Lại một lần nữa, tôi mở chiếc dù Âm Dương trong tay ra, và lần này Nhâm Đông đã không thể trốn thoát khỏi luồng năng lượng mặt trời chiếu tới và gào thét ôm đầu kêu thảm. Dần dần anh ta bị biến trở về nguyên hình, là một con chồn.
Tôi đóng dù lại.
Hừ, anh ta đã tạo nghiệt lớn như vậy nên không dễ dàng buông ta anh ta như vậy được.
Nhâm Đông co ro trên mặt đất và nói “Nếu mày dám giết tao, mẹ tao sẽ báo thù cho tao, mày sẽ chết thôi”
Tôi đá vào nguyên hình của anh ta vào góc.
Giờ là lúc nào rồi còn dọa dẫm tôi bằng mấy lời như vậy, ngay cả khi chết tôi cũng kéo theo anh.
Tôi kiếm một sợi dây và đi đến bên anh ta.
“Mày, mày tính làm cái gì? Tao khuyên mày nên suy nghĩ cho kỹ, đừng có hàm hồ về những thứ mày không nên nhúng mũi vào, mày………. Á Á, Mẹ, mẹ ơi cứu connnnn”
Tôi quàng sợi dây quanh cổ Nhâm Đông và giật mạnh khiến cho anh ta không thể thở được.
Sau đó, tôi kéo anh ta tới phòng khách, đẩy cái bàn ra, đứng trên bàn và thả con chồn từ trên trần nhà.
Anh ta vật lộn một cách tuyệt vọng, nhưng càng cố vùng vẫy thì sợi dây càng xiết chặt.
Tôi buộc đầu dây còn lại vào ghế phía dưới, hừ, để Nhâm Đông không chết được nhưng sẽ cảm thấy rất khó chịu và sớm muộn cũng tắt thở vì thiếu dưỡng khí.
Tôi biết mình làm như vậy rất tàn nhẫn, thậm chí còn hơi biến thái. Nhưng nếu không làm thế, tôi không thể thoát khỏi bóng ma của lửa giận trong lòng, 3 cô gái-3 cuộc đời. Tất cả họ đều bị giết ở độ tuổi xuân thì tươi đẹp bởi một con chồn vàng với những suy nghĩ kinh tởm. Tôi thậm chí đã chứng kiến cảnh đó và trái tim tôi đau đớn như bị dao cắt vô cùng khó chịu.
Quan trọng nhất là 1 trong số đó còn bị giết chết dã man và sỉ nhục trước mặt tôi
Tôi vẫn còn nhớ cái nhìn tuyệt vọng và đau đớn trước khi chết của Khúc Đình. Cô ấy đã cầu cứu tôi nhưng lúc đó tôi lại bất lực.
Và bây giờ, Khúc Đình, tôi đã báo thù cho cô bằng chính đôi tay này, hi vọng cô sẽ an nghỉ nơi Cửu Tuyền.
Tôi sử dụng ấm để đun sôi nước, đổ nó vào chậu và đặt phía dưới cơ thể Nhâm Đông.
Nhìn xem giờ, đã tới lúc rồi, tôi nới lỏng sợi dây đang bị siết chặt, nắm trong tay và chờ Nhâm Lão thái trở về.
Tôi biết rõ, giết con trai bà ta, sẽ không thể chạy thoát khỏi bàn tay của bà ấy, vì vậy tôi không nghĩ tới việc chạy trốn. Dứt khoát cứng đối cứng, liều mạng với Nhâm Lão thái.
Bà ấy không phải quá yêu chiều con trai mình sao? Bà ấy không phải nhắm mắt làm ngơ cho anh ta làm kẻ giết người sao? Tôi muốn cho bà ấy tận mắt chứng kiến kết thúc của đứa con đã bị chiều tới hư hỏng có kết quả như thế nào.
Cánh cửa vẫn mở ra, không lâu sau đã có bóng dáng một bà lão đứng ở cửa, là Nhâm Lão thái.
Khi bà ấy thấy Nhâm Đông bị treo lơ lửng giữa nhà, bà ấy đã chết lặng và khuôn mặt trở nên tái nhợt ngay lập tức.
Bây giờ Nhâm Đông vẫn đang thoi thóp, có lẽ nếu được bà Nhâm giải cứu bây giờ anh ta có lẽ vẫn sẽ sống. Tôi làm sao có thể cho phép điều này xảy ra? Nhâm Đông mà được cứu thì tôi biết ăn nói thế nào với 3 linh hồn đã khuất kia.
Nhẹ nhàng, tôi nới lỏng và thả đầu dây đang cầm, bịch một tiếng, Nhâm Đông lập tức lao đầu xuống dưới nồi nước sôi tôi vừa chuẩn bị cho anh ta ( ND: công nhận biến thái, cho con chết trc mặt mẹ luôn)
Nghe thấy tiếng nước sôi ùng ục, mới nãy Nhâm Đông vẫn còn giãy dụa chứ bây giờ thì đã hoàn toàn chết ngắc. Anh ta bây giờ tuyệt đối là chết rồi.
“Không………..!” Nhâm Lão thái gào lên, khóc lóc với chất giọng già nua.
Tôi hiểu nỗi đau mất con trai của một người khi đã về già là như nào, nhưng khi bà bỏ mặc con trai mình giết cô gái đầu tiên, bà đã phải chấp nhận số phận đã định trước sẽ có kết cục như vậy rồi.
Bây giờ là lúc tôi cùng Nhâm lão thái quyết thắng bại với nhau.
Rút ra từ những bài học lần trước, tôi hiểu rằng một khi tôi để bà ấy chủ động tấn công trước và định thân tôi, tôi sẽ không có cơ hội giành đc chiến thắng. Vì vậy tôi muốn cướp thời cơ trước động thủ đánh bà ta trở tay không kịp.
Tôi vội vã bước lên 1 bước dài, mở chiếc dù âm dương ra, tinh khí của mặt trời chiếu toàn bộ vào người Nhâm lão thái. Như thế vẫn chưa đủ, tôi vẽ lên tay Chưởng tâm lôi, để bồi tiếp cho Nhâm lão thasi
Nhâm lão thái vừa mất đi con trai, đang trên bờ vực sụp đổ, khiến hành động của bà bị chậm mất một nhịp, cho nên mới bị tôi đoạt mất tiên cơ.
Thế nhưng, đạo hạnh của bà ta cao tới mức có thể dễ dàng xử lý chuyện này, tuy rằng dù âm dương đã chiếu vào bà ta nhưng bà ta cũng chỉ lắc mình nhẹ nhàng một cái cũng không có tác dụng gì, mà chương tâm lôi đánh lên bà ấy cũng chỉ có vết thương nhỏ, nên không phải chịu tổn thương gì nhiều.
Dù âm dương và Chưởng tâm lôi là những gì mạnh nhất mà tôi có, tôi thường dựa vào 2 thứ này để đối phó với ma quỷ, bây giờ chúng lại vô dụng, trái tim tôi dần dần trở nên lạnh lẽo.
Hóa ra tôi vẫn đánh giá quá thấp năng lực của bà già này, đây là con chồn vàng thành tinh đã không biết bao nhiêu năm, sức mạnh đúng không phải dạng vừa đâu.
Một lần nữa tôi lại rơi vào thế bị động.
Sau đợt tấn công ấy qua đi, tôi lại bị định thân không nhúc nhích nổi, một lần nữa Nhâm lão thái lại thi triển thuật pháp của mình.
Nhâm lão thái mở miệng, lộ ra một hàm răng sắc nhọn và tiến lại gần tôi.
“Mày đã giết con trai tao, tao sẽ khiến mày mạng đổi mạng! Mày không phải muốn tìm công lý cho kẻ khác sao? Tao nói với mày này, sau khi tao giết mày, tao sẽ khiến cha mẹ, người thân, bạn bè và tất cả những người thân yêu của mày đều tuẫn táng theo mày”
Nhâm lão thái đã đánh mất lý trí rồi. Tôi nhìn đôi mắt chỉ toàn là giết chóc của bà ấy, tôi cũng tin rằng bà già này đã nói là làm. Sau khi giết chết tôi, bà ta sẽ đi tìm người thân và bạn bè của tôi để giết chết từng người một.
Chẳng hiểu sao, tôi thực sự có chút hối hận, sự nóng vội của mình có thể gây ra sự nguy hiểm nghiêm trọng cho gia đình và bạn bè.
Nhâm lão thái một tay nắm lấy tay tôi, móng tay cắm ngập vào da thịt tôi khiến tôi hét lên đau đớn.
Nhâm lão thái rạch ra một đường máu và nói “ Giết mày trước, sau đó đến gia đình mày, giờ mày cứ đến Hoàng Tuyền ngồi chờ đi”
Sau đó, bà liền hướng đến để cắn tôi.
Đúng lúc đó, một ánh sáng vàng lóe lên, rồi bàn tay bà Nhâm bị cắt đứt ngọt sớt, một bóng dáng vạm vỡ xuất hiện giữa tôi và Nhâm lão thái.
Người đàn ông ấy nâng lấy cằm của Nhâm lão thsdi bằng một tay, một tay vẫn đút túi quần, cực kỳ bình tĩnh và thoải mái.
Ông ấy mở miệng “ Bà nói ai sẽ giết ai cơ?” (ND: Ngầu bá cháy bồ cào, tự dưng cứ nghĩ tới phân cảnh trong phim Châu Tinh Trì, đoạn móc móc lỗ tai rồi hỏi í)
Nhâm lão thái cố gắng giãy dụa nhưng không thể nào thoát khỏi tay của người đàn ông. Tay ông ấy quá khỏe, nhâm lão thái chẳng thể nào thoát đôi tay của người đó.
Tôi vứt chiếc tay đã bị đứt trên vai và bước sang 1 bên để nhìn cho rõ dáng hình người đàn ông đó.
Ông ta bịt một bên mắt, có râu quai nón và khuôn mặt sắc như dao cạo.
“Chú hai!” Tôi hét lên ngạc nhiên.
Chuẩn rồi, người đàn ông này chính là chú hai- em trai ruột của bố tôi, tên Xong Quỳnh.
Chú Hai không hề liếc mắt tới tôi mà vẫn nói với Nhâm lão thái “ Ta vừa nghe thấy bà nói muốn giết hết người thân của thằng nhóc này hả? Nói cho bà biết, ta chính là chú hai của nó đấy”
Chú Hai vừa nói, trên tay vừa dùng lực khiến cho Nhâm lão thái thoi thóp sắp đi đời nhà ma.