“Trước hết đừng giết bà ấy”, tôi vội vàng ngăn cản chú Hai
Dù sao, Nhâm lão thái đã cứu mạng tôi hai lần, ngay cả khi bà ấy đã phạm sai lầm, tôi vẫn nên cố gắng nói giúp bà ấy một chút, hơn nữa, tội lỗi của bà ấy cũng chưa tới mức phải chết.
“Thương tiếc cho yêu, cũng như tàn nhẫn với con người” Lời nói của chú Hai không thể phản bác được, rét lạnh như đang ngập chìm trong băng của tháng 12 âm lịch.
Chỉ với một cái nhấn tay, cổ của Nhâm lão thái đã bị chú Hai bẻ gẫy.
Điều đó còn chưa tính là gì, tiếp theo chú ấy dùng sức ở tay một chút, vặn cổ Nhâm lão thái thành quả bóng, máu trào ra bên trong cổ. Lần này bà Nhâm đã chết hẳn.
Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn thấy cảnh đẫm máu này.
Lẽ ra bà ấy đã không phải chết, nhưng chú Hai đã giết chết Nhâm lão thái, mà tôi cũng không có cách nào có thể thể ngăn được. Trên đời này, Có rất nhiều việc xảy ra khiến tôi bất lực.
Trên thực tế, nếu chú không xuất hiện, lúc này tôi đã là một người chết.
Chú Hai ném xác Nhâm lão thái xuống đất, ngay lập tức, xác chết biến trở về nguyên hình là một con chồn.
Nhâm lão thái tu vi cao bao nhiêu. Mặc dù tôi tu luyện tu vi không cao, nhưng ma quỷ bình thương vẫn có thể đối phó được, nhưng khi ở trước mặt Nhâm lão thái, tôi ngay cả biện pháp đánh lại cũng không có.
Còn chú Hai thì sao? Trong cuộc chiến vừa rồi, bà Nhâm đã bị vặn đầu chỉ bằng một tay. Khó mà tưởng được tu vi của chú Hai đã cao tới đâu.
Thực tế, không chỉ mình tôi, kể cả bố hay ông nội tôi, chẳng ai trong số họ có tu vi cao như thế cả. Thậm chí cả gia phả nhà tôi cũng khó khăn lắm mới có thể sinh ra dược một tán nhân có tu vi cao thâm như chú ấy.
Nhưng tính cách của chú ấy, thiên tài thì luôn rất lạ lùng và quái dị. Lúc đầu, mọi người trong nhà coi chú Hai như là tấm gương làm rạng rỡ tổ tông. Nhưng năm đó khi chú ấy hai mươi tuổi đã rời nha trốn đi, Ngoại trừ những ngày lễ tết hay ngày mất của ông nội, chú đều bặt vô âm tín. Đều tại bên ngoài phiêu bạt.
Không ai biết tại sao chú Hai lại rời nhà trốn đi ngao du bên ngoài. Bố tôi không biết, ông nội tôi cũng không hiểu. Tất cả hành vi của chú đều là một bí ẩn.
Một con mắt của chú Hai đã bị mù, cha tôi nói rằng chú đã bị mù khi đang đối phó với một lệ quỷ vạn năm, con mắt ấy cũng bị mù. Và lệ quỷ đã bị chú hai đánh cho hồn phi phách tán. Ngoại trừ vết thương này, chú Hai chưa bao giờ thua cuộc. Dù cho ma quỷ có đáng sợ tới mức nào, khi gặp chú cũng chỉ có một kết cục là hồn phi phách tán.
Tôi hỏi chú “ Chú hai, sao lúc này chú lại trở về?” Chú lấy ra một bao thuốc lá từ túi quần, vừa mở ra nhìn thì nó đã hết mất rồi, chú đưa tay về phía tôi rồi nói “ Cháu có không…”
Tôi lấy từ túi ra một mảnh kẹo cao su rồi đưa nó cho chú
Chú Hai lập tức rút tay lại “ Đã trưởng thành rồi mà vẫn cứ nhai kẹo cao su”
“ Cháu không thích hút thuốc, nhưng vẫn muốn có thứ gì nhai trong miệng nên kẹo cao su là lựa chọn tốt nhất. Khi ăn nó sẽ khiến cháu bình tĩnh lại để suy xét lại những vấn đề sẽ dễ dàng hơn”
“ Hửm, lý do, quá ngây thơ” Đột nhiên chú Hai nhìn tôi nghiêm túc, chính xác hơn là chú đang nhìn xuyên về phía đằng sau.
Tôi lập tức nhớ ra, chú ấy đang nhìn về phía con ma nhỏ đằng sau tôi.
“Chú Hai, đây là bạn của cháu, đừng làm tổn thương họ”
Chú Hai cau mày và nói “ Kết bạn với ma quỷ? Cháu đúng là ngây thơ. Chú không quan tâm mối quan hệ này là gì, chú sẽ để cháu giải quyết trong một ngày, nếu chú gặp lại nó vào ngày mai, chú sẽ giết nó”
Tôi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, thái độ của chú Hai với ma quỷ thực sự tàn bạo.
Tôi gật đầu như giã tỏi “ Vâng vâng”
Chú Hai nói “ Chú trở lại là vì cháu”
“Vì cháu ư?”
“Ừ, chú tính ra cháu sẽ gặp 2 tai ương trong tháng này. Với công phu mèo quào như bây giừo, cháu không thể giải quyết được, chú đã giải quyết cho cháu một chuyện rồi đó”
Tôi choáng váng, có tới 2 tai ương? Nhâm lão thái tính là 1 rồi thì vẫn còn 1 lần nữa, chẳng lẽ nó vẫn đang chờ tôi phía trước?
Nếu chú Hai đã nói tôi không thể vượt qua vậy thì tôi chắc chắn không vượt qua được.
“Chú, chú có biết cách để tiêu trừ nguy hiểm thứ 2 không ạ?”
Chú Hai vẫy tay và nói “ Chú quay lại chỉ vì việc này, cháu sẽ không được đi đâu trong 3 ngày tới”, tập trung vào việc học cùng chú nhưng thứ quan trọng.
“Giờ chúng ta sẽ quay lại cửa hàng dù của cháu, chú không thể nói tất cả mọi chuyện trong 1 chốc lát được:”
Tôi vội vã tiến lên: “Chú Hai à, cháu vẫn còn việc chưa giải quyết xong, chú đợi cháu được không”
Chú Hai bắt đầu liếc tôi bằng ánh mắt rét lạnh và nói “Cháu có 5 phút để giải quyết mọi việc. Sau năm phút nếu chú không thấy bóng dáng của cháu thì chú sẽ đốt trụi cái cửa hàng của cháu”
Cháu sẽ đi mà, chú có phải là chú Hai của cháu thật không đấy? Quá là tàn nhẫn mà.
Không kịp nói một lời, tôi chạy thẳng lên lầu và tìm thấy Dịch Khôn
Dịch Khôn rất vui mừng khi thấy tôi trở lại, và năm con ma nhỏ đã quay trở về nhà.
Dịch khôn hỏi tôi “Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ không?”
Tôi gật đầu và nói “ Mọi chuyển ổn rồi, tôi đã giải quyết xong với Nhâm lão thái.
Tôi tới đây để chào tạm biệt anh, tôi không thể đi cùng anh tới công trường xây dựng. Vé anh mua phải để lại rồi. Anh có thể tự đi một mình đi công trường được thôi”
Dịch Khôn lập tức trở nên lo lắng. “ Cậu trơ mắt nhìn tôi bị giết bởi mấy con ma này sao”
Haha, nếu tôi đi với Dịch Khôn, tôi sẽ bị chú Hai giết mất. Kể cả chú Hai không giết tôi, tôi cũng sẽ chết vì tôi không thể qua được tai ương kia mà chết.
Tôi bảo Dịch Khôn “ thư giãn nào, tôi đã tìm ra phương pháp đối phó cho anh. Anh chỉ cần tới công trường xây dựng lúc đầu, tìm nơi chôn cất sáu con ma nhỏ, rút mấy cái đinh trên cổ họng mấy cái xác ra, mọi chuyện sẽ ổn thôi”
“Thật sự đơn giản thế sao?”
“Đơn giản thế thôi, anh không tin tôi nói nữa à?”
Dịch Khôn nghĩ 1 lúc rồi nói “ Chậc, nếu chỉ như thế, cậu không cần đi cùng tôi, tôi sẽ đi một chuyến, cậu cứ ngủ ở đây tối nay đi, tôi sẽ dọn giường cho cậu”:
Tôi lắc đầu: “Không được, tôi còn một số việc riêng cần giải quyết”
Sau đó tôi bước xuống tầng dưới.
Sau này nghĩ lại, nếu tôi đi cùng Dịch Khôn để tìm xác các con ma nhỏ, liệu Dịch Khôn có gặp phải những chuyện khó tin đó không. Về mặt nào đó, quyết định lần này của tôi là để bảo vệ bản thân nhưng lại mang tới bất hạnh cho Dịch Khôn……
Tôi sẽ kể lại chuyện này sau. (ND: hmmm)
Tôi xuống cầu thang và gặp chú Hai “ Xong rồi, đi thôi chú”
Chú Hai nhìn đồng hồ và nói “ Bốn phút ba mươi bảy giây. Chỉ thêm 24 giây nữa thôi, cửa hàng của cháu sẽ biến mất”
Ôi thôi, tha cho cháu đi mà, chú thực sự bấm giờ đấy hả? Chú ấy không đùa với tôi chút nào cả. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nếu tôi mà quay lại chậm 1 phút, chú sẽ đốt trụi cửa hàng của tôi. (ND: ngầu đấy)