Hôn Nan Tòng

Chương 5: Nam chính




Trong truyện ngôn tình,nam chính luôn tài giỏi hơn người,bọn họ luôn luôn mê người như vậy,giọng nói hay dáng người đẹp,bọn họ luôn luôn ở bên cạnh nữ chính,chăm sóc,bảo hộ cho các cô,không thể hiểu nổi tại sao một thân nữ chính nhan sắc không có lại có thể thu hút nhiều người đến vậy,quả nhiên đều là do tác giả não tàn mà viết lên.
Người xưa nói đúng,môn đăng hộ đối mới là tốt nhất,một nữ nhân không hiểu lễ nghi của xã hội thượng lưu làm sao có thể lấy tổng tài,cô cho là tổng tài đễ xuất hiện lắm sao,cho dù thực sự được gả vào,thì khó có thể hòa nhập với xã hội cao sang ấy,đến cuối cùng vẫn là hậm hực rời đi. Giống với việc một cô gái tốt nghiệp đại học cùng nói chuyện yêu đương với một thằng con trai tốt nghiệp tiểu học,thế giới của bọn họ không giống nhau,cũng đừng trông đợi vào sự thay đổi của ai cả.
Làm người mới bước vào thế giới hào nhoáng này,Hàn Cảnh Thần lần đầu tiên thấy có người đem tiền tới đặt trên đầu hắn,không phải là muốn đành hắn tới ngất xỉu hay sao?May mắn là hệ thống an ninh của trường thật sự rất tốt,Hàn Cảnh Thần đầu tiên cũng không biết,nhưng nhờ ngôn tình,hắn biết cả rồi.Đây là trường đại học dành cho quý tộc,nơi này toàn là những tổng tài tương lai,bọn họ không phải tổng giám đốc,không phải là chủ tịch,bọn họ là tổng tài!Tổng tài!Tổng tài đó!!!!
Cho nên,Hàn Cảnh Thần kết luận,cái vị "Nhị" thiếu gia này tương lai có khả năng trở thành tổng tài,hắn chỉ cần liếc mắt liền nhận ra ánh mắt thâm thúy sâu không đáy của người kia,lại còn đôi chân thon dài,dáng người to cao,đây là loại nam chính ngôn tình điển hình đó có biết hay không (gào thét-ing).Đại gia,mau nhìn,thực sự tồn tại người hoàn hảo như thế.Thật sự....
Ngay tại lúc Hàn Cảnh Thần rối rắm không biết có nên đi vào hay không,hắn lại nghe tiếng gầm xích tức giận quát lên:"Câm miệng."
Căn phòng vốn đang náo nhiệt đột nhiên lặng ngắt như tờ,Hàn Cảnh Thần vẫn ung dung đi vào,hắn không muốn cùng mấy vị này xảy ra tranh chấp khúc mắc,nhưng hắn vừa đi tới,liền bị một đám người cùng một nữ nhân béo ú nhìn chằm chằm.Trước mặt bọn họ,vị này vẫn thản nhiên như không,mặt không đổi sắc,thật là vô cùng oai phong lẫm liệt khí phách đó.
Thật ra,bọn họ hiểu lầm,Hàn Cảnh Thần phản ứng không nhanh nhạy,rất dễ thất thần,hắn không thể tuyệt đối tập trung làm một việc gì đó được.Tóm lại,hắn đem lại cho con người ta cảm giác cường đại,núi băng sơn lạnh lùng,hiểu lầm này kì thật cũng rất tốt mà thôi,coi như là để dễ dàng bảo vệ cho chính bản thân mình.
Bởi vì vị thân chủ này ngày trước cách sống rất vô tiết tháo nên hại cho cái thân thể này suy sụp một nửa,hiện tại thì đỡ hơn một chút,nhưng vẫn tạo ra cảm giác thật dọa người.,thấy biểu tình hắn lạnh như băng,tiếp theo sẽ sảy ra chuyện gì đây?
#Thiếu gia và thiếu gia đấu mắt#
#Nhìn công tử hô phong hoán vũ quyết đấu#
Thực tế là,không có chuyện gì xảy ra cả,cho đến lúc Hàn Cảnh Thần chuẩn bị đóng cửa phòng mình,tên kia mới không nhịn được đứng lên,hỏi: "Tên là gì?'"
Hàn Cảnh Thần trong lòng buồn bực đang tính giả điếc,đã thấy một thân hình cao mét tám hai khoanh tay ôm ngực đứng trước mặt mình rồi.Hắn thật sự rất muốn nói rằng,mấy vị đại gia này đã thất truyền lâu lắm luôn rồi,chẳng lẽ người này cũng giống mình,xuyên từ một thời không khác tới sao.Hơn nữa,ngữ khí này là gì đây,sao có thể không phép tắc thế chứ?
Thấy đối phương ôm ngực đẹp trai,Hàn Cảnh Thần cũng không ngồi không nữa,hắn đứng bật dậy,làm một động tác tiêu chuẩn của tổng tài trong ngôn tình,chống tay vào cưả,hắn thấp hơn vị Nhị thiếu gia này một chút.
"Muốn hỏi tên người khác,trước hết phải giới thiệu tính danh chứ nhỉ?" Kiểu như cũng phải: "Nhà ngươi không biết ta là Nhị thiếu gia XXX sao?"
Có chút không muốn,từ nhỏ,đều là người khác hướng mình mà cúi đầu nịnh bợ,cho nên vị bạn cùng phòng này chưa từng gặp phải tình huống như vậy,biết thế đã không hỏi,đỡ phải chịu nhục nhã,Nhị thiếu gia trong lòng hừ lạnh.
Cho nên là,giới thượng lưu ấy hả,không phải ai cũng hiểu hết được đâu,tư tưởng,suy nghĩ của bọn họ cùng với cậu không giống chút nào,Hàn Cảnh Thần bây giờ đã tiếp thu vô số kiến thức về nam nhân trong ngôn tình,căn bản tất cả đều là đầu óc có vấn đề,chập mạch cả lũ rồi,bọn họ không ở cùng một chỗ với nhau mới là tốt nhất,nhưng mà số phận trêu ngươi a,một năm này,làm sao qua bây giờ,thật sự là muốn giết chết hắn mà!
Hàn Cảnh Thần cũng chỉ mong muốn làm sao bình yên qua bốn năm đại học thôi mà,đâu lại lòi ra một thằng nhóc dở hơi thế này?
Được rồi,nhìn đối phương bộ dáng cũng thật không tồi,Hàn Cảnh Thần trầm mặc một lúc lâu,chỉ vào tấm bảng treo trên cửa phòng: "Tôi là Hàn Cảnh Thần.Chào cậu,Lâm bạn học khoa tài chính."
Vừa nói xong,biểu tình của tên này lập tức dại ra "..."
Trên mỗi cánh cửa phòng kí túc xá đều có treo một tấm biển ghi tên sinh viên trông cực kì đáng yêu,chỉ là vị Lâm nhị thiếu gia này đến sau hắn nên không nhìn thấy mà thôi.Ngoài ra,còn thêm hai vị bạn học nữa,hắn vẫn chưa thấy mặt.
Chuyện này khuyên chúng ta một điều,nếu mang một bộ dạng "xấu xí" đi học,rất có thể bị người khác trêu chọc,xem thường.Hôm nay,Hàn Cảnh Thần chó ngáp phải ruồi mà qua một cửa ải,nhưng sau này,đối phương sẽ trả thù mình,chư không giống như hôm nay cúi đầu chịu nhục nhã như vậy.Hàn Cảnh Thần nhếch nhếch khóe miệng,lộ ra một nụ cười nhạt,vô cùng thân thiết mà vươn tay ra.
"Một lần nữa xin tự giới thiệu,tôi là Hàn Cảnh Thần,khoa biểu diễn chuyên nghiệp,một năm này là bạn cùng phòng của cậu."
Lâm bạn học hừ hừ cái mũi,do dự vươn ra cái móng vuốt trắng muốt: "Lâm Dịch Phong,khoa tài chính."
Tại sao đại ca không nói cho hắn biết sớm là vị bạn cùng phòng này cực kì khó gần cơ chứ,mặc dù nụ cười trên mặt không khiến cho người ta thoải mái,nhưng cũng không khiến cho người ta chán ghét.
Nhưng cũng phải nói lại,tên này có lẽ cũng không phải khó ở lắm.Hàn Cảnh Thần suy nghĩ một chút,hay là bây giờ hắn đi viết một quyển ngôn tình« Đùa giỡn tổng tài tương lai»nhỉ,vừa nghĩ thế thôi,Hàn Cảnh Thần liền bị chấn động.
Nụ cười trên mặt Hàn Cảnh Thân vừa đủ,Lâm Dịch Phong nghiêm mặt không được mà không nghiêm mặt cũng không được,hắn thật sự không muốn làm việc này một tẹo nào,lúc mà hai người chuẩn bị phá vỡ sự xấu hổ,giọng nói chua ngoa của nữ nhân vừa rồi lại kêu lên.
"Nhị thiếu gia a,Đại thiếu gia đến rồi kìa,đang ở dưới lầu chờ cậu đó."
Lâm nhị thiếu: "Tôi biết rồi."
Hàn Cảnh Thần thấy vậy,chuẩn bị về phòng đóng cửa,mặc kệ bây giờ kí túc xá biến thành cái nơi ở gì rồi,dù sao thì,kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.Hàn Cảnh Thần đang xoay người lại,không ngờ vị bạn học kia lại kéo tay hắn:"Tôi với cậu cùng xuống."
Ông phắc! ! ! !Đây là bá vương ngạnh thượng cung trong truyền thuyết sao* không thể hỏi trước ý kiến của tôi hay sao,bây giờ lại còn làm ra cái động tác vô cùng tổng tài này,huhu,tôi không phải nữ chính đâu mà!!!
* bá vương ngạnh thượng cung: "Bá vương ngạnh thượng cung" là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành...
Nghĩa rộng của cụm từ "Bá vương ngạnh thượng cung" rất đơn giản, "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ" ; mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian" [aka "rape"] ; mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" đặng thay thế cho hai từ "cưỡng gian"
Cop chưa xin...ngại ngại ngại..
Hàn Cảnh Thần bám lấy khung cửa:"Từ từ đã nào,cậu kéo tôi làm gì?"
Hai mắt Lâm đồng học giật giật,kéo tay Hàn Cảnh Thần xuống dưới cầu thang,vừa đi vừa giải thích:"Anh tôi muốn biết tôi ở chung với ai."
"....Cậu đừng có dùng cái từ "ở chung",chúng ta chỉ là bạn chung KTX"
"Vẫn là ở chung còn gì."
Bất lực đỡ trán,Lâm đồng học thân mến,môn ngữ văn của cậu ngày trước là do giáo viên thể dục dạy sao hả?Dùng từ không đúng chuẩn,rất khiến con người ta hiểu nhầm.Ví dụ như ăn cơm thì nói là cùng với cơm hôn môi,chạy bộ thì nói là hoạt động đùi,trời ạ,hiểu lầm siêu cấp lớn đó nha.Hàn Cảnh Thần ngây thơ tin tưởng,trong ngôn tình tuyệt đối không có đam mỹ,...nhưng mà,sao cậu lại kéo tôi đi chỉ để gặp anh cậu vậy?
"Tại sao tôi lại phải đi gặp anh cậu?"
Lâm Dịch Phong cảm thấy Hàn Cảnh Thần rất kì lạ,nói: "Cậu thật kì lạ,đã nói là anh tôi muốn gặp cậu."
Nhưng mà tôi không muốn gặp anh cậu,nhân quyền đi đâu hết cả rồi, tại sao cậu cứ phải bá đạo như thế làm gì,cậu mới kì lạ,cả nhà cậu đều kì lạ!Chẳng lẽ cậu nói tôi đi gặp anh cậu tôi sẽ nghe theo sao,cậu coi tôi là người hầu nhà cậu đấy à?
Thế giới nhà giàu trầm mặc nói:"Cậu chỉ cần đi theo tôi,cái khác tôi mặc kệ,mặc kệ."
Qua bi kịch luôn rồi,đứa nhỏ này có lẽ không hiểu hắn nói cái gì thật,nhưng dù sao cũng chỉ là đi gặp phụ huynh của bạn cùng KTX thôi mà,không mất miếng thịt nào,nhưng mỗi lần chạm trán nhà giàu,Hàn Cảnh Thần cảm thấy tuổi thọ của hắn sút đi nửa,nội thương mà nôn ra máu.
Thần Xuyên Không,ngài có thuốc hoàn hồn không,cho xin một vỉ,cảm ơn trước!
Hàn Cảnh Thần bị cưỡng chế lôi xuống dưới lầu đã thấy lão quản gia nhà mình leo lên xe hơi phóng đi rồi,liếc mắt một cái,lại phát hiện có một chiếc Rolls-Royce bản số lượng đỗ ngay trước mặt,Hàn Cảnh Thần hai chân không tự chủ bước vội về phía trước.Phải biết rằng,nam nhân rất mê xe hơi,xe này nhất định rất nhiều tiền,muốn cọ cọ ghê há.
Mặc dù trong lòng bày tỏ sự mến mộ khát khao vô hạn,nhưng ngoài mặt,Hàn Cảnh Thần vẫn làm ra vẻ bình tĩnh,dù gì hắn cũng là một diễn viên chuyên nghiệp,có khi hắn còn diễn giỏi hơn cả mấy dàn diễn viên lúc bấy giờ.Nếu có giải cho nam diễn viên xuất sắc nhất,hắn nhất định đứng đầu.
Tự luyến nhiều thế,đầu óc của bạn ổn chứ Hàn tứ thiếu?
Đúng lúc đó,anh trai của Lâm Nhị thiếu bước xuống,giày da sáng loáng,tây trang phẳng phiu không một nếp nhăn,áo khoác thời thượng cùng một cái khăn tay hoa mĩ tinh xảo,đẹp đến nao lòng người.Nở một nụ cười nhàn nhạt,Hàn Cảnh Thần một phen chấn động,thuật ngữ ngôn tình gọi là 'Nham hiểm' đó.
Vị Lâm Đại thiếu này,anh mặc áo trong áo ngoài thế này không nóng sao,dù gì đang là mùa hè đấy nhé!Đúng là bọn nhà giàu,chỉ quần áo thôi cũng phóng ra cỗ khí lạnh,ê nhưng không khoa học nha,thật sự có loại khoa học kĩ thuật tiên tiến tới đó sao?Nhưng đúng là bộ tây trang này rất được,còn có thể thông khí.Hàn Cảnh Thần một bên phun tào,hai vị anh em họ Lâm đã bắt đầu trò chuyện.
"Phong,em không giới thiệu bạn cùng phòng cho anh nghe sao?"
"Hàn Cảnh Thần."
"Họ Hàn ư?"
Anh trai này hỏi nham hiểm quá,Hàn Cảnh Thần tâm phục khẩu phục mà chịu thua,cố gắng duy trì nét cười trên mặt.Nhưng đúng là cái vai diễn 'Nham hiểm' này cũng quá thành công rồi,người trong nghề cũng phục tới sát đất.
Hàn Cảnh Thần cười cười: "Đúng vậy,chào anh."
Nhìn bộ dáng này là biết đại nhân vật rồi,huống hồ KTX khang trang hơn cũng nhờ có hai bọn họ,Hàn Cảnh Thần rối rắm vô cùng,muốn ngồi xổm mà nghiên cứu diễn xuất.
"Cứ gọi tôi là anh giống Phong là được.Sau này mong cậu chiếu cố nó giúp tôi,nó không thể tự lập."
Hàn Cảnh Thần ngây ngô cười: "...Haha,anh cứ nói đùa,lão quản gia nhà tôi nói bản thân tôi cũng chưa chăm sóc cho mình được nữa là."
Đại ca Nham hiểm trong truyền thuyết vừa thấy bạn học này ngây ngô cười liền biết người này khó đối phó.Nhưng hắn là ai,hắn là người thừa kế duy nhất của Lâm thị,yêu thương em trai vô điều kiện,nên hắn sẽ bắt vị bạn học này phải chiếu cố thật tốt cho em trai hắn.
"Cậu hiểu chuyện,lại nhanh nhẹn hơn em trai tôi,cứ thế đi,sau này cậu phải chăm sóc nó cho tốt."Nói xong,Lâm đại thiếu liền đùa nghịch với tóc của Lâm nhị thiếu,thật là một hình ảnh đẹp về tình anh em.
Lâm Nhị thiếu thật không hiểu nổi anh trai và bạn cùng phòng nói cái gì,không kiên nhẫn đẩy tay anh trai ra: "Em có phải trẻ con đâu mà xoa tóc em hoài vậy?"
Cái gì mà "Cứ thế đi" chứ,tôi không đồng ý!!!!
Hàn Cảnh Thần yên lặng lau khóe miệng,Lâm đại thiếu,anh chiều em trai như vậy có vấn đề gì không vậy?Hai người anh trai,một chị của hắn để ở chỗ nào?
Đúng lúc này,một chiếc xe thể thao mui trần số lượng giới hạn trên toàn thế giới "Kẹt'một tiếng xuất hiện trước mắt mọi người,dưới ánh mắt chăm chú của đông đảo dân chúng,chủ nhân của chiếc xe một tay đặt trên vô lăng,một tay chống cằm,vô cùng khốc suất lạnh lùng cởi chiếc kính râm đang đeo ra,mặt hơi nâng lên,lộ ra cái cằm cương nghị,đường nét trên mặt tựa như được điêu khắc,hai mắt đen sâu thâm thúy không thấy đáy,trong không khí còn vương vấn mùi hương nước hoa cổ long nhàn nhạt...
Mẹ nó chứ,đến cả thằng ngu cũng hiểu được,cũng biết được đây là tổng tài,tổng tài,tổng tài!!!
Thế mẹ nào lại là tổng tài!!!???
Giờ khắc vô cùng thiêng liêng này,hai chân Hàn Cảnh Thần không ngừng run rấy,xe thể thao mui trần,hương nước hoa cổ long,..Ông phắc! không phải chính là nam chính của «Bất ngờ gặp gỡ tổng tài hàng tỉ tỉ» hay sao?
Đôi môi mỏng của nam nhân khẽ mấp máy,dùng thanh âm trầm khàn nói với Lâm đại thiếu: "Lâm Dịch Văn,tối nay,chỗ cũ."
Gặp nam chính mất tiêu rồi làm sao đây?Làm sao đây?
Không thể hiểu nổi,thật không thể hiểu nổi,trong một ngày gặp được hai vị nam chính nữ chính cùng lúc,Hàn Cảnh Thần dùng ánh mắt như vừa gặp quỷ mà nhìn vị nam chính đáng mến này,rồi lại điên cuồng chạy về phía nhà ăn!
Mọi người: "..."