Hôn Mê Liền Cưới Anh

Chương 37: Ngắn ngủi chia lìa




Một sớm thích hợp nằm ỳ trên giường nào đó, lúc tôi đây đang hai mắt mơ màng đối diện với Cao Phàm hai mắt tỏa sáng, tôi liền hiểu là, sáng hôm nay tuyệt đối không thể thiếu mồ hôi, thở gấp, rên la, tắm vòi sen và muộn làm.

Cao Phàm vẫn kiên nhẫn nhìn tôi, ánh mắt kia giống như tôi nhìn món thịt bò hầm tiêu ngon lành. Rốt cục đợi cho tôi ánh mắt thanh tĩnh, có thần trở lại, Cao Phàm vẻ mặt vô tội lại làm nũng nói: "Vợ à! Anh đói bụng!"

Nhìn hai con ngươi màu sắc dần dần biến sang thâm trầm, tôi đã lười học những câu trả lời kinh điển của các nữ chủ trong ngôn tình trong tiểu thuyết CJ với lại cũng không biết nhiều, cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định hay là thừa dịp tuổi trẻ có thể lực làm nhiều một chút, để tránh sau này hối hận.

Vì vậy ngồi dậy rồi leo trên bụng Cao Phàm, từ trên cao dùng cái mũi nhìn xuống thấy hắn đang cười nịnh nọt, tay hất tung mái tóc đang xoã bồng bềnh, đem váy ngủ như trêu chọc kéo đến thắt lưng, thè lưỡi liếm môi mấy lần, thoả mãn nhìn Cao Phàm hầu kết nhấp nhô cao thấp, cúi người, hướng hầu kết mẫn cảm của hắn thổi vài hơi, rồi hôn xung quanh vài cái, một tay xoa xoa ngực hắn. . . . . .(má ơi sắc nữ)

Nếu chồng yêu đã muốn vợ yêu hẳn là nên vui vẻ tiếp nhận , nếu không, ngày nào đó chồng yêu không hề hứng thú với mình nữa, tìm ai khóc lóc đây?

Nghe thấy gầm nhẹ một tiếng, Cao Phàm rốt cục chịu không được sự tấn công ngọt ngào của tôi, xoay người một cái đem tôi đặt dưới thân, đoạt lại quyền chủ đạo. . . . . .

Hì! Mỗi ngày sách lược là ở sáng sớm, mỗi sớm vận động lại càng khỏe mạnh. . . . . .

Khi tôi cùng Cao Phàm đến công ty, không hề ngoài ý muốn (cố ý) lại đến muộn. Đang lúc mọi người mập mờ ngó nghiêng, Cao Phàm trên miệng treo ý cười thỏa mãn trở lại văn phòng, mà tôi thì là mày dạn mặt dày trốn khỏi chỗ làm.

Không biết trốn việc có thể có hậu di chứng hay không, dù sao tôi vẫn nghiện ra vẻ vênh váo, hay bởi vì CASE trước đó Lộ Lộ đã hoàn thành, mà tôi trong lúc nhất thời lại không việc để làm, vì vậy, nhờ sự nuông chiều của Cao Phàm, tôi lại một lần quang minh chính đại mà lại hoa lệ lệ trốn việc.

Thành công trốn việc, tôi một mình đi dạo lung tung trên đường, hôm nay là thứ sáu, vì vậy quyết định hẹn hai cô bạn thân đi High tiếp. Tiếp viên hàng không An Thiến do mới từ nước Pháp bay về, bởi vậy thời gian nhàn rỗi; người bận rộn như luật sư Mạc Tuyên dĩ nhiên là không còn rãnh rỗi như vậy rồi, tôi chỉ có thể hẹn cô ấy vào buổi tối mà thôi. Cuối cùng, chúng tôi hẹn buổi tối 8 giờ tại XXPUB không gặp không về.

Buổi tối 8 giờ, XXPUB.

Tôi và Mạc Tuyên đúng giờ tại cửa ra vào gặp mặt, không cần phải nói, đại mỹ nhân An Thiến kia lại đến muộn.

Đi vào PUB, chúng tôi chọn một góc tương đối bí mật lại yên tĩnh ngồi xuống, kêu bia cùng một ít đồ ăn vặt, hành động Diệp Nhã quan tâm Mạc Tuyên bắt đầu.

Tôi tiện tay kéo miếng thịt bò khô để gặm, mắt nhìn Mạc Tuyên đang uống bia, phát hiện nàng cùng Bàng Chính Vũ thật sự là càng nhìn càng xứng, vì vậy bà mối bắt đầu làm việc.

"Này, cậu và Chính Vũ nhà mình phát triển đến giai đoạn nào rồi?" Tôi vừa gặm thịt bò vừa hỏi.

"Vậy cậu nghĩ chúng mình đã phát triển đến giai đoạn gì hả ?" Mạc Tuyên nhìn tôi buồn cười hỏi lại.

"Mình nghĩ là. . . . . ." Tôi cố tình tạo vẻ mặt phát xuân tưởng tượng: “He he. . . . . . Đương nhiên là mỗi đêm đều XXOO. . . . . ."

"X cái gì mà O hả, cậu đó! Đầy trong đầu những thứ không có tư tưởng đứng đắn gì hết, sao nào , Cao Phàm nhà cậu còn không thỏa mãn được cậu sao?" Mạc Tuyên chịu không được hỏi.

Nhắc tới Cao Phàm, tôi hai tay nâng gò má, cố tình thẹn thùng, nũng nịu nói: "Tớ cùng Cao Phàm nhà tớ hiện tại có thể nói là như thuở tân hôn, hàng đêm tốt đẹp, triền miên đến cực điểm, tan ra như nước, khiến cho người khác ao ước, quả thực chính là vợ chồng mô phạm mẫu mực! Không biết tiểu nhân trả lời như vậy, đại nhân có thể thoả mãn chưa?"

Mạc Tuyên bị vẻ trêu ghẹo của tôi làm cười to không ngừng, thật vất vả trì mới ngưng được, mở miệng nói ra: "Ghét thế đấy, cậu mà nói nữa, xem tớ có đạp cậu ra ngoài không. Nói, Bàng Chính Vũ rốt cuộc cho cậu cái gì, mà cậu nói giúp anh ta như vậy."

Nghe vậy, tôi hai đấm đặt ở trước ngực, vẻ mặt thương tâm nói: "Làm sao cậu có thể đem tình hữu nghị của chúng tớ nói thành không thuần khiết như vậy, tuy là tớ ủng hộ Bàng Chính Vũ bên này, nhưng tớ cũng là vì muốn tốt cho cậu. Cậu đó, thử tiếp nhận hắn đi, tớ thấy hai người các cậu rât xứng đôi!"

Mạc Tuyên cười nói: "Sao tớ cảm thấy cậu giống mấy bà mối quá vậy ?"

Tôi cười nói: "Bà mối là chị em của tớ mà, bà mối là nghề tay trái của tớ đấy!"

Mạc Tuyên cuối cùng đành phải đầu hàng, thành thật khai báo: "Được rồi được rồi, đừng có chọc ghẹo nữa, tớ cùng Bàng Chính Vũ hiện tại sống chung rất tốt, yên tâm đi!"

Tôi cao hứng được ôm cổ Mạc Tuyên: "A! Tuyên Tuyên thân mến! Chúc mừng cậu thoát ra âm u, trở lại ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi! Nhưng mà cái tên Bàng Chính Vũ cũng thật là, có lớn tiến triển như vậy cũng không báo cáo cho tớ một tiếng. . . . . ." Hại người ta đang lo lắng cho Cao Phàm mất trí nhớ lại còn phải phân thần lo lắng bọn họ.

Làm sao vừa mới nói, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến!

Vừa nói xong Bàng Chính Vũ, người này cùng với nhà chúng ta Cao Phàm xuất hiện, đương nhiên, là tôi thông tri .

Vì vậy, Cao Phàm ngồi bên cạnh tôi, Bàng Chính Vũ ngồi bên người Mạc Tuyên.

Tôi tinh tế quan sát, Mạc Tuyên hình như đối với sự tồn tại Bàng Chính Vũ rất quen thuộc, không phải chứ, cô gái nhỏ này vụng trộm cầm tay Bàng Chính Vũ , hắn đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức cười đến vẻ mặt ngây ngốc nghiêm túc đáp lại.

Thật sự là hiện tượng tốt, tôi thỏa mãn tựa trong ngực Cao Phàm, cùng hắn ăn ý nhìn nhau cười.

Trong không khí ấm áp lại ngọt ngào thế này, một giọng nữ bén nhọn vang lên: "Mấy người khá lắm! Có đôi có cặp cả, kêu tôi tới làm Felip hả!" (Felip bóng đèn)

Chúng tôi nghe tiếng nhìn lại, thì ra là đại mỹ nhân An Thiến khoan thai đến trễ.

Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, dù cho bão nổi vẫn đẹp như vậy.

Tôi cười mời đến nàng ngồi xuống, vẻ mặt vô hại nói: "Tớ nào dám cho cậu làm Felip ! Ngồi đi, giúp cậu giới thiệu đàn ông mà , thật đó! Thật sự là nhắc người người đến, nam chủ cũng tới rồi. Tôi nói các cậu, sẽ không phải ở cùng một chỗ mà đến trễ đó chứ?"

Đúng vậy, người đàn ông tôi muốn giới thiệu cho An Thiến chính là Âu Dương Liệt!

Khoan thai đến chậm An Thiến và khoan thai đến chậm Âu Dương Liệt rốt cục cuối cùng cũng gặp được nhau, chỉ là, vì sao hai người bon họ biểu lộ chút kỳ quái?

Chỉ thấy đại mỹ nhân An Thiến nhìn thấy Âu Dương Liệt lập tức hoa dung thất sắc, cặp môi đỏ mọng gợi cảm khẽ nhếch, chữ “Á” mắc nghẹn trong cổ, cánh tay chỉ vào người kia run không ngừng, hắn cũng làm vẻ mặt giống giống nàng.

Không đợi chúng tôi kịp phản ứng, An Thiến đẩy Âu Dương Liệt chạy ra ngoài, Âu Dương Liệt ngây ra một lúc rồi xoay người muốn đuổi theo, nhưng mà một tay bị kéo lại nên không nhúc nhích được.

Lôi kéo hắn là Bàng Chính Vũ, nhưng người chỉ thị là tôi, đây cũng là sự ăn ý hiếm có của hai chúng tôi.

Tranh thủ thời gian, tôi hỏi tiếng lòng của hắn: "Muốn đuổi theo cũng được, nhưng nói cho em biết trước chuyện của hai người!"

Âu Dương Liệt vừa giãy ra khỏi tay Bàng Chính Vũ, cũng không quay đầu lại nói: "Cô ấy! Là đối tượng 419 của tôi!"

Wow! Tôi đã nghe thấy cái gì nhỉ? 419?

Tôi cùng với Mạc Tuyên đối liếc mắt nhìn, đồng thời chợt cười lên tiếng, xem ra An Thiến hay đùa với lửa này cuối cùng cũng đã rơi vào võng tình !

Bất quá, đây cũng là chuyện hai người bọn họ.

Sau đó thời gian có thể nói là đã phong phú lại càng phong phú hơn, tôi từ bỏ thói quen xấu trốn việc, thành thành thật thật, an phận tiếp tục công việc, tiếp vài CASE, sự thật chứng minh, không có Louis áp bách tôi vẫn có thể đảm nhiệm .

Mãi đến có một ngày, Cao Phàm rất chân thành nhìn tôi nói: "Anh. . . . . . Bắt đầu từ ngày mai. . . . . . Phải rời xa em nửa năm. . . . . ."

Không có thất kinh, không có la to, tôi chỉ thật là bình tĩnh dùng ánh mắt ý bảo hắn nói tiếp.

Cao Phàm tiếp tục nói: "Em cũng biết đó, ban giám đốc quyết định mở công ty con ở Mỹ, hi vọng anh có thể qua điều hành nửa năm. . . . . ."

Đã ngờ tới là vì công việc, thân là chủ tịch phu nhân tôi đây rất là sáng suốt, vì vậy ôm hắn ôn nhu nói: "Đi đi, em thích anh là người đàn ông có sự nghiệp, đừng làm cho em thất vọng, nửa năm, rất nhanh sẽ trôi qua thôi, nhưng mà. . . . . . nước Mỹ, là một đất nước của dục vọng, rất nhiều mấy em tóc vàng mắt xanh, mông to ngực lớn và cả dân chơi nữa, anh đừng để em biết được! Bằng không. . . . . ."

Tôi lời còn chưa nói hết đã bị Cao Phàm dùng miệng ngăn chặn, một hồi hôn nồng nhiệt qua đi, Cao Phàm cười nói: "Tóc vàng mắt xanh anh không thích, anh chỉ yêu mỗi tóc đen mắt đen Diệp Nhã thôi, ngực to mông lớn anh cũng không thích, anh chỉ yêu mỗi Diệp Nhã lớn nhỏ vừa phải, dân chơi tôi càng không thích, bởi vì anh đã vì Diệp Nhã thủ tiết mười năm, thói quen thành tự nhiên rồi!" (*yêu anh Phàm-ing*

A! Tôi sao lại quên mất, người đàn ông Cao Phàm này đã từng thầm mến tôi và thủ thân như ngọc chờ tôi đến 10 năm.

Cuối cùng, tôi nói một câu lần đầu tiên nói cũng là câu Cao Phàm muốn nhất nghe được: "Cao Phàm, em yêu anh, em sẽ nhớ anh lắm!"

Si ngốc qua đi Cao Phàm trả cho tôi một đêm tình cảm mãnh liệt.

Ngày hôm sau tôi không ra sân bay tiễn Cao Phàm, bởi vì tôi sợ tôi sẽ khóc, hơn nữa tôi cũng biết rõ chỉ cần tôi khóc, Cao Phàm sẽ xúc động vì tôi mà lưu lại, cho nên tôi không đi tiễn hắn.

Kỳ thật thì ra là nửa năm mà thôi, cũng không phải là một đi không trở lại, thật không rõ chính mình ngày hôm qua phiến tình như vậy làm gì, ngẫm lại đều cảm thấy buồn nôn, mình bị thôi miên mà, tuyệt đối không phải làp Nhã bình thường !

Nhìn nhìn phòng ở trống trải, phát hiện thì ra thiếu hơi ông chủ phòng ốc lại lạnh tanh như vậy.

Bớt chút thời gian suy nghĩ về ý nghĩa của nửa năm, ý nghĩa của 6 tháng, hai quý, hơn một trăm tám mươi ngày, giờ đồng hồ chẳng thể đếm xuể rồi.

Thì ra, nửa năm cũng rất là lâu .

Mặc dù có máy tính có camera, có điện thoại, nhưng là chạm đến không đến người của hắn.

Thì ra, bất tri bất giác, tôi đã yêu thương hắn như thế, giống như hắn yêu tôi.

Làm sao bây giờ, Cao Phàm vừa mới rời đi, tôi liền đã bắt đầu nhớ hắn rồi.

Cao Phàm. . . . . .

Em nhớ anh lắm. . . .