đệ đào thoát không lâu."

"Không sai, lúc mỗ rơi xuống núi có thấy hỏa quang từ Hồng Diệp trấn…" Xrm ra việc này có phần quỷ dị.

"Trung tâm lực phá hoại là ở đây…" Hầu Kiệt chỉ vào một bãi đất, dẫn gã đi tới, "trừ ra, bọn mỗ không tìm được manh mối nào có giá trị."

Diệp Phong chợt nảy ra dự cảm kỳ lạ. Nơi này là… gã giật mình nhớ ra.

Hôm đó gã chính tay giết Hồng Diệp thư, cướp lại thi thể cô rồi khoét một nấm mộ đơn giản mai táng. Chính là chỗ đó. Hồng Diệp trấn tuy bị tàn phá nhưng khung cảnh chung không bị tổn hại, từ cảnh vật chung quanh mà quy chiếu thì chắc chắn nấm mộ nằm trong phạm vi bị hủy.

Miệng hố nông và vết nét dày đặc quanh đó càng kiên định cách nghĩ của gã. Vết nứt do Điệp chấn công kích hình thành cực kỳ đặc thù, gã dám chắc đây là nơi đặt thi thể Hồng Diệp thư.

Trung tâm lực phá hoại và nơi Hồng Diệp thư nằm khít nhau… thật ra nói lên vấn đề gì? Gã cho Hầu thị huynh đệ biết suy đoán, cả ba cùng trầm tư.

Từ uy lực phá hoại thì hỏa nguyên hủy diệt tất cả nơi này giống với hành vi của võ tôn hoặc võ hoàng đi qua. Nhưng cường giả đạt đến trình độ đó sao lại vô duyên vô cớ giết hơn trăm người? Hà huống họ chỉ là lâu la Lục Trúc bang… giết vì cừu hận… không giải thích được.

Đoán theo lẽ thường thì lực phá hoại này do Liễu Hồng Diệp gây ra lại hợp với thực tế hơn.

Như thế có hai khả năng xảy ra. Thứ nhất, Liễu Hồng Diệp chưa chết, trường hỏa nguyên phong bạo là do cô ấp ủ, cô có lý do giết hơn trăm kẻ đó.

Thứ hai, Liễu Hồng Diệp chết rồi tạo thành phá hoại mang tính hủy diệt đó, cô và hơn trăm cao thủ Lục Trúc bang đồng quy vu tận.

Nhưng khả năng nào cũng có điểm khả nghi. Cô lấy đâu ra thực lực để tạo thành phá hoại như thế?

Dù là Hầu thị huynh đệ hay Diệp Phong đều được nghe Liễu Hồng Diệp đề cập đến huyết mạch thập phần đặc thù, tuy nhiên đặc thù ở đâu thì không ai biết. Có lẽ nhờ huyết mạch đó mà cô có được thực lực bình thường khó lòng đạt tới.

Loáng thoáng… cả ba nghiêng về khả năng thứ hai… Dù gì thời điểm Hầu thị huynh đệ quay về xem xét chưa lâu lắm, chỉ thấy mười mấy thi thể Lục Trúc bang chứ không thấy tung tích Liễu Hồng Diệp. Công kích hủy diệt này giống với chiêu số cấm kỵ đồng quy vu tận với địch. Giải thích như thế rất hợp lý.

Nhưng chúng nhân vẫn ôm ấp hy vọng, Liễu Hồng Diệp có lẽ vì nguyên nhân nào đó hiện đang ẩn thân ở nơi bí mật dưỡng thương. Sẽ có ngày cô gặp lại tất cả…

"Có lẽ… câu đố nằm ở thân thế Hồng Diệp thư." Diệp Phong thở dài, nén nghi hoặc vào lòng.