Hỗn Loạn Văn Minh

Chương 5: Một đấm




Trãi qua vòng thi đầu tiên 16 thí sinh lọt vào vòng trong đều được nghĩ ngơi 30 phút. Trong phòng chờ, ngồi trên một cái ghế gỗ, Thiên Nhân gương mặt xanh trắng đan xen. Xanh có lẽ vì đói còn trắng có lẽ là do vừa suýt nữa thì bị loại.

"Cũng may là tên kia tự đại. Mà cái giải đấu này cũng thật quá quắt. Tổ chức rõ ràng là hoành tráng vô cùng vậy mà đến một tí thức ăn cũng không có".

- Thật sự là đói quá a!

Thiên Nhân cứ thế ngồi lẩm bẩm một mình. Xung quanh hắn là một vài đấu sĩ to con lực lưởng, số khác thì ở bên ngoài nghĩ ngơi. Những người này nhìn cũng không thèm nhìn Thiên Nhân một cái. Đơn giản là vì họ chỉ xem hắn như một kẻ ăn may mà thôi.

Bất quá Thiên Nhân cũng không quan tâm thái độ của họ lắm. Lúc này hắn đang miệng thì lẩm bẩm còn tai thì dỏng lên nghe ngóng những người kia nói chuyện. Thiên Nhân cũng không có rãnh rỗi đến mức mà đi nghe lén người khác nhưng mà chuyện những người kia nói lại khiến hắn hứng thú vô cùng.

Đại khái toàn bộ cuộc nói chuyện đều là than thở về tình hình võ thuật hiện nay. Từ khi ma pháp được phổ biến rộng rãi thì những người chuyên tâm học võ chẳng bằng một phần mười trước kia. Thiên Nhân cũng thầm gật đầu đồng ý, vì nếu ở Thế Giới trước kia của hắn mà treo thưởng giải đấu võ lên tới một tỉ thì sẽ không đơn giản là chỉ có ít ỏi gần ngàn người tham gia, chưa nói đến đa số đều là những kẻ chỉ muốn ăn may. Ma pháp dễ học hơn võ rất nhiều, với lại quá trình tập luyện không gian nan như học võ mà kết quả có khi lại còn tốt hơn nhiều so với học võ. Điều này khiến Thiên Nhân liên tưởng đến Thế Giới trước kia của hắn, từ khi súng đạn xuất hiện thì võ thuật cũng đã bị lu mờ đi trông thấy.

Trên võ đài, một tên MC có gương mặt dài ngoằn đang gào thét:

- Vòng thứ hai - Đấu đối kháng. Người nào chết, bị đánh khỏi sàn đấu hoặc đầu hàng sẽ thua cuộc. Người chiến thắng sẽ tiếp tục vào vòng trong.

-Trận đấu đầu tiên, Thiên Nhân đấu với Sumosi

Thiên Nhân bước lên võ đài trước mắt hắn chính là một gã nam tử vô cùng to béo. Đúng vậy! Hắn ta chính là vô cùng béo vậy nên Thiên Nhân đứng trước mặt hắn cứ như là trẻ con so với người lớn vậy.

Sumosi bước lên võ đài, vừa trông thấy Thiên Nhân thì trong mắt liền hiện lên một tia tự mãn, hắn cảm thấy mình thật may mắn vì đối thủ của hắn chỉ như một con khỉ con mà thôi.

- Haha... Không ngờ lại may mắn đến mức gặp được chú khỉ con ngươi. Xem ra trận này ta không cần đánh rồi. Khỉ con, ngươi trực tiếp đầu hàng thì ông đây sẽ tha cho toàn mạng. Hahahaha...

Sumosi vừa lên võ đài thì miệng liền liên tục sỉ vả. Lập tức một tràng cười lại nổi lên từ phía khán giả. Mặc dù họ khá bất ngờ khi Thiên Nhân có thể nâng được tảng đá 500kg nhưng thế thì sao cơ chứ? Đối thủ của hắn là một tên sumo to gấp ba gấp bốn lần hắn đấy, là kẻ nâng được tảng đá nặng ngàn kí đấy. Một kẻ may mắn lọt vào vòng trong như tên khỉ con này mà cũng đòi thắng được ư? Thật là vọng tưởng. Đó là tất cả những gì mà khán giả trừ Hạnh Nhi đang nghĩ bất quá Thiên Nhân cũng không biết, mà cho dù hắn có biết thì cũng chẳng thèm quan tâm.

- Này Heo mọi, rốt cuộc là ngươi muốn lãi nhãi đến bao giờ đây. Không dám đánh thì tự đầu hàng đi.

Thiên Nhân chính là đang rất bực bội, không phải vì những lời chế nhạo kia mà là vì...

"Sao tên nào cũng thích dài dòng thế? Không biết rằng có người sắp chết đói rồi hay sao a!"

- Khỉ con khẩu khí lớn lắm. Vậy thì ăn nấm đấm của ông đây.

Sumosi bị gọi là heo mọi lập tức gương mặt đỏ bừng xông về phía Thiên Nhân, tung ra nấm đấm to hơn cả cái đầu Thiên Nhân. Đấm này nếu trúng chắc chắn đấm nát đầu tên kia. Ít nhât đấy là suy nghĩ của Sumosi.

Nhìn thấy Sumosi đấm tới. Thiên Nhân không có chút lo lắng. Hắn ta có thể sợ hãi trước Hắc Lang khủng bố kia nhưng trước một kẻ như thế này thì không. Nghiêng người một cái sau đó chuyển tấn Thiên Nhân lập tức lướt tới phía bên cạnh của Sumosi, nơi không có tí phòng vệ nào. Tung ra một đấm.

- Bịch!!! Rắc!!!

Một âm thanh vô cùng đặc trưng khi tay đấm vào mỡ vang lên, ngay sau đó là tiếng răng rắc của những chiếc xương bị vỡ vụng. Tung ra nắm đấm này Thiên Nhân cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cảm giác đấm vào đống mỡ kia cũng thật là đã tay quá đi.

Khi vừa lãnh lấy cú đấm của Thiên Nhân trên gương mặt Sumosi hiện lên một tia hoảng hốt nhưng ngay lập tức hai mắt trắng dã bất tĩnh vì cơn đau vừa truyền tới. Mà khi Sumosi ngã xuống thì cả khán đài liền lặng phắt như tờ.

Trên võ đài Thiên Nhân không mất tí sức ngước nhìn về phía Hạnh Nhi, trong lòng thầm nhủ cố chờ một tí là ta sẽ có tiền mua cơm ngay thôi. Nhưng cô gái này vừa nhìn thấy ánh mắt của Thiên Nhân liền quay đi, mặt đỏ lên vì nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ lúc nãy.

- Mộ... t... một đấm... Khỉ c... ách Thiên Nhân đã hạ Sumosi chỉ bằng một đấm thưa quý vị.

Tên MC đến một lúc sau mới kịp phản ứng mà nói ra kết quả. Lúc nãy hắn còn có ý khinh thường Thiên Nhân, thật sự xem Thiên Nhân là một tên khỉ con. Nên lúc Sumosi bị hạ liền bất ngờ đến mức ngây ngốc. Mà khán giả sau khi nghe tiếng thông báo mới lấy lại được tinh thần, trên mặt bọn họ vẫn còn mang theo vẻ không thể tin được. Chẳng lẽ tên này lại ăn may, có lẽ Sumosi đã bị thương trước đó, hay hắn và Sumosi thông đồng,... vô số những lời bàn tán về chiến thắng của Thiên Nhân nổi lên dưới khán đài. Bất quá Thiên Nhân cũng không có quan tâm trực tiếp đi vào phòng chờ nghĩ ngơi.

Các trận đấu sau đó cũng không có gì đặc biệt đều chỉ là quyền đấm cước đá vô cùng bình thường vậy nên Thiên Nhân sau khi xem xong hai trận liền dứt khoát không thèm xem nữa.

Một lúc sau...

-Trận tiếp theo Lục Nhị đấu với Thiên Nhân.

Lục Nhị đứng trên võ đài trông thấy Thiên Nhân bước lên thì âm thầm cười lạnh. Hắn ta vốn không tin Thiên Nhân có thể đánh bại Sumosi, chắc chắn lúc nãy Sumosi đã khinh địch còn tên Thiên Nhân này chính là chớp được thời cơ ăn may thêm một cú.

- Tiểu tử ngươi đúng là may mắn. Có thể khiến cho Sumosi chủ quan rồi lại ăn may một lần nữa. Nhưng may mắn cũng chỉ mang ngươi đến được đây mà thôi. Chỉ cần ta không khinh địch thì ngươi cũng đừng hòng có cơ hội nào.

Lục Nhi vừa thấy Thiên Nhân liền tuôn ra một tràng dài đánh giá của mình. Hắn rất tự tinh về khả năng quan sát của mình. Người trước mắt này không thể nào mạnh bằng Sumosi, hắn chắc chắn là ăn may.

- Sao các ngươi tên nào cũng nhiều lời đến như vậy! Muốn đánh thì mau mau đi.

Thiên Nhân chính là phiền lòng vô cùng, những tên này không thể nào làm việc có năng suất một chút sao? Sao ai lên đây cũng thích nói nhiều thế?

- Tiểu tử không cần khích tướng. Xem đấm của ta.

Lục Nhị thân hình to lớn vung nấm đấm cứng rắn đánh về phía đầu Thiên Nhân. Cũng như Sumosi Lục Nhị tự tin bị trúng đấm này thì đầu Thiên Nhân chắc chắn sẽ thành tàu hủ hết.

Mắt thấy cú đấm giống y hệt như của tên Sumosi lúc trước Thiên Nhân lại nghiêng người rồi xoay tấn, ý định lại lướt sang bên cạnh rồi ra một đòn giống như lúc đấu với Sumosi. Nhưng cùng lúc này, nấm đấm vốn phải đấm thẳng tới phía trước của Lục Nhị đột nhiên biến thành một cú đánh vòng, móc về phía mặt Thiên Nhân.

Cảm nhận được lực lượng không hề nhỏ đến từ cú đấm này Thiên Nhân ngay lập tức đưa hai tay lên đỡ. Tốc độ cánh tay của Thiên Nhân vô cùng nhanh, Lục Nhị còn không nhìn thấy được gì thì đã cảm thấy nấm đấm của mình bị bắt gọn trong lòng bàn tay Thiên Nhân. Sau đó rắc một tiếng Thiên Nhân lập tức xoay mạnh một cái.

Lục Nhị cảm thấy cánh tay không còn chút cảm giác, biết là đã bị gãy, lập tức muốn nhảy lui về phía sau nhưng đã không còn kịp nữa. Một nấm đấm đã đánh thẳng vào mặt hắn, gương mặt bị biến dạng đến mức không nhận ra, lập tức ngất đi.

Ngay lúc Lục Nhị ngã xuống thì Thiên Nhân cũng cau cau mày. Hắn cảm thấy không thoải mái lắm khi đấm vào mặt Lục Nhị. Vốn dĩ Thiên Nhân chỉ muốn bẻ gập tay của Lục Nhị để khống chế rồi bắt hắn nhận thua. Nhưng không ngờ trong khoảnh khắc ấy hắn cảm thấy như bị cái gì đó thôi thúc mà ra đòn hết sức thẳng tay. Kể cả Sumosi lúc trước cũng vậy, nhưng lúc đó hắn cũng chỉ cho là mình không biết cách không chế lực đạo mà thôi, thật không ngờ trận này chính mình lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Trong lòng Thiên Nhân bỗng xuất hiện một cảm giác mơ hồ đi kèm theo một tia lo lắng trong ánh mắt