Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Chương 17




"Trời lạnh đừng đứng trước cửa sổ hứng gió sẽ cảm lạnh."

"Họ cười rất vui, anh tìm tôi có việc gì không?"

Lâm Thiên Vũ đặt chiếc bánh gato lên bàn học, thắp nến lên.

"Em tặng bánh gato tôi không ăn được nhờ em ăn giùm."

"Không ăn."

Kể từ sau sinh nhật 12 tuổi cô không còn ăn bánh sinh nhật nữa.

Lâm Thiên Vũ kéo Đan Tâm ngồi xuống ghế cạnh bàn học, đứng hứng gió như thế không cảm lạnh mới lạ.

"Phải ăn, đây là bánh sinh nhật của tôi không phải của em."

Cô làm gì có tâm trạng để ăn.

"Có chuyện không vui có thể nói với tôi."

Đan Tâm lại đứng hứng gió trước cửa sổ, cô thích biển càng thích gió hơn. Gió thổi qua mang theo những kí ức buồn của cô đi mất, không còn kí ức không nhớ sẽ không buồn. Thế nhưng không hiểu tại sao lúc này đứng trước gió những kí ức kia lại rõ ràng đến thế.

"Hôm nay là sinh nhật anh nói ra những chuyện không vui đó làm gì chứ."

Nhìn cô như vậy hắn đau lòng, Đan Tâm mạnh mẽ kiên cường nhưng ở một nơi nào đó ẩn chứa những kí ức kia lại vô cùng mềm yếu. Gia đình cô đã làm gì để một cô bé 18 tuổi đáng ra phải vui vẻ, hạnh phúc thành ra như thế này.

"Em nói đi, cứ việc xem tôi như thùng rác để vứt những ấm ức, đau thương mà em phải gánh chịu nói ra sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."

Im lặng thật lâu, nến trên chiếc bánh gato đã cháy tàn từ lúc nào.

Cũng tốt nói ra đôi khi sẽ dễ chịu hơn.

"Vì sức khỏe của mẹ không tốt nên bảy tám năm sau khi kết hôn mới có thai, bà nội nói lúc mẹ mang thai ba của tôi rất vui. Lúc đó YJ mới thành lập còn chưa ổn định, công việc cần làm rất nhiều nhưng lúc nào ba cũng cố sắp xếp thời gian để về sớm. Sau đó mẹ sinh khó, sau sinh hôn mê rồi tỉnh, tỉnh lại hôn mê rất nhiều lần một tháng không có chuyển biến tốt, gần như không sống được. Ba thấy mẹ như vậy suy sụp không ăn không uống. Nửa tháng sau tôi ra khỏi lồng kính ông đã nhẫn tâm ném tôi vào cô nhi viện, bà nội, bà ngoại của tôi biết được tức giận đến nỗi không thèm nhìn mặt ba, còn ông nội khi biết tin lên cơn đau tim không cấp cứu kịp cũng qua đời, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu tôi. Số tôi lúc đó còn rất may, chú tím đến cô nhi viện nhận tôi về nuôi. Mãi đến lúc 12 tuổi tôi mới biết người nuôi tôi 12 năm là em trai và em dâu của ba, còn hai bác mới là ba mẹ. Tối hôm sinh nhật đó tôi chạy ra đường, chạy mãi cho tới khi tôi gặp một nhóm người họ muốn đưa tôi đi, tôi phản kháng dù có học võ từ nhỏ nhưng lúc đó tôi cũng chỉ là đứa trẻ làm sao có thể đánh lại, thế rồi tôi bị họ đánh, bị đánh đến hôn mê. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì khi tôi tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện rồi, cả người tôi đầy vết thương nhưng tôi cũng chẳng thấy đau nữa. Tôi nằm viện rất lâu nhưng ba chẳng đến thăm tôi lấy một lần, còn mẹ bị ông nhốt ở nhà không cho gặp mặt tôi. Khi tôi bình phục tôi dọn ra căn nhà cũ của ông nội lúc trước sống một mình, không còn gia đình không còn ba mẹ, tôi chẳng còn gì cả. Bà nội ép ba nhận tôi, rồi cả mẹ cũng đòi ly hôn, ông nhận nhưng không bao giờ cho phép tôi đặt chân vào nhà của ông lấy nửa bước. Tôi cũng chẳng cần trở về, từ khi tôi sinh ra nơi đó đã không còn là nhà của tôi nữa rồi. Đan Tâm lúc trước là một đứa trẻ ngoan ngoãn, có thể coi là ngây thơ, trong sáng chỉ sau đêm noel đã thay đổi hoàn toàn. Tôi sống một cuộc sống tăm tối, xa đọa, giống như những đứa trẻ hư hỏng khác tôi đi bar, vũ trường, đua xe, đánh nhau.... những gì người khác làm được tôi đều làm tốt hơn gấp bội. Không đầy một năm tôi trở thành chị hai của cả trường, trở thành một kẻ khiến vô số người phải đau đầu. Đi khắp Sài thành không ai không biết mặt tôi. Có một lần tôi về nhà thăm chú thím tôi thấy họ khóc, họ nói muốn thấy lại con người trước đây của tôi. Trước giờ tôi luôn xem họ là ba mẹ nên tôi nghe lời nhưng không muốn về nhà. Bà nội mất tôi lấy cớ đó ra đây sống thế là thành ra như bây giờ. Chỉ như vậy thôi."

Chỉ có như vậy thôi. Sao em có thể nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy sau khi đã trải qua những chuyện vượt quá sức chịu đựng của một cô bé 18 tuổi. Trên đời này còn một người cha vô lí, không có tính người tới mức đó sao, vợ ông ta sinh khó đâu phải lỗi của em.

Gió thổi loạn mái tóc đen dài của cô, mắt nhìn về một nơi nào đó vô định, nét mặt bình thản như không có chuyện gì. Có lẽ đã quá đau, đau đến chết lặng không còn cảm xúc gì nữa.

Lâm Thiên Vũ bưng chiếc bánh gato đặt trên thành cửa sổ, lúc nghe cô kể hắn dường như không thở nổi, phẫn nộ xen lẫn đau lòng, chị đựng nhiều thứ như vậy mấy năm qua cô sống như thế nào.

"Chuyện không vui cứ để nó qua đi."

Đúng phải để nó qua đi, Đan Tâm lấy tay quẹt miếng kem sô cô la bỏ vào miệng. Vị kem tan chay đắng đắng ngọt ngọt đã lâu cô không ăn mấy thứ có vị như thế này.

Lâm Thiên Vũ bật cười, lớn rồi ăn bánh kem còn để dính lên môi.

Đan Tâm liếm liếm khóe môi lườm Lâm Thiên Vũ dính kem thôi mà thế cũng cười được.

Lâm Thiên Vũ vẫn cười như thường, có điều nụ cười này xấu xa không thể tả, phải nói sao nhỉ à đúng rồi giống như sói xám nhìn thấy thỏ con ngu ngốc đứng trước miệng nó vào lúc nó đói meo.

Đan Tâm ngốc nghếch không hay biết rằng second kiss của cô sắp bị hồn ma khốn kiếp nào đó cướp mất.

Lâm Thiên Vũ nhẹ nhàng như cơn gió không tiếng động tiến tới gần Đan Tâm, trong lúc cô không để ý nhẹ nhàng môi chạm môi. Hắn đã quá đề cao định lực của bản thân, chỉ định hôn nhẹ cuối cùng lại thành hôn sâu, một tay giữ gáy cô còn một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh.

Đan Tâm ngốc nghếch trợn tròn hai mắt, nụ hôn của ma thật kinh dị nó lại một lần nữa đến với cô. Có người nói rằng chỉ có vòng ôm ấm áp mới cho ta cảm giác an toàn, bình yên. Không sai nhưng vòng ôm lạnh lẽo không nhiệt độ của Lâm Thiên Vũ cũng cho cô cảm giác giống như thế. Thật an bình có cái gì đó ở thật sâu trong thâm tâm cô dần tan chảy có dòng nước ấm từ len lỏi vào đó, ấm áp đến lạ. Hai mắt từ từ nhắm lại, lần đầu tiên trong 18 năm không quá dài cô chủ động ôm lấy một người đàn ông đúng nghĩa, ngây ngốc đáp lại nụ hôn bất ngờ của Lâm Thiên Vũ, hình như nghe thấy tiếng Lâm Thiên Vũ đang cười.

Hôn tới khi cả hai không thở nỗi Đan Tâm mới từ trong mộng bừng tỉnh, mặt đỏ như cà chua chín ngượng ngùng đẩy Lâm Thiên Vũ ra.

"Lâm Thiên Vũ.... anh.... anh..."

Lâm Thiên Vũ không cho cô trốn tay đang giữ gáy cô hạ xuống eo khóa trụ cô lại trong vòng tay hắn.

Đan Tâm em đừng hòng chạy dù tôi chỉ là hồn ma, không mang lại được tương lai cho em tôi vẫn muốn ích kỉ giữ em bên mình. Tình yêu là như vậy ích kỉ giữ lấy. Vì yêu Nghi Anh chưa đủ sâu nên khi Nghi Anh ra đi hắn thất vọng, hụt hững nhưng chưa bao giờ muốn giữ Nghi Anh lại. Còn Đan Tâm thì khác, nếu hôm nay hắn không giữ lấy cô không là bây giờ thì sau này hắn cũng sẽ hối hận.

"Ừ,anh làm sao?"

Anh... anh thật vô sỉ, mặt dày hôn người ta còn tỉnh bơ như vậy, đáng chết hơn là cô cũng góp phần không ít cho thành công vang dội của nụ hôn đó. Anh là tên khốn kiếp, hồn ma khốn kiếp, anh đi chết đi....

"Em đang mắng anh đấy à. Lúc nãy là anh tự ý hôn em thật nhưng sau đó không phải là em cũng "thuận nước đẩy thuyền" rồi sao?"

"Không có, em... em đâu có mắng anh."

Quẫn, vô cùng quẫn. Không để ý từ lúc nào đã từ "tôi" đổi thành "em".

Lâm Thiên Vũ không muốn đùa nữa, thời gian là vàng bạc không tranh thủ lúc này thì còn chờ đến bao giờ. Buông Đan Tâm ra, hắn không có nhiệt độ còn là mùa đông làm cô cảm lạnh không tốt.

"Đan Tâm nếu anh mãi mãi là hồn ma, không thể cho em tương lai không thể cho em thứ gì, không thể cho mọi người thấy chúng ta bên nhau, còn có thể làm mọi người ghét bỏ em bởi vì em yêu một hồn ma em có đồng ý làm bạn gái anh không?"

Lâm Thiên Vũ nhìn Đan Tâm chằm chằm, nín thở chờ đợi phán quyết của quan tòa, là án tử hình hay được tự do.

Lâm Thiên Vũ anh là tên ngốc hả, chơi trò "tỉnh tò" với cô một chút lãng mạng cũng không có. còn cái gì mà không với không, tỏ tình kiểu như anh con gái sợ chạy mất cả dép ấy chứ.

Thật lâu Đan Tâm không có trả lời.

Tâm trạng Lâm Thiên Vũ trùng lại án tử hình đã được phán quyết rồi sao?

"Đan Tâm, em có đồng ý không?"

".........."

"Được rồi, anh biết việc này không dễ nhưng em cứ suy nghĩ sáng mai hãy trả lời."

Lâm Thiên Vũ như bánh bao thiu, mặt buồn rười rượi mở của đi ra ngoài.

Đan Tâm bật cười khanh khách sau một hồi lật lại kí ức cô rất thông minh nhận ra một điều thì ra cô đối với Lâm Thiên Vũ này có một chút gì đó gọi là yêu. Vậy gì cô phải từ chối làm bạn gái hắn, cô là bạn gái của ma, phim kinh dị kiểu mới. Ai nói hắn không làm gì được cho cô hắn có thể nghe cô tâm sự mà cô chỉ cần như vậy là đủ rồi.Anh hôn tôi hai lần đơn nhiên tôi phải bắt anh đền bù tổn thất cho tôi rồi.

"Em đồng ý."

.

.

.

Em đồng ý chỉ ba chữ ngắn ngủi nhưng suýt nữa đã làm tim Lâm Thiên Vũ nhảy ra khỏi lồng ngực, quay phắt lại hắn không nghe lầm chứ.

"Em chỉ nói một lần thôi, nếu như anh hối hận khi nói lời tỏ tình chán ngắt vừa rồi với em thì có thể thu lại em có thể xem như chưa nghe thấy."

Lâm Thiên Vũ mừng như điên, không hối hận không bao giờ. Ôm chầm lấy Đan Tâm.

"Làm gì có chuyện anh hối hận. Anh chỉ sợ em hối hận vì lời đồng ý hôm nay mà thôi."

Chuông nhà thờ ở giáo đường gần nhà vang lên, đêm noel vào lúc 12 giờ một chuyện tình kinh dị có thật bắt đầu. Cô_ Trần Đan Tâm nhận lời yêu của một hồn ma.

"Sẽ không hối hận, anh về phòng đi em muốn ngủ."

Đan Tâm đẩy Lâm Tiên Vũ hồn vẫn còn treo ngược cành cây ra ngoài, đóng cửa lại vẫn thấy gương mặt cười phát ngốc của hồn ma đẹp trai.

Lên giường cuộn tròn trong chăn bông ấm áp, ngủ một giấc an lành. Sáu năm nay đây là đêm đầu tiên trong ngày sinh nhật cô không còn mơ thấy những thứ không vui nữa.