Hồn Ma Che Dù

Chương 30: Sét đánh quan tài




Đảo mắt cái một ngày đã trôi qua rồi, đã đến lúc di chuyển mộ phần, Trần Viên sẽ sớm tới để mời Trần lão bá.

Trước lúc làm việc, Trần Viên đã thuê một đạo sĩ bói một quẻ, nói hôm nay đại cát, thích hợp cho việc di dời phần mộ, cho nên anh ta mới làm việc này vào hôm nay.

Cũng không biết Trần Viên tìm cái tên đạo sĩ kia có đang tin cậy hay không, nếu như hắn ta mà giống với Dư Bân đạo sĩ mà nói, đoán không chừng là đi lừa tiền ra cũng không có bản lĩnh gì

Tôi nghĩ như vậy bởi vì, do cái thời tiết ngày hôm này.

Sắc trời hỗn loạn, mây đen đầy trơi, nếu như mà không mưa thì có thể sẽ có cơn dông. Sét đánh, tia chớp, làm việc ở trong núi lớn cũng giống như là đi tìm chết vậy.

Cũng sợ Trần lão bá gặp chuyện không may, tôi với Dư Bân cũng đi theo, bảo đảm Trần lão bá, khỏi cho chú ấy vấp chân đập đầu. Trần Viên đương nhiên là cũng đồng ý cho hai người trẻ tuổi đi bên cạnh người lớn, dù sao cũng không phiền gì đến anh ta cả.

Dọc theo đường núi gập ghềnh lên phía trên, đi tới cái phần mộ kia. Đã nhìn thấy một đám người vây quanh nơi đó vây quanh ở nơi đó, tôi đơn giản đếm qua một cái, tuyệt đối không ít hơn hai mươi người.

Hay thật, Trần Viên đúng là có tiền, có thể tìm được nhiều người đến hỗ trợ như thế, chắc là tốn một khoản không nhỏ từ trước rồi.

Tôi còn tưởng là chỉ có ba đến năm người, mỗi người cầm cái cái xẻng, rồi đào mở cái mộ ra, lấy ra tro cốt ở bên trong, rồi tìm nơi nào có phong thủy đẹp chôn ông ấy. Nếu Trần Viên muốn làm cho khoa trương, khiến cho khí thế một chút, cũng có thể đi tìm người đến tu sửa một tòa mộ lớn đẹp đẽ.

Thế nhưng đây cũng là chuyện sau này..., bây giờ cũng không cần đến nhiều người như vậy. Mà quan trọng hơn chính là, ở đó còn có cô gái ăn mặc nóng bỏng, nhìn qua cũng không giống như là người nhà của anh ta, không biết Trần Viên để cho đám con gái này đến đây để làm gì.

Mọi chuyện đều không rõ ràng, rất nhanh sẽ có câu trả lời, câu trả lời ở bên trong phần mộ này.

Ngay lúc này, ở trong rừng cây đi tới một người đang mặc đạo bào, cầm trong tay một thành kiếm gỗ đào. Người này xấu xí, gầy gò mà có sức sống, cho tôi cảm giác không phải là một người tốt.

Hmm, không thể trông mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo lường, tôi vô duyên vô cớ nhận định người ta là một người xấu là không được. Nói đi nói lại thì, nhìn anh ta cũng không giống một người tốt.

Trần Viên giới thiệu cho chúng tôi, người này chính là đạo trưởng đã xem bói cho anh ta, Liêu Hiên Quân đạo trưởng.

Ah, thì ra là anh ta..., kể từ đó, tôi càng không có hảo cảm gì đối với anh ta, ngay từ đầu là do mặt mũi khiến cho tôi cảm thấy không tốt, bây giờ biết được anh ta là người xem bói thời gian lỗi như thế này để di chuyển mộ phần, liền sinh ra hoài nghi cực lớn với anh ta.

Ai ngờ Liêu Hiên Quân cố gắng vượt qua, cũng chẳng thèm để ý đến chúng tôi, mà là đi tới gần các cô gái kia, còn trêu ghẹo, những cô gái kia cũng không cảm thấy e thẹn, giống như là chuyện này rất bình thường vậy.

Đến bây giờ tôi mới hiểu ra, những cô gái này gọi đến là để hầu hạ tên Liêu Hiên Quân kia, kẻ có tiền thật đúng là buông thả. Nhưng mà anh lại ở trước phần mộ của người ta làm chuyện hoang đường như thế, có thích hợp hay không đây?

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ giang hồ thuật sĩa..., thật sự là không có đạo đức. Tôi thật sự không biết tại sao Trần Viên có thể làm phó giám đốc, theo bình thường thì với đầu óc của anh ta làm sao có thể không nhìn ra tên đạo trưởng này là tên ăn hại chứ.

Trần Viên cầm lên một điếu thuốc, lấy khuôn mặt tươi cười với Liêu Hiên Quân nói: "Đạo trưởng, có thể khởi công chưa ạ? "

Liêu Hiên Quân nhận lấy điếu thuốc, đốt, hút một hơi, thổi ra một vòng khói. "Ừ, được, tôi bây giờ bắt đầu làm. "

Sau đó Liêu Hiên Quân đi đến trước phần mộ của Trần lão gia, nói ra: "bác à, hôm nay tôi giúp bác đổi lại nhà cho thoải mái dễ chịu, nếu có quấy nhiễu, xin hãy thứ lỗi. " Sau đó nói: "Mấy người trong trấn đến? Hãy qua chỗ này đứng ở mộ phần ngay phía trước này. "

Vì vậy Trần lão bá cất bước đi tới, cung kính đứng ở trước mộ phần Trần Kiến Nghiệp. Đối với chúng tôi, Trần lão bá là người lớn, nhưng đối với Trần Kiến nghiệp, Trần lão bá chính là bối phận ở dưới, ở trong thôn thuần phác như thế, người kém bối phận đối với người lớn hơn rất là tôn kính.

Tôi càng nhìn càng cảm thấy tức giận, Liêu Hiên Quân là cái thá gì, mà nói chuyện với Trần Lão Bá như thế.

Sau đó, Liêu Hiên Quân lấy ra từ trong tay áo hai lá bùa, dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy, cũng không thấy cháy lửa, chẳng qua là niệm luyên thuyên vài câu, sau đó tự mình đốt bùa.

Hắc, cũng là có có chút tài năng, nhưng mà tôi lại sửng sốt không nhìn ra anh ta mang lá bùa đốt với việc di dời phần mộ có liên quan gì, cái này chẳng qua là giả bộ sói vẫy đuôi, để lừa gạt người ngoài nghề mà thôi.

Trần Viên nhìn thấy đốt bùa, hưng phấn không thôi, liên tục nói: "Khổ cực rồi, khổ cực rồi. " Ôi cái..., vậy mà cũng là khổ cực?

Chỉ tiếc là tôi không có cái bản lĩnh sử dụng cái này, Àii, tài nghệ không bằng người, tuy nhiên tôi cũng biết rõ Liêu Hiên Quân cũng không có thi triển đạo thuật gì để ổn định linh hồn, nhưng mà tôi cũng bất lực, ai bảo người ta kỹ năng biểu diễn quá tốt.

"Có thể động thổ rồi. " Liêu Hiên Quân phất phất tay, ý bảo những người thanh niên đang cầm xẻng, cầm dây thừng bắt đầu làm, sau đó lại chạy ra chỗ mấy cô nàng kia âu yếm.

Nói trắng ra, không phải chỉ là đào một cái mộ phần lấy ra một cái hũ tro cốt thôi sao, cần phải hao phí lớn như vậy hay sao. Tôi cảm thấy xúc động muốn rời khỏi rồi.

Dư Bân vẻ mặt lại rất nghiêm túc, đứng ở bên cạnh tôi nói nhỏ: “ Tôi cảm giác được một cỗ tà khí, ở ngay trong mộ, anh cẩn thận chuẩn bị tốt vào, đừng để cho Trần lão bá bị thương. "

Nghe được Dư Bân nói như vậy, tôi cũng bắt đầu khẩn trương, bởi vì cảm giác của Dư Bân chưa bao giờ sai, anh ta nói có nguy hiểm, nhất định sẽ có nguy hiểm hoặc chuyện bất thường.

Tôi cầm ô Âm Dương ở trên tay, đứng ở sau lưng Trần lão bá, có chuyện gì không đúng, tôi có thể bảo vệ Trần lão bá.

Thế nhưng vẫn là chưa hiểu, rốt cuộc là có nguy hiểm gì?

Đám thanh niên đào không ngừng, càng đào càng sâu, đến khi lộ ra một quan tài màu đen, tôi mới hiểu được, thì ra Trần Kiến nghiệp cũng không bị hoả táng, mà là thổ táng!

Xã hội hiện đại như bây giờ thổ táng càng rất ít, nhưng mà có lẽ Trần Kiến nghiệp chết cũng là ngày xư rồi, tăng thêm núi cao hầu như tách khỏi với thế giới, người sống trên núi vẫn tiếp tục sử dụng thổ táng cũng không phải là không có, dù sao trên núi cũng là khu vực lớn, chôn cất người cũng có rất nhiều chỗ, không giống như ở thành phố chết còn không có đất mà chôn.

Quan tài hoàn toàn bị đào lên, mấy người thanh niên dùng dây buộc chặt quan tài, sau đó hơn mười người cùng một chỗ kéo lên.

Ngay khi quan tài bị kéo lên trong tích tắc, bầu trời nổ mạnh một tiếng, sấm sét hiện ra, bởi vì quá đột ngột, mọi người bọn tôi đều không chuẩn bị tâm lý, liền ôm đầu xoay người, sợ bị sét đánh.

Chúng tôi ôm đầu thì không có chuyện, nhưng những thanh niên kia mà ôm đầu thì nguy to rồi, liền nhìn thấy dây thừng buông, quan tài rơi xuống huyệt phốc một tiếng, nắp quan tài cũng mở ra, nhìn thấy Trần Kiến Nghiệp mặc cả người áo vải.

Trần Viên nhanh chóng quỳ xuống, "Cha, xin lỗi, đã làm người bị sợ hãi. " Sau đó quay ra mấy thanh niên mắng: "Các ngươi ăn cái gì để lớn lên vậy? chân yếu tay mềm, như đám đàn bà, còn không mau đem quan tài đóng lại. "

Vừa dứt lời, bầu trời nổi lên cơn mưa to, mưa tại trên núi dự trữ từng tí nên rơi vô cùng nhanh, thoáng chốc đã ngập đầy cái huyệt. Mấy người thanh niên nhìn nhau, giống như là không ai muốn xuống dưới để đậy nắm quan tài lại.

Nước tích lại vô cùng nhanh, trong huyệt đều là nước, cũng sắp chìm vào trong quan tài.

Tôi mở ô Âm Dương ra, làm ô dùng để che mưa choTrần lão bá, đồng thời nhìn về phía quan tài. Tôi phát hiện thi thể bên trong rất kỳ quái, không biết chú Trần kia đã chết bao lâu, thi thể vẫn còn hoàn hảo không tổn hại gì, một chút mục rữa cũng không có, cái này thật không hợp lý.

Trong giây lát tôi nghĩ ra hai ngày vừa rồi trời tốt lại thấy ánh trăng chiếu vào trong chỗ sâu trên núi, cái vị trí ánh trăng kia chiếu vào, chẳng lẽ lại là do thi thể của Trần Kiến Nghiệp hấp thu tinh túy của ánh trăng trong nhiều năm, thi thể mới không bị mục rữa?

Tôi bị chính suy nghĩ của mình làm cho khiếp sợ, nếu như thật sự là như vậy, cái thi thể trước mắt này, lúc nào cũng có thể tỉnh lại.

Lại là một ánh sét vụt qua, lần này rất nguy hiểm, bay vào cây đại thụ cách chúng tôi không xa, dòng điện bắn ra bốn phía. Trong đó có một tia điện đã đánh vào trong quan tài, khiến cho thi thể Trần Kiến nghiệp run rẩy vài cái.

"Chỗ này không thể ở lại thêm, nếu như bị tia chớp đánh chết, chúng ta sẽ chết rất oan uổng. " Tôi nói.

Quay ra nói với mấy thanh niên: "Mấy người các anh giúp đỡ một chút, mau đưa quan tài của Trần Kiến nghiệp đắp lại, đừng để cho mưa rơi vào nữa. "

Mấy thanh niên cũng không do dự, mấy người liên tục nhảy xuống, hợp lực khiêng nắp cho đắp lại.

Ngay khi đóng nắp quan tài trong tích tắc, tôi nhìn thấy Trần Kiến nghiệp mí mắt nhảy lên vài cái, mở mắt, tròng mắt cũng không có chuyển động.