Hôn Lên Đôi Môi Peter Pan

Chương 5-2: Tiểu mãn - Thanh ngọc án (2)




6.

Buổi gặp mặt được kết thúc vào khoảng bảy giờ tối. Ai nấy đều hân hoan bước ra khỏi quán cơm, vui vẻ chào tạm biệt nhau rồi từng người từng người lẩn khuất dưới ánh đèn neon màu vàng nhạt giữa đêm tối. Có một vài bạn nam đề nghị “Đi hát KTV[1], sau đó tới quán Internet”, nhưng mọi người đều từ chối bởi “Ở đây rất gần trường, nếu bị thầy cô phát hiện chúng ta còn nấn ná ở đây thì chết chắc, đồ ngốc”.

[1] Hát KTV: Là một kiểu hát Karaoke mà ở trong đó có một sân khấu nhỏ, ngoài ra còn có các phòng riêng nữa. (BTV)

Trong nháy mắt mọi người đều đã trở về chỉ còn lại Kiều Tô và Dịch Bách Đồng đứng trước quán cơm.

“Đã muộn thế này rồi cơ à.” Kiều Tô nhìn đồng hồ đeo tay, rồi ngẩng đầu nói với Bách Đồng, “Đi nào, tớ đưa cậu về”.

“Không cần đâu.” Dịch Bách Đồng xoa xoa mũi rồi tiện thể chỉnh chiếc cặp đang đeo trên vai, “Tớ tự về cũng được, lát nữa tớ đi xe buýt”.

Làm sao có thể bắt người ta tiễn cô về bằng cách khuân chiếc xe đạp lên xe buýt hay là cưỡi xe đạp đuổi theo sau xe buýt chứ? Như thế thì chẳng khác nào mấy mô tuýp trong phim tình cảm.

“Cậu đi xe buýt tuyến số bao nhiêu?” Kiều Tô hỏi.

“126, còn phải chờ nửa tiếng nữa.”

“Lâu thế cơ à.”

“Ừ.” rồi nói tiếp, “Chuyến đó nhanh nhất rồi đấy.”

Họ nhìn nhau trong giây lát rồi Kiều Tô mím chặt môi nói: “Hay là để tớ đưa cậu về cho đỡ mất thời gian?”.

Cuối cùng Dịch Bách Đồng cũng đồng ý: “Vậy thì…phiền cậu nhé.”

7.

Khi hai người đi ngang qua chiếc máy bán hàng tự động, Kiều Tô một tay giữ tay lái, một tay lục lọi lấy mấy đồng lẻ cho vào trong máy rồi nhấn nút.

Trong nháy mắt, một lon pepsi và một lon trà xanh được đẩy ra.

Quên bẵng đi việc hỏi Bách Đồng thích uống cái nào, cậu chỉ còn cách giơ tay ra hỏi cô:

“Uống cái nào?”

Dịch Bách Đồng suy nghĩ giây lát rồi cầm lấy lon trà xanh, nói: “Cảm ơn”.

Kiều Tô mỉm cười rồi loay hoay mở lon pepsi với một tay còn tay kia thì đang bận nắm tay lái của chiếc xe đạp. Thấy như thế Bách Đồng đang nhâm nhi ngụm trà xanh bỗng nhanh chóng lên tiếng, “Đưa tớ mở cho”.

“Phựt”, lon pepsi đã được mở ra, tiếng khí CO2 vẫn còn đang chuyển động quanh miệng lon phát ra xè… xè…và lon pepsi được đưa tới tay của Kiều Tô.

Kiều Tô vừa nhận lon pepsi vừa nói lời cảm ơn. Ánh mắt của họ bất chợt dừng lại trong giây lát trước bảng hiệu của cửa hàng CD đang nhấp nháy những chiếc đèn trông đến là bắt mắt.

“Đã đi tới tiệm CD này rồi à.” Kiều Tô tự lầm bầm một mình.

Dịch Bách Đồng cũng dõi theo mắt cậu: “Ừ. Đúng rồi.”

Kiều Tô ngoảnh mặt sang: “Chắc cậu đã nghe rồi phải không? Vụ việc xảy ra tối hôm qua”.

Dịch Bách Đồng gật đầu: “Ừ, tớ vô tình xem tin tức sáng nay.” Sau đó lại nói tiếp: “Nghe đồn có âm ưu từ trước rồi nữa cơ? Có cả người tổ chức kìa”.

“Âm mưu á?” Kiều Tô lặp lại, rồi bất giác nói, “Tớ không nghĩ hắn ta là người tính toán chu đáo như thế. Nhiều lắm là theo dõi thông thường thôi…”.

“Hả?” Dịch Bách Đồng nhíu mày thắc mắc hỏi lại, “Cậu nói ai?”.

“Ờ… Không có gì…”

Hai người chầm chậm đạp xe ngang qua cửa hàng CD kì lạ. Ánh đen neon màu vàng dần dần biến mất sau lưng, không gian trở nên hiu quạnh vô cùng.

Bên trong đường hầm tiếng bước chân đạp lên bàn đạp vang lên “lộc cộc”khiến không gian trở nên u ám đến não nề. “Hình như cậu biết ‘thủ phạm’ vụ tối qua.” Bách Đồng phỏng đoán khi đang ngồi trên xe cùng Kiều Tô đi qua đường hầm.

“Có quen. Nhưng có lẽ hắn không phải ‘thủ phạm’.” “Đúng là cậu quen thật à. Có phải người tên Kỷ Xuyên Thích, còn có biệt danh là Sid?” Bách Đồng không nén nổi sự tò mò bèn hỏi tiếp.

“Ừ…” Có lẽ Kiều Tô không muốn tiếp tục nói chuyện về chủ đề này nê cậu đáp lời cô bằng một giọng trầm, ngưng đọng rồi lại nói thêm “Nhưng bây giờ chuyện của hắn không liên quan tới tớ rồi”.

“Vậy à...” Cô có cảm giác Kiều Tô đang cố tình giấu giếm một bí mật nào đó, cho nên cô quyết định không nên hỏi han nghe ngóng thêm nữa… Đang đi trên đường Bách Đồng thoáng nhìn thấy một chiếc thùng xốp ở bên trong đường hầm, trên mặt chiếc thùng có một lớp sơn màu đỏ. Đến khi lại gần hơn chút nữa cô thấy hình ảnh một con mèo đen đang nằm bên trong chiếc thùng đó còn bên ngoài chiếc thùng có dán một tờ giấy có những nét chữ nguệch ngoạc bằng bút dạ màu vàng:

... “Con mèo đáng chết, hãy đi chết đi!”

Dịch Bách Đồng cúi người nhìn con mèo đang say sưa ngủ trong thùng rồi tự lầm bầm một mình: “… Sao lại đặt con mèo ở đây, chẳng lẽ có ai đó đang cố tình dựng nên màn kịch này?”.

“Chắc là con mèo chết rồi.” Kiều Tô nói.

“Không, nó đang ngủ.” Bách Đồng đáp lại bằng giọng có chút bất mãn, cô còn nhấn mạnh thêm, “Nó chỉ là đang ngủ thôi”.

Kiều Tô chau mày, dùng chân đá nhẹ chiếc thùng xốp rồi nói với vẻ cau có: “Chờ lát nữa có xe hàng đi qua đây thì chắc chắn nó sẽ bị bánh xe đâm cho lép kẹp thành ‘bánh mèo đen’ cho mà coi”.

Dịch Bách Đồng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Kiều Tô với vẻ mặt khá nghiêm túc, giống như một lời cảnh báo “Giờ này không phải là lúc nói đùa đâu”, Bách Đồng cảm khái hỏi: “Vậy phải làm sao? Đặt nó ở đây, sớm muộn cũng bị đâm chết”.

“Đặt sang một bên lề đường là được rồi. Miễn sao đừng đặt giữa đường hầm là được mà.”

“Nhưng chắc chắn nó bị chủ nhân bỏ rơi rồi, nếu đặt nó ở đây thì sớm muộn cũng sẽ chết đói thôi.” Có vẻ như dù làm cách nào con mèo này cũng không thoát khỏi từ “chết” kè kè bên cạnh.

Trong thời khắc ngắn ngủi đó Kiều Tô chợt nhận thấy thái độ hòa nhã, dịu dàng chân chất, trong sáng của Dịch Bách Đồng thông qua cách mà cô đối xử với một con mèo. Một luồng cảm xúc bất chợt dâng trào trong cậu khiến cậu một người vốn chẳng thích mèo chút nào lại trở nên nhẹ nhàng đến lạ, “Vậy cậu tính sao?”.

“Không biết nữa.” Bách Đồng trả lời dứt khoát rồi lại trầm ngâm giây lát, sau đó nói tiếp, “Hay cậu về trước đi. Tớ ở lại đây tiếp tục suy nghĩ”.

“Này…!”

Không nên trả lời như thế chứ.

“Xe buýt tới thì tớ sẽ về ngay. Cậu xem, cuối đường hầm này là trạm xe buýt rồi, khi nào xe tới tớ sẽ nghe thấy tiếng động mà.”

“Làm ơn đi mà, tối thế này rồi, với lại ở đây cũng gần trường nghề như thế, làm sao tớ có thể để cậu ở đây một mình được chứ?” Kiều Tô cảm thấy khó nghĩ nói thêm.

“Không sao đâu.” Dịch Bách Đồng cố chấp nói, “Thật mà. Tớ không sao đâu”.

“Theo tớ…” “Gì nào?”

“… Thôi, không có gì cả. Chẳng qua là cảm thấy…” Cậu đúng là đứa con gái vừa rắc rối vừa kỳ lạ. Đương nhiên, câu cuối cùng Kiều Tô vẫn cố gắng giữ lại trong cổ họng.

“Ừ. Cậu về đi. Người hủy bỏ buổi tự ôn tập tối nay là chú Kiều ‐ Hiệu trưởng, cậu về muộn quá sẽ không hay đâu.”

“Ừ…” Kiều Tô cảm thấy lời của Bách Đồng nói không sai. Lưỡng lự một lát cuối cùng Kiều Tô cũng leo lên xe, trước khi về mặt mũi cậu chàng vẫn nhăn nhó, bộ dạng không yên tâm nhìn Dịch Bách Đồng rồi nói: “… Này, cậu cũng sớm đi nhé”.

“Ừ.”

“Tớ về trước đây.” Kiều Tô lên xe đi về hướng ngược lại. Nhưng trong lòng cậu vẫn thấp thỏm lo lắng: Để cô ấy lại một mình không sao thật chứ?

8.

Tại sao mình lại quá lo lắng như vậy nhỉ?

Từng tế bào bên trong cơ thể cậu dấy một cảm giác lo lắng mơ hồ ngay cả con tim cũng đau đớn đến quặn thắt. Bất chợt một cơn gió mùa hè thổi lướt qua mặt cậu cùng với tiếng ve kêu râm ran trên đường khiế không gian thêm hoang lạnh.

Kiều Tô khẽ ngửa mặt, thở một hơi thật dài rồi tự lẩm bẩm một mình: “Mắt phải của cô ấy không nhìn thấy được mà.” Những tia sáng yếu ớt mỏng manh đang đè lên thân hình ca cùng với thanh âm của mùa hè đang bay lượn hòa vào tiếng gió đang thổi đi khắp nơi, “Nếu có xảy ra chuyện gì thì chỉ còn bên trái có thể nhìn thấy, có sao không nhỉ? Trong đường hầm tối thế này...”.

... Quên mất nói “Bye bye” rồi.

... Cả hai đều quên mất nói “Bye bye” rồi.

9.

Bên trong đường hầm tối tăm, thi thoảng mới có một vài luồng sáng được phản chiếu từ đèn pha của những chiếc xe chạy trên đường. Chỉ có một mình Dịch Bách Đồng ngồi giữa đường đang cố gắng che chở cho con mèo nhỏ bé bên trong thùng xốp.

Bỗng Bách Đồng đứng thẳng dậy, nhìn nhìn con mèo vẫn còn đang ngủ say. Cô nhíu mày suy tư chốc lát rồi ôm chiếc thùng xốp đặt sang lề đường, sau đó cô đi xuyên qua con đường hầm, chạy thẳng tới một siêu thị cách đó không xa.

Xách một túi đựng một hộp sữa bò và một túi cá bước ra khỏi siêu thị, Bách Đồng thầm nghĩ không biết con mèo đó có thích ăn những thứ này không? Cá thì chắc là nó thích rồi còn sữa bò có mùi lúa mạch thì sao nhỉ? Mèo có thích đồ uống mang mùi vị không ngon lắm nhưng có hàm lượng DHA phong phú không? Thôi kệ, cứ để vào trong thùng xốp dù sao sau khi nó tỉnh dậy cũng sẽ không bị chết đói, như thế coi như đã giải quyết xong vấn đề.

Và cô cũng có thể yên tâm trở về nhà.

Trong lúc còn đang suy nghĩ vẩn vơ những chuyện đó Bách Đồng chợt nhận ra mình đã về tới trong đường hầm lúc nào không hay. Nhưng ôi thôi, con mèo trong thùng xốp đã không cánh mà bay đi rồi.

Dịch Bách Đồng cuống quýt không biết nên làm sao. Chẳng lẽ con mèo tỉnh dậy rồi tự bỏ đi à? Nhưng với thân hình của nó thì làm sao có thể bò ra khỏi thùng xốp to như thế được? Và dù nó có tự bò ra thì cũng không thể khiến chiếc thùng vẫn y nguyên không thay đổi được.

Đang suy đi tính lại mọi khả năng có thể xảy ra thì bất chợt âm thanh tiếng bước chân của ai đó vang lên ngay phía sau. Tiếng bước chân đang tiến lại gần phía cô, một cảm giác không hẳn là sợ hãi mà là một thứ gì đó thật khó để gọi tên đang bủa vây xung quanh, Bách Đồng thấy trái tim mình bắt đầu đập nhanh dần, dữ dội không ngừng, xen vào đó là một chút bàng hoàng. Chưa kịp ngoái đầu lại nhìn thì một thứ gì đó màu đen đen đột nhiên rơi “bịch” xuống chiếc thùng xốp trước mặt khiến Bách Đồng giật mình thảng thốt, suýt chút nữa đã hét lớn.

Sau khi trấn tĩnh nhìn kỹ một chút thì hóa ra thứ bị ném vào trong thùng xốp chính là con mèo đen lúc nãy. Nhưng hình như nó không thở được nữa, tại sao nó bị ném mạnh như vậy mà vẫn không hề động đậy.

... Chết rồi à.

... Chắc là chết rồi.

Đôi mắt mở tròn hiện rõ nỗi sợ hãi khi Bách Đồng bất chợt nhận ra điều đó. Không nén nổi sự tò mò đang dấy lên trong lòng, cô nghiêng mặt sang trái liếc nhìn người đang đứng ở phía sau. Trái tim cô đột nhiên ngừng lặng trong giây lát, không gian vang vọng những âm thanh chói tai kinh người tựa như tiếng máy bay lao vù vù khi gặp tai nạn và những dư âm như thế vẫn còn vang vọng mãi không dứt.

Những luồng sáng yếu ớt thật khó len lỏi vào bên trong khiến đường hầm càng trở nên mờ tối, bóng người đứng trước mặt Bách Đồng đã che mất luồng ánh sáng ít ỏi bên ngoài chiếu vào. Giữa khoảng ánh sáng ít ỏi và bóng đêm mờ nhạt đó hiện một khuôn mặt khá mơ hồ, nhưng Dịch Bách Đồng cũng nhận ra gương mặt của anh ta.

Quai mũ bảo hiểm xe máy đội trên đầu lủng lẳng xõa xuống cằm.

Đôi mắt phượng thon dài.

Anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu đen bên trong và một chiếc áo vét màu bạc có đính lông chim ở bên ngoài, trên chiếc quần bò còn có đủ các loại dây đeo bằng kim loại, trên khuỷu tay và đầu gối còn có những vòng cuốn bảo vệ màu đỏ trông rất kỳ quặc.

Nhìn về mặt tuổi tác có lẽ tương đương nhau nhưng trên mặt anh ta lộ ra thần sắc lạnh lùng. Không thể nào nhầm được, ngay cả mùi nước hoa trên người anh ta cũng giống như đúc.

... Sid

... Tên thật là Kỷ Xuyên Thích.

Anh ta điềm tĩnh nhẹ nhàng tiến lên trước một bước, còn Dịch Bách Đồng hơi hoảng loạn vội lùi ra sau một bước. Hơi khom người xuống, anh ta đưa tay nhặt túi đựng sữa bò và cá mà Dịch Bách Đồng trong lúc sợ hãi đã làm rơi xuống đất. Trong khoảnh khắc bóng anh và bóng Dịch Bách Đồng bỗng gối lên nhau, cô có thể nhìn thấy chiếc vòng Khóa Nam Kinh[1] trên cổ anh đang đung đưa không ngừng trong không khí, tựa như con bướm đêm tỏa màu vàng chói lóa trong đêm đen mờ tối. Trong thời khắc ấy Bách Đồng như muốn bỏ trốn cho đến khi anh ta đứng thẳng lên.

[1] Khóa Nam Kinh: Tên một loại dây chuyền có mặt là chiếc ổ khóa, hay chìa khóa. (ND)

“… Của cô.” Anh ta vừa bước lên trước vừa đưa túi cho Bách Đồng và nói.

Cô cố gắng lấy lại tinh thần, bộ dạng run rẩy nhận lại túi đồ, sau đó nhanh chóng quay người chạy được vài bước thì tựa như có thứ gì đó đang níu giữ đôi chân cô ở lại...

Không phải vì anh ta đuổi theo cô, cũng không phải vì cô quá sợ hãi mà bởi cô nghe thấy âm thanh “Roẹt roẹt roẹt roẹt” đang vang lên, hình như anh ta đang cầm kéo cắt cái gì đó. Dịch Bách Đồng chợt lặng người trong giây lát rồi nhăn mày quay đầu lại nhìn, hình ảnh đập vào mắt cô lúc đó là chiếc thùng xốp đã bị anh ta cắt thành từng tấm hình chữ nhật dài và cơ thể con mèo đã lồ lộ ra bên ngoài thùng. Dịch Bách Đồng hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi chạy ngược trở lại phía anh ta, cũng không biết cô lấy can đảm từ đâu, hay ăn phải gan hùm gan sói ở đâu mà chất vấn anh ta:

“Anh làm cái gì vậy? Tại sao lại cắt bỏ thùng xốp, anh muốn giết nó… phải không?”.

Nghe thấy lời cô nói, anh ta ngẩng đầu lên. Nhưng con dao Thụy Sĩ vẫn được cầm trong tay chỉ đưa ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía cô, động đậy khóe môi tựa như đang đùa giỡn. Một giọng nói khàn khàn vang lên tựa như một đầu lưỡi kim loại cùn, không quá sắc khiến người nghe cũng cảm thấy dễ chịu:

“Cô tưởng nó còn sống à?” Chẳng thèm hỏi đối phương là ai, cũng không tự giới thiệu bản thân mình mà chỉ tự lầm bầm cứ như là đang nói với mình vậy.

“Là… là anh đã làm nó…”

Nhanh chóng ngắt lời cô: “Nó chết từ lâu rồi”.

“Không thể nào. Nó chỉ đang ngủ thôi mà, nó được đựng trong một cái thùng xốp đặt giữa đường hầm, là nó bị bỏ rơi đấy. Khi tôi đi mua đồ ăn, chắc là anh đã mang nó đi…” Nói đến đây, Bách Đồng mới chợt nhận ra mình đang giảng đạo cho một tên bị tình nghi là chủ mưu gây ra vụ đánh nhau và là kẻ kề dao vào hông mình để lấy trộm ví của người khác một cách trắng trợn.

Anh ta từ từ đứng dậy rồi bước về phía Dịch Bách Đồng. Anh ta ép sát cô vào tận góc tường, trong giây phút đó có một luồng hơi ấm đã lan truyền cùng tiếng ma sát giữa chiếc áo vải, tiếng hơi thở dồn dập tất cả đều khá rõ nét trong đêm khuya, cuối cùng là giọng nghẹn ngào bất an của Bách Đồng.

“… Anh muốn làm gì hả...?” Dịch Bách Đồng lo lắng hỏi dồn.

Anh ta không trả lời, chỉ nói: “Nó là mèo của tôi.”

Dịch Bách Đồng ngẩng đầu, hỏi lại với vẻ ngạc nhiên, “Của anh…?”

“Nó chết cách đây hai tiếng.” Giọng nói bình thản nhưng lạnh lùng, “Bị con của thầy thể dục trường cô bắt đi sau đó chúng trùm túi ni lông lên đầu nó rồi vứt vào cái thùng xốp này. Nó chết vì bị ngạt thở.”

“Tại sao tôi phải tin lời anh…” Giọng điệu phản bác, rồi lại thêm một câu, “Anh cũng chẳng có chứng cứ…”

“Không có ai thật sự muốn chết cả.” Dường như anh ta bỏ ngoài tai những lời của cô mà tự lẩm nhẩm một mình: “Mèo không muốn, dù là người muốn tự sát cũng sẽ do dự. Cô chẳng phải cũng thế sao? Khi bị dao kề ngay quả thận.” Giọng điệu châm biếm.

Dịch Bách Đồng tức thì mở tròn đôi mắt.

Thì ra hắn nhận ra cô. Cũng như cô nhận ra hắn vậy. Nhưng tại sao hắn lại nhận ra cô chứ? Cô luôn cảm thấy sự việc có điểm nào đó không hợp tình hợp lí cho lắm. Bị một “tên trộm” có “khuynh hướng bạo lực” nhận ra, dường như càng khẳng định tội danh “tòng phạm” của cô.

... Quả là một mối quan hệ khó giũ sạch hoàn toàn được.

... Dù sao thì lúc hắn trộm tiền cô cũng nhìn thấy rồi, nhưng cô lại chọn cách im lặng vì thế sau khi sự việc xảy ra cô cũng không tố giác hắn. Đó là do cô cảm thấy sợ hãi trước “cái chết” hay cô lo lắng “hung khí” mà hắn cầm trong tay.

... Tại sao phải sợ, tại sao phải sợ, tại sao con người lại có những phút yếu đuối và nhu nhược. Nhưng dù có tự hỏi bao nhiêu lần tại sao đi chăng nữa thì tới phút cuối cũng cô cùng chẳng thể tìm được một câu trả lời phù hợp nhất.

Ánh mắt trầm ngâm của cô hòa vào bóng tối tĩnh lặng.

Mãi đến khi Sid quay lưng bước tới bên cạnh thùng xốp, Bách Đồng mới thả lỏng bờ vai đang đơ cứng một cách tự nhiên được. “Cạch” một tiếng, ngọn lửa màu vàng trong chốc lát đã nhấp nháy trước mắt bên trá của Dịch Bách Đồng và cũng luồng ánh sáng đó đang phản chiếu gương mặt của Sid.

Anh ta ngồi xổm bật chiếc bật lửa để đốt chiếc thùng xốp. Ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực trong đường hầm. Dịch Bách Đồng hoảng sợ nhìn anh ta nói: “Anh… Anh đang làm gì thế?”

“Đương nhiên là nghi thức hỏa táng rồi.” Anh ta vừa nói vừa nhăn nhó mặt mày trông như khỉ đột nhìn về hướng Dịch Bách Đồng.

Dịch Bách Đồng vô cùng hoảng sợ vội vàng ôm chiếc cặp quay đầu bỏ chạy, ai ngờ anh ta cũng đuổi theo cố gắng dùng sức nắm chặt cánh tay trái của cô lại.

Cô bắt đầu vùng vẫy và la hét một cách hoảng sợ: “Thả tôi ra! Anh thả tôi ra! Đồ điên!”

“Ha ha, cô đang sợ à?” Chàng trai cười thỏa chí khi trông thấy vẻ mặt lo sợ của Dịch Bách Đồng.

Khoảnh khắc anh bắt được cô, Dịch Bách Đồng nhìn thấy rõ hình xăm trên cổ tay bên phải của anh. Chùm hoa thân leo mọc um tùm, cánh hoa dạng sợi màu đỏ tươi, loài hoa cũng giống anh ta, toát lên mùi vị của cái chết.

Nghĩ tới đây như được tăng thêm chất xúc tác Dịch Bách Đồng càng thêm sợ hãi bội phần. Cô chẳng kịp suy nghĩ, liều mình cắn mạnh vào cổ tay anh ta. Đối phương vì đau quá nên vội buông cô ra ngay, và còn rủa một tiếng: “Chết tiệt!”.

Dịch Bách Đồng thừa cơ quay lưng bỏ trốn, chạy được vài bước, phía sau lưng bỗng có vật gì bay tới, nó bị ném thẳng lên phía sau bờ vai bên phải của cô rồi tuột thẳng xuống mặt đất. Trong lúc hoảng loạn cô cúi người nhặt vật đó lên, hóa ra đó là một xâu chìa khóa, phía trên có gắn chiếc bật lửa lúc nãy anh ta vừa mới sử dụng.

Chiếc bật lửa có vỏ nhựa màu đỏ, thân vẫn còn hơi nóng.

Theo phản xạ cô quay đầu nhìn Sid. Anh ta vẫn còn đứng bên cạnh chiếc thùng xốp đang cháy, thấy Dịch Bách Đồng quay đầu lại, bèn vẫy tay rồi hét to: “Này này, chìa khóa tạm thời gửi chỗ cô, ngày mai tôi sẽ lấy lại!”

Mùi cháy khét nồng nặc xông lên mũi cô.

Dịch Bách Đồng không biết tại sao mình lại nghe theo lời dặn dò của hắn, cô nhanh chóng bỏ chìa khóa vào túi đồng phục, sau đó hối hả chạy ra khỏi đường hầm.

Ngọn lửa vẫn đang cháy rừng rực.

Tựa như đóa hoa trên chùm dây leo quỷ mọc ra trên cánh tay phải của anh.

10.

Đó là loài hoa không may mắn, tượng trưng cho chết chóc và tai họa.

... Mạn, Châu, Sa, Hoa[1] 

[1] Hoa Bỉ Ngạn, hoa màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa, màu trắng gọi là Mạn Đà La. (ND)

Dịch Bách Đồng nhớ đã từng đọc quyền sách liên quan đến loài hoa này trong thư viện. Trang sách mà vô tình cô lật ra đều là những chữ cô không hiểu nổi.

Nhưng lại nhớ rõ và khắc sâu một cách lạ lùng.

“Phật viết:

Phạn ngữ Ba La Mật, Thử vân đáo Bỉ Ngạn. Giải nghĩa ly sinh diệt, Trứ cảnh sinh diệt khởi[1]”

[1] Phật nói: “Tiếng Phạn gọi là Ba La Mật, tức nghĩa là tới Bỉ Ngạn. Hiểu được ý nghĩa này sẽ thoát khỏi cảnh giới sinh tử, đạt đến cõi Niết bàn.” (ND)

11.

Ở phía Nam thành phố. Bên cạnh chung cư cao ngất trời của con phố ở trung tâm.

Gió ngày hè oi bức thổi không ngừng. Tiếng ve sầu ra rả suốt đêm ngày không nghỉ. Mùa hè thật dài.

Kiều Tô đạp xe về tới phía dưới nhà, cùng lúc đó cậu nhận ra người hàng xóm sống cùng trong khu này đang ở bên ngoài. Nhìn điệu bộ của mọi người có vẻ hơi kích động trước sự việc vừa mới xảy ra, vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ. Và thỉnh thoảng lại bàn tán:

“... Ôi trời, tôi thấy chắc chắn là hắn làm quá nhiều chuyện xấu rồi.”

“... Chứ còn gì nữa, nhìn xem, đây chính là quả báo đấy. Chỉ tội nghiệp hai mẹ con thôi, ôi…”

“... Nghe đồn còn mang tiền sang Macau đánh bạc nữa kìa. Đàn ông không nên có quá nhiều tiền trong tay, có tiền nhất định sẽ hư hỏng, kéo cũng không thể về nổi.”

“... Nghe nói hắn ta nuôi gái bên ngoài nữa, nhà vàng giấu vợ xinh đấy chứ. Nhất định là mụ đàn bà ngoài kia lừa hết tiền nên hắn ta mới hồ đồ nghĩ quẩn…”

Kiều Tô cũng không quan tâm lắm đến những chuyện ngoài phố, anh chỉ đang phân vân không biết làm sao đưa xe đạp của mình vào nhà xe. Loay hoay hồi lâu mãi đến khi trở ra, vừa ngẩng mặt lên thì cậu đã nhìn thấy một băng ca được đưa ra khỏi dãy nhà và người hộ tá đeo khẩu trang màu trắng đang bước đi bên cạnh băng ca.

Khu nhà số sáu.

Là tòa nhà cậu đang ở.

Kiều Tô tự dưng thấy kỳ lạ, nhưng cũng không có ý định hỏi thăm. Cậu lúng túng đi xuyên qua đám đông bước lên khu chung cư, không cầm được lòng cậu đành quay người ra sau nhìn, chỉ nhìn thấy màu đỏ và màu xanh lam chói mắt.

Là tiếng còi hú của xe cảnh sát và những bộ đồ cảnh sát đang đi qua đi lại và trên bao tay màu trắng của họ loáng thoáng nhuốm những vết máu.

... Chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi!

Sau khi về đến nhà, Kiều Tô định móc chìa khóa để mở cửa thì đột nhiên cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Là mẹ cậu ra mở cửa. Bà vội kéo Kiều Tô vào trong nhà, rồi ló đầu ra cửa nhìn ngược nhìn xuôi quanh hai bên hành lang, rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Quay đầu lại, mẹ chau mày hỏi Kiều Tô: “Con trai cưng của mẹ, sao con về muộn thế? Con nhìn đi, con nhìn đi, đã tám giờ rồi, bố con chẳng phải đã nói là hủy buổi tự ôn tập tối nay rồi sao?”

“…Dạ.” Kiều Tô cúi người xuống tháo giày, “Con tham dự buổi họp mặt đột xuất với các bạn.”

Cậu bỏ cặp xuống rồi đi thẳng tới nhà vệ sinh.

“Họp mặt? Có phải là cả bọn nam nữ đi đâu đó thác loạn… thời đại khác rồi, trẻ con bây giờ thật chẳng để bố mẹ yên tâm chút nào cả, khiến mẹ lo gần chết… Con đã ăn chưa?”

“Ăn rồi ạ.” Cậu dùng khăn bông lau tay xong, bước ra ngoài nhà và hỏi, “Bố đâu ạ? Sao con không thấy bố?”.

“... Con mặc kệ ông ta!” Câu hỏi của Kiều Tô tựa như châm mồi cho ngọn lửa bùng cháy, phút chốc khiến mẹ giận nhăn nhó mặt mày bà bảo, “Suốt ngày chỉ biết ăn nhậu bên ngoài, lần nào về nhà cũng nồng nặc mùi rượu, còn bắt mẹ phải pha nước mật ong để giải rượu nữa! Tỏ vẻ ta đây rất hay ho, trong nhà đâu phải chỉ mình ông ta kiếm ra tiền...”.

“Mẹ lại cãi nhau với bố à…”

“Trẻ con biết gì mà nói… Trên bàn có sữa bò còn nóng đấy, con uống nhanh đi.”

Kiều Tô đi đến bên bàn ăn nhìn vào ly sữa bò nóng, chợt nhớ đến điều gì, ngẩng đầu nhìn mẹ: “…Mẹ, dưới nhà đang xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Ừ, dưới nhà đấy à…” Mẹ than thở, “Hình như có người chết. Cảnh sát cũng tới rồi”.

“... Chết người?” Từ nhạy cảm đó đã kích thích trí tò mò của Kiều Tô.

“Ừ. Tầng của chúng ta đấy, nghe nói là người của nhà họ Y sống ở tầng phía trên. Gã đàn ông nhà đó ỷ mình có vài đồng tiền hôi thối nên ăn nhậu, bài bạc, trai gái lung tung bên ngoài, chẳng ai biết là tự sát hay bị giết vì thù hận.”

Là họ Y à? Sống ở tầng trên. Chẳng lẽ là cô ấy…

Chắc không phải đâu. Kiều Tô mím chặt môi.

Nhận thấy con trai đang sững sờ bà mẹ vội quay sang Kiều Tô hỏi: “Có chuyện gì à? Con hỏi cái này làm gì? Đừng bận tâm những chuyện không đâu nữa. Đúng rồi, tuần sau con có kỳ kiểm tra phải không, con ôn bài tới đâu rồi?”

“…” Cậu lặng lẽ uống sữa bò, “Cũng ổn…”

“Ừ…con trai à, bây giờ mẹ chỉ có thể trông mong vào con thôi, con phải cố gắng thi đỗ trường đại học danh tiếng, đừng bắt chước ông bố vô dụng chết giẫm của con, trở thành hiệu trưởng trường cấp III rồi thì không còn biết mình là ai nữa!”.

Kiều Tô nhìn mẹ đang ngồi trên ghế salon, một lát sau mới gật đầu đáp lại: “Dạ”.