Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Chương 18




"Heo lười dậy đi nào gần chín giờ sáng rồi đấy."

Lâm Thiên Vũ lật tung chăn trên người Đan Tâm, dáng ngủ thật xấu xí. Không chịu dậy dùng biện pháp cuối cùng dùng tay bịt mũi, miệng không thở được xem em có còn nướng được hay không?

Đan Tâm hất tay Lâm Thiên Vũ ra trùm chăn cuộn tròn lại thành hình con nhộng, mùa đông ngủ buổi sáng thật ấm áp. Sáng sớm mới bị chú gọi điện làm phiền hát cho cô nghe một đống bài ca cách mạng, lí tưởng của Đảng đã đủ phá vỡ mộng đẹp của cô, Lâm Thiên Vũ còn...... cô bây giờ chỉ muốn ngủ thôi.

Tiếng nói ngái ngủ heo lười từ trong chăn thoát ra.

"Thiên Vũ để em yên, chiều nay mới có tiết học em ngủ thêm chút nữa, chút nữa thôi......"

"Không được, dậy đi. Anh vó cái này cho em xem."

Lâm Thiên Vũ nhìn sợi dây chuyền ngôi sao may mắn trên tay, tên này rất giống hắn lúc trước.

Đan Tâm bực mình tung chăn ngồi dậy, ngủ một chút cũng không được. Ngồi trên giường không quên vươn vai thư giản gân cốt vì nằm ngủ không đúng tư thế nên cơ thể hơi ê ẩm.

Dụi dụi mắt, 9 giờ có đúng không vậy hay là đồng hồ chạy sai, sắc trời kiểu này nhiều lắm mới 7 giờ.

"Anh cho em xem cái gì?"

Sợi dây chuyền treo lơ lửng trước mặt cô, nhất thời tỉnh ngủ.

"Đẹp quá, đơn giản, tinh xảo, tinh tế, tuyệt mĩ. Người làm ra sợi dây chuyền này tốn không ít tâm sức, cái này ở đâu ra?"

"Quà sinh nhật của Dương Huy tặng em. em biết sợi dây chuyền ngôi sao may mắn này giá bao nhiêu không?"

Đan Tâm lắc đầu cầm lấy sợi dây, cô không rành về mấy loại trang sức kiểu này.

"Đây là mẫu dây chuyền của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Daney được trưng bày tại trung tâm thương mại hàng đầu của tập đoàn DL, trong phiên đấy giá nửa tháng trước nó có giá khởi điểm là mười triệu đô."

Sợi dây chuyền này được xuất hiện ở đây có liên quan không ít đến hắn. Hồi hắn còn yêu Nghi Anh, vào sinh nhật cô hắn tới tìm Daney nhờ thiết kế một mẫu trang sức đặc biệt độc nhất vô nhị để tặng cho Nghi Anh. Daney là người trong DL chuyên về trang sức và thời trang có giao tình rất tốt với hắn. Nhận lời thiết kế riêng cho hắn một mẫu dây chuyền ngôi sao may mắn khảm lên mặt dây hai mươi sáu loại đá quý giá trị làm người ta phát sốt. Daney nói Nghi Anh không xứng đáng để đeo sợi dây này nhưng đã nhận lời làm riêng nên không có quyền can dự vào việc ai là người sở hữu nó. Vốn chỉ có một sợi nhưng không biết sao lại làm thêm một sợi giống hệt sợi mà hắn tặng cho Nghi Anh đem trưng bày tại trung tâm thương mại của DL, lúc trước nói như thế nào cũng không chịu bán không hiểu sao lần này lại đứng ra mở phiên đấu giá.

Một sợi ở trong tay người yêu cũ, một sợi ở trong tay người yêu hiện tại đáng tiếc lần này không phải là hắn tặng.

Mắt Đan Tân trợn tròn khó khăn nuốt nước bọt, má ơi mười triệu đô. Cô bết người tên Daney đó những thứ do anh ta thiết kế sau khi làm ra sản phẩm đều được săn lùng với giá cao ngất trời. Mua trong phiên đấy giá ắt hẳn cao hơn giá khởi điểm đến mấy chục lần chứ chẳng chơi, đồ của DL bán ra rất được các quý cô, quý bà lắm tiền nhiều của ưa thích. Có thể mua được sợi dây này Dương Huy tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền và sức lực đây.

"Đưa đây anh đeo cho."

Dù không thích Đan Tâm đeo đồ do Dương Huy tặng nhưng chắc hẳn cô đeo vào rất đẹp.

Đan Tâm lắc đầu như trống bỏi, nhìn thì đẹp nhưng giá trị.... khủng bố quá, đeo loại trang sức này lên người cô thấy không thoải mái. chụp lấy hộp quà nhỏ xinh tối hôm qua Dương Huy tặng cho cô mở ả bỏ sợi dây chuyền vào đúng nơi đúng chỗ. Chiều nay cô sẽ trả lại cho chủ nhân đích thật của nó cô không thể nhận món quà này được.

"Không đeo đâu, em sẽ mang trả lại cho Dương Huy."

Lâm Thiên Vũ cười hài lòng, sau này nếu có cơ hội hắn nhất định tặng cô thứ đẹp hơn, giá trị hơn sợi dây chuyền này. Mấy ngày hôm nay hắn thật sự rất muốn tỉnh lại, muốn trong hình hài của con người đi gặp Đan Tâm. Có thế hắn mới trở thành bạn trai đúng nghĩa của cô được.

"Heo lười đi vệ sinh cá nhân đi nhìn em bây giờ chẳng đẹp chút nào đâu, nhanh xuống ăn sáng hôm nay anh làm bạn trai tốt nấy mì cho em ăn."

Đan Tâm hừ mũi đi vào phòng vệ sinh. Anh mới là heo ấy, hồn ma đầu heo. Cô không biết Lâm Thiên Vũ cũng có thể nấu ăn.

Ha... cối cùng cũng có người ngoài hai người bà và thím nấu đồ cho cô ăn, quyết định làm bạn gái của hắn là vô cùng đúng.

Bước xuống phòng bếp nhìn tô mì thơm ngon tỏa khói nghi ngút trên bàn mới cảm nhận được bụng hơi đói lên tiếng biểu tình, tối hôm qua đến giờ cô chưa có thứ gì vào bụng.

"Em không biết anh có thể nấu ăn đó."

"Anh bị mất vị giác không biết có vừa ăn hay không?"

Ông trời thật thích trêu người bắt hắn làm ma còn lấy luôn cả vị giác của hắn, cầu mong đừng để tô mì nhìn đẹp mắt mà chất lượng chẳng ra gì.

Đan Tâm cầm đũa bắt đầu thưởng thức, nhìn rất đẹp, ăn ngon tuy hơi nhạt một chút, đối với cô chỉ cần có người nấu cho cô ăn là đã tốt lắm rồi. Bị mất vị giác mà có tể nấu ngon như thế này Lâm Thiên Vũ nhất định nấu ăn rất ngon. Đan Tâm cắn đũa ngẩn đầu lên.

"Hồn ma đẹp trai, anh nấu ăn ngon thế này có liên quan gì ới cô Nghi Anh bạn gái tiền nhiệm của anh không?"

Theo như khảo sát trong ngôn tình của cô thì hơn 80% các soái nấu ăn ngon, tự động lăn vào bếp hầu như đều nhờ động lực từ các chị nữ chính. Điển hình như Ngụy Sở trong Vợ ơi chào em, chẳng phải vì Tô Nhạc mà trở thành người đàn ông kim cương của thế giới đó sao.

Lâm Thiên Vũ cười có chút không thoải mái, bé con em làm thầy bói được đó. Tuy không phải liên quan hoàn toàn tới Nghi Anh nhưng cũng có liên quan phần nào.

"Anh từ nhỏ đã phải xa nhà đi học đến khi vào đại học chuyển ra ngoài sống riêng đương nhiên phải biết nấu ăn, mà... mà..."

Thấy chưa, cô nói cấm có sai. Nghi Anh này ngu ngốc hết chỗ chê. Lâm Thiên Vũ tuy không được giống như Ngụy đại thần nhưng chắc chắn cũng là người đàn ông vàng vào được phòng bếp, ra được phòng khách, lăn được phòng ngủ. Đầu cô ta chứa đậu hủ thối mới bỏ qua Lâm Thiên Vũ.

"Mà sao, hử?"

Hắn cảm thấy trong nụ CƯỜI của Đan Tâm chứa vô số dao nhọn, sống lưng hơi lạnh thành thực khai báo.

"Mà Nghi Anh rất thích ăn đồ anh nấu cho nên thường xuyên vào bếp nhờ đó mà tay nghề được nâng lên."

"Ồ, thì ra là vậy. Em cảm thấy nên bay một chuyến sang Mĩ cảm ơn Nghi Anh một tiếng."

Điềm nhiên xử lí tô mì để lại Lâm Thiên Vũ không hiểu gì, cô làm sao phải cảm ơn Nghi Anh.

Đan Tâm đứng dậy thu dọn, ăn no rồi thật muốn làm con heo lười. Ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.

"Em có gì để cảm ơn Nghi Anh chứ?"

"Đơn nhiên có. Em cảm ơn cô ấy đã đào tạo ra một đầu bếp tài ba như anh để hôm nay em có thể sử dụng miễn phí."

Mặt Lâm Thiên Vũ hết xanh lại xám, sử dụng miễn phí nói nghe hay nhỉ. Cười méo xệch, ánh mắt như muốn xuyên thủng người Đan Tâm.

"Không nói về Nghi Anh nữa, Thiên Vũ giúp em ôn thi Đại học đi."

Lâm Thiên Vũ suýt té ghế, ôn thi đại học. Cái gì đã làm cho một người đến thi học kì còn lười ôn tập như Đan Tâm muốn ôn thi đại học.

"Em nói thật, không đùa?"

"Trông mặt em giống đang đùa lắm hả?"

Đan Tâm nằm dài trên bàn ăn, dù cô có bất cần đời đến đâu đã quyết định sống tốt thì phải lo cho tương lai sau này. Mấy năm nay không lo học hành kiến thức bị mất rất nhiều nếu cô cố gắng vào được đại học không có gì khó khăn.

"Lúc sáng chú gọi điện nói muốn em thi đại học rồi vào làm ở YJ, về việc làm thì em không muốn nhưng thi đại học thì có thể."

"Anh khỏi cần lo em học không vào, từ lớp một đến lớp sáu nếu em đứng thứ hai sẽ không có ai đứng thứ nhất. Chỉ cần em quyết tâm nhất định sẽ làm được."

Cái đó hắn biết chứ, Đan Tâm nói chậm tiêu tiếng Anh nhưng cô học rất nhanh, gấp đôi người bình thường. Chỉ vì gia đình mà từ một cô bé vô tư, học giỏi trở thành như thế này. Không biết người lớn trong gia đình cô nghĩ gì khi làm những chuyện đó.

"Nếu em muốn anh sẽ ôn thi cho em nhưng phải thi học kì xong đã."

"Được, em đi học bài đây 28 là thi rồi."

Hôm nay là 26, chờ nước tới chân mới nhảy em học thế này điểm thi được bao nhiêu đây.