Hồn Ma Che Dù

Chương 57: Thiêu đốt cây mặt người




- vách núi, dưới vách núi.

Rốt cuộc thì dưới vách núi có thứ gì?

Tôi thò đầu ra xem có có thứ gì. Sau đó, tôi thấy một thân cây mọc trên một mảng đá dưới vách núi.

Cây không to, nhưng đầy trái quả to và tròn, giống như những quả bưởi lớn.

Dư Bân đến và hỏi, "Tam Hoả, anh đang nhìn cái gì vậy? Ở đây thật là tà môn. Cẩn thận kẻo ngã xuống dưới."

Tôi chỉ vào cái cây bên dưới và hỏi Dư Bân: "Mau đến đây nhìn xem, đây là cây gì?"? " Dư Bân bước qua với vẻ mặt ủ rũ ☹️.

"Tôi chỉ hiểu biết một chút về ma quỷ, nhưng tôi không phải là bách khoa toàn thư, cũng không phải nhà sinh vật học. Làm sao tôi có thể phân biệt các loại cây."

Dư Bân nhìn thấy cái cây đầy quả, rồi quay lại nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, "Câu này cũng thật là kỳ quái, sinh trưởng thành cái dạng như này.." Anh ta lấy ra cái đèn pin rồi chiếu xuống dưới. Ánh sáng của đèn pin hắt vào thân cây phản chiếu những quả trái cây.

Các quả là từng cái một phình ra, trông nó giống như là đầu người?

Lòng tôi lo lắng nói Dư Bân: "Cái cây này có vấn đề, hãy cẩn thận một chút."

Dư Bân cũng thấy điều bất thường, hắn sn ta chỉ vào những quả mà anh ta phát hiện ra nói với tôi:. "Tam Hoả, anh nhìn xem,"

Tôi nhìn theo ánh sáng của đèn pin, ánh sáng chiếu vào mặt trước của một quả to đùng trên cây, mặt trước quả đó rất giống với khuôn mặt của một người phụ nữ.

Cây mặt người.

Ba từ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi là cây mặt người. Dì lao công đã đúng, ở đây thực sự tồn tại một cây mặt người.

Cây mặt người tăng cường tu luyện bằng cách giết chết con người, và những người chết đều là những cô gái ở tuổi đôi mươi, điều này cũng có thể giải thích rằng ngay từ đầu cái thứ hại những cô gái kia có lẽ là một người đã chết ở tuổi đôi mươi.

“Là Quyên Nhi." tôi nói, Ở phía dươi cái này nhất định là thi thể của Mai Quyên Nhi, cho nên Ung Minh Bễ mới có thể nói Quyên Nhi ở phía dưới vách núi đen kia, thực ra ý của anh ta là treo ở dưới vách núi.

Đánh giá từ số lượng những quả trên cây mặt người, có không dưới hai mươi cô gái bị giết. Thật là một con số khủng khiếp.

Dư Bân hỏi tôi: "Tam Hoả, chúng ta nên làm gì? Hay đốt nó đi?"

Tôi lắc đầu. Vị trí của cây quá tốt. Không dễ đốt được nó, nếu anh tùy tiện hành động, cây mặt người đó có thể thi triển pháp thuật khiến cho anh ngã chết từ trên vách núi xuống.

Không dễ xử lý.

“Đi đi, chúng ta đi tìm xem có gì có thể tạo tổn hại được nó khi nó ở vị trí kia."

Vì vậy, ba người tôi, Dư Bân, Chung khiếu Thiên lại tách ra, đi tìm thứ gì đó.

Vừa đi tôi vừa sắp xếp tất cả các manh mối. Bây giờ mọi thứ về cơ bản đã rõ ràng, xác chết của Quyên Nhi được chôn trên vách núi và một cây mặt người đã mọc lên.

Ung Minh Bễ nhận được lợi ích vào có một số năng lực đặc thù từ cái cây. Anh ta có thể nhìn thấy kiếp trước và tương lai của mọi người, không thể nhìn thấy đầy đủ, nhưng chỉ cần nhìn thấy một chút là đủ.

Ung Minh Bễ đã trở thành tay sai của cây mặt người, tìm kiếm một mục tiêu phù hợp cho cây mặt người, đó là một cô gái trẻ ở tuổi đôi mươi. Anh ta là thiên nhãn thần nhân nổi tiếng, có rất nhiều người đến nhờ anh ta để xem vận mệnh của bản thân, vì vậy anh ta có thể lựa chọn những cô gái phù hợp làm mục tiêu. Chỉ cần anh ta nói rằng cô gái sẽ phải chết, cô gái sẽ ở một mình, sinh ra nhiều sơ hở, đến lúc đó cho dù là chế đi, cũng sẽ được ngụy trang thành chết ngoài ý muốn.

Đối với cây hòe cổ thụ, nó chỉ là một chiêu bài được thiết kế bởi Ung Minh Bễ, khiến mọi người chú ý đến cây hòe cổ thụ. Cây hòe già để che giấu cây mặt người thật sự ở trên vách núi. Trong đó có Sở Tinh Vũ cùng với con gái Dì lao công là một ví dụ điển hình.

Về việc Ung Minh Bễ bị giết, có thể là do mắt anh ta bị tổn thương, tương đương với việc anh ta đã hủy đi lực lượng mà Ma quỷ ban cho. Bạn phá hủy đi, nó có thể trực tiếp giết bạn.

Khi trước tôi đối phó với đĩa tiên, không phải bởi vì làm vỡ cái đĩa đó, liền rước họa vào thân hay sao? Điều nhỏ nhặt cũng sẽ khiến ma quỷ tức giận.

Trong khi bước đi, tôi cẩn thận quấn khăn che con mắt trước ngực lại. Con mắt này đã cứu tôi lần thứ hai hơn nữa sau khi cứu tôi, nó sẽ lại nhắm lại, như là không có gì xảy ra.

Nó giống như thần bảo hộ của tôi, luôn luôn xuất hiện để cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng khi tôi gặp nguy hiểm.

Dường như có một đôi mắt như vậy không phải là một điều xấu. Ngoại trừ việc nó luôn toát ra oán khí và khiến cho tôi gặp nhiều ma quỷ, làm cho tôi không thoải mái, những thứ khác đều vẫn cứ là ok..

Tôi tìm một thùng xăng, hai cây nến đỏ và một cái chăn.

Có quá nhiều thứ. Tôi đã dùng rất nhiều sức lực mới có thể đưa nó đến rìa núi. Chẳng mấy chốc, Dư Bân và Chung Khiếu Thiên cũng mang đến mấy thứ.

Chung Khiếu Thiên tìm kiếm được một cái rìu và một cái xẻng, cùng với một sợi dây thừng.

Về phần Dư Bân anh ta cầm một cây cung, mang theo nhiều mũi tên phía sau.

Tôi nhìn Dư Bân không nói nên lời, “ Anh tìm đến những thứ này? Chẳng lẽ định bắn chết cây mặt người hay sao?"

Dư Bân dang hai tay ra rồi nói: "đao kiếm và gậy gộc là vũ khí tầm ngắn, chỉ có cung và mũi tên là tầm xa, vách núi rất dốc đứng như thế, chúng ta phải sử dụng vũ khí tầm xa để tấn công. "

Từ cái suy nghĩ này của anh ta tôi thấy tốt nhất là tìm một khẩu súng thần công. Nếu có thể tìm thấy tên lửa chống tăng, đối phó với một cây mặt người giống như chơi đùa.

Rìu và xẻng do Chung Khiếu Thiên mang đến về cơ bản là vô dụng. Ý tưởng của anh ta là tự buộc mình bằng một sợi dây, sau đó đi xuống để chặt cây mặt người. Nhưng cây mặt người có thể đẩy được hẳn bức tượng, làm sập lan can bảo vệ, nên rất dễ làm đứt một sợi dây, vì vậy anh là đi xuống không phải là một kế sách sáng suốt.

Còn sợi dây thì lại rất hữu ích.

Tôi đặt hai cây nến đỏ ở ngã tư ngay phía trên cây mặt người và cắm nó vào. Đây được gọi là song quỷ đập cửa, có thể chống lại sự tấn công của cây mặt người. Nếu nó muốn đến và làm hại chúng tôi, nó phải đối phó hai ngọn nến trước.

Tôi móc tay vào túi quần, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết rồi. chỉ là quên mang theo một cái bật lửa. Thật là vạn sự không như ý.

Dư Bân châm điếu thuốc, hít một hơi nhàn nhã, đưa cho tôi cái bật lửa và nói, "Tìm đến không nhiều thứ, nhưng đều là thứ quan trọng nhấy =)))." (ND: nam9 cay)

Ặc, tên này thật là hết nói nổi.

Tôi lấy bật lửa, thắp nến và để Chung Khiếu Thiên theo dõi ngọn lửa một cách cẩn thận, không để tắt nó.

Sau đó, tôi trải chăn ra, buộc bốn góc bằng dây thừng và đổ xăng lên hai bên chăn.

Ngay sau đó, tôi và Dư Bân hạ chiếc chăn xuống vách núi đen, kéo sợi dây trên đó, cẩn thận kiểm soát hướng mà chiếc chăn rơi xuống, và chậm rại hạ đến gần cây mặt người.

Ngay sau đó, một cơn gió thổi qua, ngọn lửa của hai ngọn nến bị thổi tắt.