Có thể nói hôn nhân là vừa là kết thúc, vừa là một khởi đầu mới.
Mang một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản mà nền nã, treo lủng lẳng phối hợp với một sợi dây bạch kim đeo trên cổ, tôi theo thường lệ bảy giờ hai mươi phút rời nhà, đón xe bus đi làm.
Nhân lúc chờ xe bus, tôi hồi tưởng lại tình hình ngày đó cùng Cao Phàm đi mua nhẫn kết hôn.
Lúc ấy, cô bán hàng rất là ý vị giới thiệu nhẫn kim cương cho tôi, hơn nữa là cái nào cái nấy thật lớn, tôi lại cảm thấy cái nào cũng thật tầm thường. . . . . . Tha cho tôi đi mà. . . . . .
Tại tôi nhiều lần cường điệu không muốn đeo thử, tiểu thư kia ánh mắt nhìn tôi thật đúng là không phải oán hận cấp độ bình thường.
Khiến cho Cao Phàm cũng nhịn không được nữa hỏi.
"Phụ nữ bình thường không phải đều yêu thích nhẫn kim cương, hơn nữa phải càng lớn càng tốt sao?"
Tôi trợn trắng mắt, tuy là cử chỉ này không ưu nhã cho lắm.
"Đã nói tôi không phải nữ nhân bình thường mà " Tôi lần nữa cường điệu : "Hơn nữa mang nhẫn kim cương lớn như vậy rất không thuận tiện, ra đường còn phải lo lắng có thể bị cướp hay không, vạn nhất cả ngón tay cũng bị chặt xuống tôi không thiệt thòi sao? Còn nữa vạn nhất những cái nhẫn này một cái không cẩn thận mẻ một miếng, tôi không đau đến chết sao? Còn nữa vạn nhất bị ngộ nhận là phú bà bị bắt cóc thì làm sao bây giờ. . . . . ."
Càng về sau tôi lại càng nói một mớ ngụy biện, cuối cùng cũng bịt được miệng bọn họ, nhưng ở gần tôi nhất, vị tiểu thư kia hình như là hận tôi muốn chết.
Tiểu thư bán hàng chắc là hận tôi đến chết, có thể nói Cao Phàm càng lúc càng bội phục tôi.
Cuối cùng nhờ kiên trì của tôi, chúng tôi mua cặp nhẫn tình nhân bằng bạch kim đang đeo trên cổ tôi đây.
Lúc tôi hồi tưởng xong, Âu Dương đại ca vừa cũng lái xe bus tới.
Đây là ăn ý nha. . . . . . Tôi trong lòng dâng lên một chút cảm động.
Có lẽ là do Chủ nhật sẽ dọn đến nhà Cao Phàm ở, mấy ngày nay tôi phá lệ quý trọng thời gian buổi sáng trên xe bus, cùng Âu Dương đại ca nói chuyện phiếm .
Bấm đốt tay tính toán, hôm nay đã là thứ sáu, không khỏi bùi ngùi thời gian trôi qua nhanh quá.
Lên xe giống như ngày thường, tôi cùng Âu Dương đại ca vừa trò chuyện vừa lái xe.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi tôi có chút bi thương nói : "Âu Dương đại ca, em ngày mai sẽ dọn nhà, cho nên có lẽ từ nay về sau không còn cơ hội nào để đi xe này nữa."
Phải biết rằng, thế giới hiện tại chính là nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Một khi là người có duyên, vô luận thế giới có lớn bao nhiêu đều có ngày gặp lại, nếu vô duyên, thì cho dù ở cùng tòa nhà cũng rất khó gặp.
Âu Dương đại ca giật mình nhìn tôi liếc nói: "Như thế nào trùng hợp như vậy, tôi hết tháng này cũng không lái xe bus nữa ."
Không phải chứ. . . . . .
Tôi cũng giật mình nhìn anh ấy.
"Cái đó. . . . . . Anh muốn đổi nghề sao?" Bởi vì tôi vẫn cảm thấy lái xe bus đối với anh ấy mà nói thật sự là chỗ dụng tài của mình.
"Ha ha. . . . . ."
Âu Dương đại ca cười thật thoải mái, sau đó vẻ mặt hạnh phúc nói: "Là bởi người phụ nữ của tôi đang mang thai, tôi sắp làm cha, cho nên hi vọng có thể ở lâu bên nàng và cục cưng một chút."
Xem đi! Âu Dương đại ca nhà chúng tôi tuyệt đối là người đàn ông tốt nha!
"Vậy chúc mừng anh nhé !" Tôi thành tâm vì anh cảm thấy vui vẻ: "Thực hâm mộ chị dâu quá đi!"
Âu Dương vẻ mặt bí hiểm nói: "Bây giờ còn chưa phải là chị dâu đâu, bất quá cũng sắp rồi."
Cái gì?
Tôi đổ mồ hôi . . . . . .
Chẳng lẽ Âu Dương đại ca nhà chúng tôi cũng học đòi người ta cái trò lên xe trước, sau mua vé bổ sung gì đó ?
Cuối cùng chúng tôi dùng câu hữu duyên lại tương kiến ( có duyên lại gặp mặt) làm lời chia tay.
Thực ra muốn cùng Âu Dương đại ca nhà chúng tôi gặp lại quả thật là phải nhờ đến duyên phận. Vốn dĩ, chúng tôi, thân là người ở thế kỷ 21, muốn tìm một người nói chuyện có gì khó khăn đâu, một cuộc điện thoại hoặc E-mail là OK a, mà hết lần này tới lần khác Âu Dương đại ca nhà chúng ta cứ như người ở trên núi ấy, sản phẩm hiện đại cũng không có, còn rắm thúi nói cái gì người tự mãn đẹp trai lâu, dùng di động phiền toái.
Tôi thật sự là mồ hôi không có để kịp chảy a. . . . . .
Nhớ tới Âu Dương dùng cái ánh mắt bí hiểm cuối cùng kia, xem ra chúng ta thật sự chỉ có thể dựa vào duyên phận mà tương kiến .
Đi vào công ty, vừa bước vào địa bàn tổ chúng ta đã nhìn thấy Anna ngồi tại chỗ ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nói ra thì cô gái nhỏ này, loại cử động này đã duy trì liên tục được một tuần lễ, bây giờ mà nói cho nàng biết sự kiện lớn như tôi kết hôn có thể bỏ qua tất cả các đại sự oanh động toàn cầu. Có thể làm cho một nữ nhân liên tục ở một tuần nhớ nhung tuyệt đối là một nam nhân, dựa theo lý thuyết, kinh nghiệm phong phú cùng sự quan sát nho nhỏ mà toàn diện của tôi, người nam nhân này tuyệt đối là hắn. . . . . .
Để tôi xe tơ hồng, tác hợp cho các ngươi một phen đi a.
Tôi đi đến bên cạnh Anna tới chỗ gần cửa sổ kia ngồi xuống, vừa vặn ngăn tầm mắt Anna.
"Em không cố ý muốn chắn chị đâu!" Tôi giả giả dối dối nói.
Cô gái nhỏ này rõ ràng không có phản ứng, còn làm cái trò nhìn xuyên thấu qua tôi xem ngoài cửa sổ .
Tiếp tục như vậy có vẻ không được rồi, nhìn xem Anna vì tình khốn khổ ngày càng gầy gò, tôi sẽ đau lòng. Đúng lúc này, một kế hoạch hình thành trong đầu tôi.
"Chị Anna . . . . ."
Tôi dùng cái đầu đáng thương tựa trên bờ vai nàng cọ xát, sau đó vẻ mặt ủy khuất nói: "Ngươi tuần này rất vắng vẻ người ta na! Mặc kệ như thế nào, đêm nay chị phải mời người ta đến nhà uống rượu!"
Có lẽ là Anna phát hiện thật sự đã lạnh nhạt tôi, mới gật đầu đáp ứng.
Sau khi xin phép một cách thuận lợi, tôi lại hẹn nam nhân trong lòng Anna, diễn viên chính đã mời rồi, tôi hắc hắc bật cười, xem ra đêm nay có trò hay xem .
Buổi tối ở PUB thật không phải là nóng bình thường, mọi người trong sàn nhảy ra sức vặn vẹo, hình như muốn đem toàn bộ phiền não đều ném ra. Nhìn trên đài lắc lắc eo nhỏ, động tác của một bác gái đang múa cột, tôi có một khắc xúc động muốn nhảy lên khán đài để quan sát cho kĩ, nhưng nhìn Anna bên cạnh vì tình mà khốn đốn, tôi rất nhân đạo lại nghĩa khí nên buông tha cho bác gái kia.
Bác gái à, những lần sau lại đến ủng hộ bác nha, tôi trong lòng reo hò một tiếng.
Chúng ta tìm một góc tương đối vắng vẻ, yên tĩnh mà ngồi, tôi một gọi một hơi một tá bia, hơn nữa một đống lớn đồ ăn vặt, dù sao cũng không phải tôi trả tiền, ma-ke-no cái túi tiền của anh ta.
Kỳ thật kế hoạch của tôi rất đơn giản, chính là chuốc Anna cho say, cái gọi là say rượu nói thật, hơn nữa theo kinh nghiệm bản thân tôi, Anna tửu lượng không được tốt lắm, có thể dùng bia đối phó, hơn nữa sau khi uống rượu sẽ trở thành một nữ nhân ngoan ngoãn có hỏi tất đáp.
Hắc hắc, tôi trong lòng lại cười gian hai cái.
Hết hai chai, Anna ánh mắt quả nhiên bắt đầu có điểm tan rã mê mang rồi, hơn nữa hai má thực hồng, có một loại gợi cảm mê người nói không nên lời.
Rất tốt! Tôi đang chờ tới lúc này!
Vì vậy đại hội bức cung bắt đầu!
"Cái đó, người trong lòng chị là hắn hả." Tôi hỏi thẳng vào vấn đề.
"Uhm. . . . . ." Anna ngoan ngoãn trả lời.
Quả nhiên! Hiểu Anna chỉ có thể là Diệp Nhã thôi.
"Từ lúc nào bắt đầu ?"
"Lúc mới vào công ty."
Oa! Tôi vào công ty đã hơn hai năm rồi, mà Anna tỷ so với tôi còn vào sớm hơn hai năm, nói như vậy Anna tỷ nhà chúng ta thầm mến người ta đã gần năm năm, thật là lợi hại.
Tôi vừa bội phục lại có chút oán niệm nhìn nàng, rõ ràng dấu diếm tôi tới hai năm.
"Vậy bây giờ tính sao ?"
"Aiz. . . . . ." Anna sâu kín thở dài.
Nhìn ra được Anna muốn trút hết nỗi lòng, tôi lập tức lấy đồ ăn vặt, tính toán vừa ăn vừa nghe.
"Lúc gia nhập công ty, vừa nhìn thấy hắn, chị đã biết hắn chính là nam nhân định mệnh mà chị đang tìm làm chồng, hắn cũng rất chiếu cố chị, nhưng rất nhanh chị phát hiện hắn chỉ xem chị là bạn bè, hắn đối với chị quan tâm, đối với chị chiếu cố đều là đứng trên lập trường của một người bạn. Mới đầu chị không phục lắm, cũng không tin tưởng hắn đối với chị chẳng lẽ không có chút cảm giác.
Thời điểm chị thổ lộ với hắn, hắn lại nói cho chị biết trong lòng của hắn chỉ có bạn gái của hắn, thì ra hắn đã biết rõ tâm ý của chị. Một khắc này chị đã cho là chị sẽ đau lòng đến chết, chị vẫn mỉm cười và hỏi hắn có thể làm bạn tốt của mình được không, hắn cũng đáp ứng rồi. Chính là chị biết rõ, là chị không quên được hắn. Nhìn hắn khuôn mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc, chị đột nhiên ý thức được, nguyên lai yêu một người cũng không phải là đem người ấy trói buộc bên mính, mà là hi vọng hắn có thể trôi qua hạnh phúc khoái hoạt, cho dù người bên cạnh hắn không phải mình, dù sao miễn cưỡng không hạnh phúc. Chị không phải là không thử tìm người khác, chỉ là tim không nằm trên người nữa rồi, có tìm đàn ông khác cũng vô ích.
Nguyên lai tưởng rằng hắn sẽ hạnh phúc cùng bạn gái kết hôn, ai biết người phụ nữ kia đột nhiên cùng nam nhân khác chạy trốn, thời điểm hắn thương tâm nhất, chị rất hèn hạ thừa dịp mà vào, chị an ủi hắn, khuyên răn hắn, cuối cùng, trong mắt hắn cũng có hình ảnh của chị. Chúng tôi cuối cùng ở cùng một chỗ, chị hạnh phúc đến nỗi không thể tin đó là sự thật. Bởi vì tụi chị đều là người công và tư rõ ràng, cho nên quyết định ở công ty giữ bí mật, cho nên en cũng không biết chuyện của chúng ta, giấu diếm em cũng thật không phải.
Thật ra hai đứa đang tính đến chuyện kết hôn, nhưng bạn gái cũ của hắn đột nhiên trở về, mà hắn thoạt nhìn giống như có điểm do dự, chị đột nhiên rất sợ hắn sẽ rời chị đi, chị đột nhiên rất không có tự tin, chị thật là khó chịu. . . . . . Tiểu Nhã, chị biết rõ chỉ cần hắn đưa ra lời chia tay chị sẽ buông tay, chính là lòng chị đau quá. . . . . . Thật là khó chịu. . . . . ." Nói xong Anna nhịn không được khóc ra thành tiếng.
( đọc đoạn này thấy thương Anna tỷ quá TT)
Tôi vẫn không cắt lời Anna, lẳng lặng nghe nàng thổn thức, mãi đến nghe xong tôi mới biết được, nguyên lai tình yêu của Anna thống khổ như vậy, mà nàng yêu vô cùng kiên cường cùng vĩ đại, hay cho câu miễn cưỡng không hạnh phúc, tôi cũng biết rõ nếu như hắn đối với Anna thật không có tình cảm dù tôi bức hắn thế nào cũng không hữu dụng, nhưng tôi không tin hắn đối Anna một chút cảm tình cũng không có.
Chờ tôi phục hồi tinh thần, phát hiện Anna khóc mệt đang ngủ.
Tôi quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ngồi sau lưng lạnh lùng nói: "Anh cũng nghe thấy rồi đấy, đây là tiếng lòng của Anna, hiện tại anh cũng nói thật nội tâm đi, nếu không tôi sẽ không đem Anna giao cho anh đâu."
Anh chàng kia đến bên cạnh Anna, vẻ mặt đau lòng nhìn nàng.
Người nam nhân này chính là quản lí tổ 1 phòng thiết kế chúng ta- Lưu Vũ.
Theo ánh mắt nóng bỏng hắn nhìn Anna, tôi dám dùng đầu đảm bảo, hắn tuyệt đối là yêu Anna.
"Thật khờ. . . . . ." Lưu Vũ nhẹ nhàng nhìn Anna ôn nhu nói.
"Tôi tin ngươi đối với Anna có tình cảm a." Mặc dù biết, nhưng tôi vẫn cần cam đoan của hắn.
"Đương nhiên!" Thời điểm hắn quay lại nhìn tôi, Lưu Vũ trên mặt tràn ngập kiên định cùng tự tin.
"Kỳ thật tôi đối bạn gái trước đã sớm mất cảm giác kia, chẳng qua là cảm thấy Saionara cũng là bạn bè, lúc nàng quay về mời nàng dùng bữa cơm, lại sợ Anna sẽ hiểu lầm, cho nên một mực do dự không biết có nên nói cho Anna hay không, tối hôm qua nàng cho biết nàng sắp kết hôn, vốn định hôm nay nói cho Anna, có lẽ buổi sáng không để ý tôi, mà tôi lại bề bộn, cho nên. . . . . .
Kỳ thật Anna cũng thật khờ, làm sao có thể không tự tin với chính mình như vậy, kỳ thật trong lòng của tôi sớm đã có nàng, nếu không với tính cách của tôi làm sao có thể vừa mới kết thúc cuộc tình này liền bắt dầu cuộc tình mới như thế. Khi đó mất mát là bởi vì tôi cảm thấy có chút tội ác, lúc đó tôi đã thích Anna, lúc bạn gái đưa ra lời chia tay, tôi chẳng những không có thương tâm, ngược lại chỉ cảm thấy tức giận. Ha ha, không phải là tôi rất quá đáng sai? Cùng Anna cùng một chỗ mấy năm nay, tôi là càng yêu càng sâu, đối với nàng ăn nói vụng về, sẽ không nói ngon nói ngọt, không ngờ ngược lại làm cho nàng hiểu lầm, làm cho nàng thương tâm. . . . . ."
Hay cho một người đàn ông ôn nhu suất khí, xem ra là Anna may mắn có được.
Lưu Vũ còn đang mạnh mẽ sám hối, có thể do mắt sắc tôi đây phát hiện Anna cô gái nhỏ này đã sớm tỉnh, hiện tại đang nhanh chóng chảy xuống những giọt nước mắt hạnh phúc.
Nếu người ta đang tình chàng ý thiếp hữu tình thế thì tôi đây chính là đang làm một bóng đèn Philips siêu lớn.
"Đã như vậy, tôi phải tin tưởng anh thôi, giờ đem Anna giao cho anh, cố gắng chiếu cố nàng cho tốt nha!"
Lại nhìn thoáng qua Anna đang cười trộm, tôi xấu xa ở bên tai Lưu Vũ mập mờ lớn tiếng nói :"Anna cô gái nhỏ này đã tỉnh, trở về cho nàng một đêm lửa tình nóng bỏng khó quên nha, đem gạo nấu thành cơm, nhanh chóng kết hôn đi! Ha ha!"
Quả nhiên, Anna mắc cỡ lập tức kéo Lưu Vũ ngồi xuống, hai người đều đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn tôi, ha ha, thật là trong sáng, rất đáng yêu.
Đã hoàn thành nhiệm vụ, hồng nương tôi đây cũng nên xuống sàn a.
(Hồng nương : bà mối)
Tôi tiêu sái rời đi, mới ra khỏi PUB đã nhận được liên hoàn đoạt mệnh CALL của mẹ già.
"Hi! Mẹ!" Tôi ra vẻ đáng yêu nói: "Đã trễ như vậy mẹ còn chưa ngủ à?"
"Con cũng biết trễ rồi sao! Còn không mau trở về thu thập hành lý đi? Con muốn tạo phản hả! Mẹ bây giờ đang ở trong chuồng heo của con, nhanh lên trở về mau lên!" Mẹ già nói không ngoa, miệng nàng không khác chi sư tử Hà Đông. . . . . .
Tốt thôi. . . . . .
Làm gì dữ vậy. . . . . .
Về thì về . . . .