Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 41: Ngũ Diệp Thảo





Độc Giác Tê là một con yêu thú da dày thịt béo, trời sinh thần lực cực kỳ lợi hại, đặc biệt khi tiến giai cấp ba, chiếc sừng trước mũi nó có thể phát ra một loại thần lực xuyên kim phá thạch không gì đỡ nổi. Tấn công đã mạnh, phòng thủ của nó cũng chẳng phải dạng vừa, vậy cho nên thường thường khi những con yêu thú cấp ba khác gặp nó thì cũng tránh phát sinh va chạm. Vậy mà hôm nay, một con Bạch Nhãn Lang lại làm cho con Độc Giác Tê này lên bờ xuống ruộng. Con Bạch Nhãn Lang tuy công kích không thiên về sức mạnh mà hiểm, mỗi đòn của nó nhìn như sơ sài nhưng đều nhắm vào những điểm yếu huyệt làm cho con Độc Giác Tê hống lên từng hồi.
Hai con yêu thú cấp ba đánh nhau phát ra xung động dĩ nhiên cực kỳ to lớn, vì vậy mà lúc này cách đó một khoảng xa xa có bốn người đang âm thầm quan sát chiến đoàn.
Một phụ nhân dáng vẻ lãnh đạm, tu vi có vẻ cao nhất, là người dẫn đầu trong mấy người mở miệng:
Hai con yêu thú cấp ba này thường ngày nếu gặp nhau chẳng phải đều tránh chạm mặt nhau sao, sao hôm nay lại đánh nhau bán sống bán chết như vậy?
Lưu đội trưởng, chẳng lẽ nơi đó có bảo vật xuất thế làm cho bọn chúng tranh giành?
Một nam tử gầy gò cũng đang núp bên cạnh quan sát, nghe vậy thì liếm môi nói.
Đừng nôn nóng, dù sao nếu bọn chúng đánh nhau kịch liệt như thế thì tám chín phần mười là có thứ gì đó làm cho chúng phải tranh đoạt, dù kết quả gì đi nữa thì nếu chúng ta cẩn thận một chút chắc chắn sẽ có thu hoạch.

Lưu đội trưởng thần thức vẫn tập trung quan sát trận chiến, mở miệng trả lời.
Không lẽ chúng ta cứ ở đây chờ hoài vậy sao Lưu tỷ?
Một cô gái bên cạnh không nhịn được cũng cất tiếng hỏi.
Thải muội, loại chiến đấu này phỏng chừng sẽ kết thức rất sớm, mà theo ta dự đoán, cho dù con nào giành được chiến thắng thì cũng là lưỡng bại câu thương. Một khi đó, chúng ta xuất kỳ bất ý thì chắc chắn chuyến đi này thu hoạch rất là phong phú.
Nam tử gầy gò cũng lên tiếng. Lưu đội trưởng ở bên cạnh nghe vậy thì gương mặt mặc dù vẫn lãnh đạm nhưng hai mắt cũng tỏa sáng ra vẻ động tâm, xem ra trước tài phú thì bất cứ ai cũng không thể lạnh nhạt được.
Cô gái nghe vậy thì im lặng tiếp tục quan sát. Không gian bỗng chốc lâm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng hống và tiếng rung động từ tràng chiến đấu bên kia vang lại.
Không ai trong bốn người này hay biết, cách đó không xa trên một tán cây, một người đeo mặt nạ nhìn không rõ diện mạo, hai mắt âm trầm quan sát hai con yêu thú, miệng lẩm bẩm:
Một đám cóc ổi, một tên Trúc cơ sơ kỳ mang theo ba tên Luyện khí kỳ cũng mơ tưởng nhặt tiện nghi. Được, để cho các người ra sức lát nữa ta đỡ tốn công thu dọn. Khặc khặc…Ồ, thêm một tên Luyện khí trung kỳ đến kiếm ăn?
Lâm Phong đang chầm chậm di chuyển tới không hề hay biết mình đã bị phát hiện. Tuy nhiên, hắn cũng rất thức thời dừng lại ở một nơi cách xa, chỉ vừa đủ biết được tình hình đánh nhau bên kia mà thôi.
Grào!
Con Độc Giác Tê sau khi né một trảo của Bạch Nhãn Lang thì ngay lập tức đón đầu kẻ địch bằng cái sừng của mình, cú húc này nó dùng gần như toàn bộ sức lực của mình nhằm sớm hạ thủ kẻ địch khó nhằn này. Linh tính của một con yêu thú cấp ba trời sinh có bản năng chiến đấu cường đại cho con Độc Giác Tê biết rằng, nếu chiến đấu kéo dài thì sớm muộn nó cũng bị con Bạch Nhãn Lang này mài đến kiệt sức, chi bằng dồn sức tung ra một kích trí mạng mới là lựa chọn tốt nhất.
Con Bạch Nhãn Lang vừa thấy Độc Giác Tê sử dụng tuyệt chiêu bảo mệnh, liền biết đối thủ muốn liều mạng, nhưng đòn này quả thật quá nhanh, quá nguy hiểm làm con Bạch Nhãn Lang cũng điên lên, lập tức không để ý đến đòn trí mạng mà ngoạm một cái vào cổ con Độc Giác Tê, nơi nó phòng thủ kém nhất.
Lập tức chiếc sừng của con Độc Giác Tê xé toạc một bên chân sau của con Bạch Nhãn Lang, còn cổ của nó cũng phun ra một dòng máu đen ngòm, hiển nhiên đã trúng cú cắn cực kỳ hung mãnh của Bạch Nhãn Lang.
Thấy tình thế này, đội nhóm bốn người dưới sự chỉ huy của vị phụ nhân Lưu đội trưởng có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, lập tức chuyển thân đến gần hơn chiến đoàn. Ngay khi đến gần, bỗng nhiên vị Lưu đội trưởng hít một hơi rồi run rẩy nói:

Linh thảo, là linh thảo cao cấp thành thục, hơn nữa phỏng chừng linh thảo không dưới hai trăm năm mới tán xuất dược hương nồng đậm như thế này. Không được, ba người các ngươi chia ra ba hướng cảnh giới, chúng ta nhất định phải lấy cây linh thảo này tới tay.
Được, đội trưởng!
Ba người đồng thanh nói một câu sau đó nhẹ nhàng chia ra ba hướng quan sát động tĩnh, tùy thời báo động cho nhau biết. Riêng Lưu đội trưởng thì nhẹ nhàng đến gần nhìn hai con thú đang dùng chút sức tàn quần đả nhau, cây cối ngả đổ loạn xạ, một vùng cây cối um tùm bị hai con yêu thú cấp ba tàn phá sạch sẽ.
Ồ, đúng rồi, đúng là Nhị Diệp Thảo! Cây linh thảo này ta nhất định phải có!
Nhị Diệp Thảo, tên như ý nghĩa, cả đời chỉ kết xuất đúng năm lá, lá đầu tiên chỉ cần hai mươi năm là kết xuất, nhưng mỗi lá tiếp theo cần thời gian gấp mười lần lá đầu tiên. Cây có một lá thì gọi là Nhất Diệp Thảo, hai lá gọi là Nhị Diệp Thảo, cứ thế cho đến khi đầy đủ năm lá mới được gọi là Ngũ Diệp Thảo chân chính. Mỗi lá khi sinh ra đều có một màu sắc khác nhau đại diện cho ngũ hành thuộc tính riêng biệt, mà thuộc tính ngũ hành này là hên xui, có nghĩa là mỗi cây lại xuất hiện thuộc tính khác nhau không thể định trước. Cho đến lá thứ năm thì cần đúng hai trăm nghìn năm, hơn nữa sau khi kết xuất lá thứ năm thì sẽ cho hoa, hoa này có năm màu, ẩn chứa linh khí ngũ hành sung túc, đối với người tu tiên chính là một trong mấy loại ngũ hành chí bảo mà ai cũng tha thiết ước mơ, kể cả tu sĩ Hóa Thần kỳ thì đối với linh thảo chí bảo này thì chỉ có nước miếng chảy dài ba thước. Nhưng đối với yêu thú, nó càng quý trọng gấp vạn lần, bởi vì chỉ cần con yêu thú nào có cơ hội phục dụng một gốc Ngũ Diệp Thảo đồng nghĩa với sau này, trong con đường tu luyện của nó, những lần gánh chịu Lôi kiếp thì những Lôi kiếp đều giảm phân nửa uy lực, cái này đồng nghĩa với tăng thêm năm thành cơ hội vượt qua lôi kiếp.
Tất nhiên đối với thời gian hai trăm nghìn năm lâu như vậy, trừ những môn phái cự đầu hoặc những quái vật đại gia tộc truyền thừa nhiều năm có dược viên riêng thì còn có thể xuất ra được, còn đối với môi trường tự nhiên, mỗi một cây Ngũ Diệp Thảo dù là một hay bao nhiêu lá, mỗi lần xuất hiện đều dẫn tới tranh đoạt đổ máu đầu.
Tu tiên giới Nam Quốc nghe nói từng xuất hiện một cây Tam Diệp Thảo đã xuất hiện ba lá ba thuộc tính: Mộc,Thủy,Hỏa. Cây Tam Diệp Thảo này nếu là ba thuộc tính khác có lẽ cũng trải qua đấu giá với giá trên trời rồi thôi, nhưng với ba thuộc tính kia, nếu đem luyện đan thì sẽ có khả năng luyện ra Song Cực Đan, có khả năng tăng hai thành đột phá chướng ngại, giúp tu sĩ Kết đan kết thành Nguyên Anh. Vì vậy mà tất cả môn phái, gia tộc cự đầu đều xuất động. Kết quả cây Tam Diệp Thảo kia trải qua một phen tranh đấu cuối cùng lặng im biến mất như cách mà nó xuất hiện. Nhưng tu tiên giới Nam Quốc cũng vì vậy mà một phen hú vía.
Đối với yêu thú cấp ba đã mở ra chút linh trí, mặc dù không hề biết rõ năng lực của Nhị Diệp Thảo nhưng mùi hương tán xuất mê người làm cho nó không thể cưỡng lại được, vì vậy mà hai con yêu thú cấp ba đấu đến lưỡng bại câu thương, sức cùng lực kiệt.
Lưu Thải vốn là một nội môn đệ tử của Hoành Sơn Phái, tu vi tuy đã vào Trúc Cơ kỳ nhưng tuổi đã cao, không còn cơ hội tiến xa trong tiên đạo nên được môn phái điều đến làm một Đường chủ ngoại môn. Lần này lãnh nhiệm vụ dẫn đội đi thực luyện trong Vạn Thú Sâm Lâm, vốn có chút bất đắc dĩ vì điều này là đang lãng phí thời gian tu luyện ít ỏi của nàng. Nhưng khi nhìn thấy cấy Nhị Diệp Thảo này thì nàng hoàn toàn hưng phấn với chuyến đi này.
Nói đến cũng vừa may, bởi vì thời gian tu luyện đã dài, Lưu Thải trong lúc rãnh rỗi cũng đọc thêm một ít kỳ văn cố sự, đặc biệt là các loại bảo vật, linh hoa, dị thảo trong tu tiên giới mới nhận biết được cây Nhị Diệp Thảo này. Mà theo nàng khi vừa đến có quan sát thấy thì nó có hai màu Mộc, Thổ, rất phù hợp cho Mộc thuộc tính linh căn của nàng đang cần đột phá lúc này.
Ba người được Lưu Thải phân nhiệm vụ đi quan sát vòng ngoài cũng chỉ nghĩ đây là một loại linh thảo quý hiếm nhưng không thể biết được tác dụng cụ thể, vì vậy mà mỗi người cũng không quá mức hồi hộp, chỉ tập trung quan sát động tĩnh chung quanh mà thôi.
Con bà nó, không ngờ là Nhị Diệp Thảo hai thuộc tính Mộc Thổ, phen này lão tử lại tiến giai rồi, móa nó, quả nhiên hôm nay ta vận khí bạo phát, hố hố hố…!
Tên hắc y nhân đeo mặt nạ không nhịn được cười the thé.

Lưu Thải mặc dù hưng phấn nhưng âm thầm tăng cảnh giác lên mức cao nhất, vừa nghe động tĩnh như có như không truyền lại liền lớn tiếng quát:
Ai đó! Lén lén lút lút, xem đã đủ chưa?
Đáp lại là một màn yên tĩnh lạ thường.
Ba người đang canh gác bên kia thì mặc dù không phát hiện ra điều gì bất thường nhưng ai nấy cũng vận linh khí hộ thân, đồng thời tay để lên túi trữ vật tùy thời phản ứng.
Hừ, nếu ngươi không ra thì để ta mời ngươi ra!
Nói xong, Lưu Thải liền xuất từ trong túi trữ vật ra một thanh phi kiếm sáng bóng như ngọc, lập tức niệm pháp quyết:
Tê Thiên Kiếm Trận, lên!
Lập tức thanh kiếm dưới một cái vung tay của Lưu Thải, kiếm ảnh một hóa thành bốn, bốn hóa thành tám, trùng trùng điểm ảnh tỏa sáng rực rỡ lao tới một phương hướng. Dõi mắt nhìn lại thì đúng là chỗ mà hắc y nhân đang ẩn thân.
Hắc, có chút môn đạo, nhưng còn yếu lắm cưng!
Hắc y nhân thấy vậy, biết mình bại lộ chỗ nấp, trong lòng mặc dù hơi khó hiểu nhưng cũng lập tức cười lạnh, xuất ra một cái khiên có đồ án xù xì như mai rùa, vừa đón gió lập tức biến thành to mấy trượng, tỏa hắc sắc quang mang.
Kiếm quang như mưa bão đâm tới nhưng không xuyên qua được tấm lá chắn phòng thủ này của hắc y nhân, thậm chí còn bị chắn bên ngoài không thể chạm đến tấm khiên. Nhất thời hai bên giằng co.