Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 100: Mối thù ghi xương




"Liễu thư thư nói xem cần tiểu đệ giúp đỡ gì?" Diệp Phong thầm thu liễm tâm thần, hỏi ngược.

"Cứ đáp ứng đi rồi thư thư sẽ nói." Liễu Hồng Diệp thắt lòng, mím môi, giọng nói hơi run.

"Xưa nay tiểu đệ không nói ra những việc không nắm chắc. Nếu thư thư không chịu nói, thứ cho tiểu đệ đành phải cự tuyệt." Diệp Phong mỉm cười ngây thơ, hơi động thân thể, tư thế chuẩn bị đứng lên.

Liễu Hồng Diệp đang ngả tới, nếu gã đứng lên tất sẽ tiếp xúc thân mật với cô. Theo ý thức co giơ tay che ngực, hơi hoảng loạn lùi lại hai bước.

"Thư thư cứ dụ hoặc thế này, nhất thời e tiểu đệ không giữ mình được, chiếm tiện nghi rồi thì tiểu đệ không chịu trách nhiệm đâu." Diệp Phong điều chỉnh tư thế ngồi, nhưng chưa thật sự đứng dậy. Liễu Hồng Diệp nhìn thấy tia trêu cợt loáng lên trong mắt gã, nhất thời vừa giận vừa hổ thẹn.

Thiếu niên này đang trêu cợt cô?

"Các hạ không tin tôi?" Lời lẽ của cô thoáng giận dữ, khẽ quát: "Chỉ cần các hạ đáp ứng, tôi lập tức sẽ trở thành của các hạ, tuyệt không hai lời."

"Nói cách khác là các hạ… không thích tôi." Mắt Liễu Hồng Diệp ầng ậng nước, mục quang đầy thê lương.

"Khụ!" Thần tình mềm yếu như thế, lần đầu tiên gã thấy xuất hiện ở cô, nhưng gã vẫn lòng gang dạ thép, nghiêm mặt nói: "Không phải tiểu đệ không tin thư thư mà thư thư không tin đệ." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Liễu Hồng Diệp sững người, gã tiếp lời: "Thư thư tìm tới, khẳng định vì nhận thấy thực lực của đệ… Nói cho đúng là coi trọng tiềm lực của đệ. Nói cách khác, với thực lực của thư thư, e rằng nửa cơ hội cũng không có nên mới không tiếc giá nào tìm bằng được một cường giả có thể giúp rập. Hiện tại, đệ là kỳ vọng duy nhất. Tuy hiện tại đệ chưa đạt đến yêu cầu của thư thư nhưng sau này khi trưởng thành, nhất định sẽ vượt qua yêu cầu đó."

"Nếu đệ tham luyến mỹ sắc của thư thư, có thể diễn trò tùy ý đáp ứng, lấy đó ra đòi tấm thân của thư thư, e rằng thư thư không theo không được nhỉ?" Gã cười hăng hắc, liếm môi nhìn đối phương đùa cợt.

"Chỉ cần các hạ hoàn thành tâm nguyện cho tôi, dù đem thân đền đáp tồi cũng không có gì để nói." Song phương đã nói thẳng ra, Liễu Hồng Diệp khôi phục lại được thần sắc lạnh lùng.

"Nhưng đến lúc thực lực của tiểu đệ trưởng thành, tiểu đệ nuốt lời thì thư thư làm được gì?" Diệp Phong hơi nhếch mép lên cười.

"Tôi sẽ liều mạng giết các hạ." Liễu Hồng Diệp rít lên, toàn thân phát ra hán ý thấu xương.

"Nếu thư thư liều mạng mà có thể hoàn thành tâm nguyện, e rằng không tìm tới đệ. Đến khi đó, thư thư tưởng có thể uy hiếp được đệ hả?" Diệp Phong ung dung ứng đối: "Thư thư mà tin đệ thì nói cho tường tận sự việc. Nếu đệ làm được sẽ đáp ứng cũng không muộn, còn không được thì không cần thư thư phí tâm dụ hoặc nữa."

"Còn về thù lao… đợi khi tiểu đệ đồng ý rồi sẽ bàn tới cũng không muộn." Diệp Phong hơi ngả người tựa vào ghế, thong thả nói.

Liễu Hồng Diệp xáo động, thật ra gã là thiếu niên thế nào? Không những không bị mỹ sắc dụ hoặc mà hàm ý ngòi lời nói tựa hồ lộ ra rằng: Tôi hiểu hết rồi!

Gã thật sự chỉ là một thiếu niên thiên phú cực cao? Cô có nên tin gã?

Cân nhắc hồi lâu, cô cũng hạ được quyết tâm, nghiến răng nói: "Được, tôi nói, nhưng dù sau cùng các hạ đáp ứng hay không thì việc này cũng không được truyền ra ngoài."

"Xưa nay tiểu đệ không phải người lắm mồm." Lòng gã sáng lên, rửa tai lắng nghe.

"Phụ thân tôi là một bung binh tự do bình thường…" Liễu Hồng Diệp bắt đầu kể.

Bối cảnh của mẫu thân cô khá đáng sợ. Nhưng cô chưa từng nghe phụ thân, mẫu thân đề cập đến, chỉ biết là một gia tộc thế lực cực lớn của đại lục. Mẫu thân cũng là người có thiên phú địa vị tương đối cao, dung mạo lại nhất đẳng, là minh châu của gia tộc.

Vốn với thân phận của mẫu thân sẽ không qua lại gì với phụ thân chỉ có thực lực nhị giai võ sư. Nhưng nhờ một việc tình cờ khiến họ gặp nhau, yêu nhau sâu sắc.

Nhưng gia tộc của mẫu thân có quỷ củ rất kỳ quái là những tộc nhân ưu tú như bà không thể gả cho người ngoài. Gia tộc đó lớn như thế, nhưng trong tộc cực hiếm có quan hệ máu mủ gần gũi, thành ra thông hôn rất phổ biến. Nếu tư chất của mẫu thân bình thường thì hôn sự với phụ thân đã không bị ngăn cản đến thế.

Gia tộc của mẫu thân thì thực lực có quan hệ rất lớn đến huyết mạch, nên vì thế tộc nhân có huyết mạch ưu tú không được thông hôn với người ngoài. Sau cùng, mẫu thần vì muốn sống cùng phụ thân nên chịu trừng phạt cực nặng của gia tộc, cụ thể hình phạt gì thì cô không biết, chỉ biết bà bị phế hết thực lực, trở thành bình dân.

Nhưng cũng nhờ thế, hai người được sống hạnh phúc bên nhau, sinh ra Liễu Hồng Diệp. Phụ thân tuy không phải tuyệt thế cường giả nhưng cũng là võ sư, bảo vệ được mẫu thân phong hoa tuyệt đại.

Nhưng mộng đẹp chóng tàn, mẫu thân bị Lục Lâm bang bang chủ - - Tô Chiến Thiên nhòm ngó. Có một ngày hắn dẫn người đến bắt mẫu thân, phụ thân chỉ có thực lực nhị giai võ sư đương nhiên không phải đối thủ.

Để tránh cho mẫu thân bị vũ nhục, phụ thân nuốt hận giết bà, rồi phát điên lên lao vào liều mạng với Tô Chiến Thiên. Kết quả không cần nghĩ cũng biết.

"Lúc đó tỷ bảy tuổi, phụ thân giấu tỷ trong thùng nước ở giếng, nghe được toàn bộ quá trình. Tô Chiến Thiên thẹn quá hóa giận không nhận ra ở dưới giếng còn một tiểu nữ hài. Không có được mẫu thân, hắn nổi giận giết luôn hai thủ hạ Lục Lâm bang, đốt rụi căn nhà rồi mới bỏ đi." Giọng Liễu Hồng Diệp hơi run, bi thương, sát ý liên tục lướt qua nét mặt, hiển nhiên nhớ lại ký ức thống khổ năm xưa.

Xem ra tính cách háo sắc tàn nhẫn của Tô Kiệt giống hệt phụ thân, rau nào sâu ấy. Mặt gã co lại, hận ý ngập lòng. Lục Lâm bang, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến các ngươi trả giá đắt vì những hành vi này.

"Từ một tiểu nữ hài cô độc trở thành nhất bang chi chủ... Xem ra những năm qua thư thư không nhàn hạ gì." Diệp Phong cảm khái.

Liễu Hồng Diệp cười thê lương, nhìn gã đầy cảm kích, tiếp lời: "Có lẽ vì thể nội tỷ có huyết mạch của gia tộc mẫu thân, tao ngộ của phụ thân tạo thành hận ý kích phát sức mạnh huyết mạch… Chỉ mười ba năm ngắn ngủi, tỷ tu luyện đến tam giai võ sư!"

Diệp Phong giật mình, mười ba năm từ nhất giai bình dân tu luyện đáo tam giai võ sư! Tốc độ này tuyệt đối liệt vào hàng đầu tại Võ Nguyên đại lục. Rất nhiều cường giả tu luyện đến võ tông và võ tôn đều là những lão quái vật sống vô số năm, lúc họ đạt đến võ sư tam giai chưa chắc trẻ hơn Liễu Hồng Diệp.

Có được thiên phú trác tuyệt như thế nhưng cô muốn tìm Tô Chiến Thiên báo cừu chưa hẳn không có hi vọng, vì sao cô phải lập lên một Hồng Diệp bang nhỏ xíu làm gì? Gã dấy lên nghi vẫn.

Liễu Hồng Diệp nói tiếp: "A… Vốn tỷ cho rằng thêm mười, hai mươi năm nữa là sẽ vượt qua Tô Chiến Thiên. Nhưng… từ lúc đạt đến tam giai võ sư, thực lực của tỷ không tiến bộ thêm nữa. Huyết mạch vốn trợ lực cho tỷ gia tăng thực lực nhanh chóng giờ lại phản hiệu quả khiến khí hải của tỷ không cách nào mạnh thêm."

"Tỷ rèn luyện ba năm ở Đoạn Hồn hạp cốc, thực lực không mảy may tăng lên… Lúc đó tỷ gần như tuyệt vọng!" Liễu Hồng Diệp lắc đầu chán nản: "Rồi có ngày tỷ gặp Hầu thị huynh đệ bị tam giai yêu thú truy đuổi, thuận tay cứu họ. Cả hai đều thật thà, muốn bái tỷ làm lão đại, tỷ đột nhiên nghĩ, bằng sức một người không thể báo thù được, vậy thì lập ra một thế lực đối kháng Lục Lâm bang xem sao?"

"Nên thư thư lập ra Hồng Diệp bang?" Diệp Phong cười khổ: "Nhưng một bang phái mạnh hay không liên quan đến thực lực của bang chủ. Thư thư chỉ là tam giai võ sư, lẽ nào thu nhận được thủ hạ lợi hại hơn?"

"Không sai, lập bang không lâu là thư thư nhận ra điều đó, vì thế mà vẫn đợi… đợi một người có thể giúp mình báo thù. Chỉ cần giúp được, thư thư chấp nhận trả bất cứ giá nào." Liễu Hồng Diệp nghiến răng.

"Đệ hiểu rồi, tỷ muốn đệ giết Tô Chiến Thiên báo thù hộ cho cha mẹ tỷ?" Diệp Phong bình thản.

"Không sai, với thiên phú của các hạ, mười năm sau sẽ ngang với Tô Chiến Thiên, hai mươi năm nữa thì giết hắn không thành vấn đề." Liễu Hồng Diệp nhìn gã đầy hi vọng, ngữ khí hàm ý hỏi gặng.

"Mười năm…" Diệp Phong lẩm bẩm, thầm nhủ: có Nguyên Thần quyết tất không lâu đến thế.

"Giết Tô Chiến Thiên cũng có nghĩa là khiêu chiến cả Lục Lâm bang chứ không đơn giản là đối phó một lục giai võ tông." Một lục giai võ tông, chỉ cần thực lực cao hơn thì muốn giết hắn cũng không khó. Nhưng nếu hắn còn là bang chủ của một bang phái lớn, thủ hạ cao thủ vô số, thì giết hắn khó hơn mấy lần.

Dù là một võ tôn, muốn giết Tô Chiến Thiên cũng không dễ dàng.

"Thư thư có thể đợi, đợi đến khi đệ nắm chắc. Dù gì… nếu đệ thất bại, cũng không phải việc thư thư muốn thấy. Thư thư đã đợi mười bảy năm, không ngại đợi thêm mười bảy năm nữa." Liễu Hồng Diệp cho rằng gã cố kỵ thực lực của đối phương nên an ủi.

"Hì hì, nếu bang chủ thư thư tin tưởng, không đầy ba năm nữa, tất tiểu đệ sẽ giúp thư thư báo được thù này." Mắt gã lóe tinh quang, nhìn thẳng vào Liễu Hồng Diệp.

"Ba… ba năm…" Liễu Hồng Diệp ngẩn người, dù thiên phú xuất chúng đến đâu, cũng không thể trong ba năm ngắn ngủi liên tục đột phá ba cái ngưỡng võ sư, võ tông, võ tôn, nếu không đạt tới võ tôn, gã dựa vào đâu mà khẳng định như thế?

Kinh ngạc hồi lâu, Liễu Hồng Diệp mỉm cười cảm kích: "Vậy là đệ đáp ứng?"

"Tiểu đệ không có lý do cự tuyệt." Gã mìm cười ưỡn ngựa ngẩng đầu. Tuy cừu nhân của gã là Tô Kiệt, bất quá dù sao cùng đối địch với Lục Lâm bang, gã không ngại có thêm một cừu nhân là phụ thân hắn, Tô Chiến Thiên!

Nhìn gương mặt gã nhẹ tênh, lòng cô không hiểu bị thứ gì khẽ lay động. Thiếu niên này không coi Lục Lâm bang chiếm cứ một phần tư Vân Châu ra gì ư?

"Hiện tại! Chúng ta bắt đầu bàn chuyện thù lao được rồi chứ nhỉ?" Diệp Phong rời ánh mắt, dừng lại trên thân thể Liễu Hồng Diệp, nụ cười hàm chứa ý vị lạ lùng khiến lòng cô như canh hẹ, tim đập rộn lên.