Hôn Lên Đôi Môi Peter Pan

Chương 4-1: Mang chủng – Lưu luyến không vơi (1)




Nếu hành tinh này không có phương Bắc,

cũng chẳng còn phương Tây,

Vậy phải chăng chúng ta là một câu chuyện truyền kỳ bất diệt...

Ở một nơi cách xa mùa hè, có nỗi hoang mang đang chuyển động

yếu ớt nhưng ở đó lại có ánh mắt nhìn nhau lạ kỳ và bí ẩn.

Có thể anh không bao giờ biết em là ai bởi em chỉ men theo những

tuyến đường bên trái.

Nhưng anh lại quen nắm bàn tay bên phải của em, và bởi

những ngón tay đó đã in hằn những ký ức lạnh lùng trong anh.

Mười năm trôi qua khiến mọi thứ không ngừng biến đổi.

Ngoại trừ ký ức,

Những thứ khác chẳng thể nào tồn tại mãi mãi.

... So I will always wait you.

... Because of my face in thine eyes.

... Thine in mine appears, and true plain hearts do in the faces rest.

1.

Đau khổ có thể trở thành sợi dây gắn kết hai người, thù hận cũng như vậy. Bạn không thể quên, chứng tỏ bạn cũng chưa thể tha thứ, bạn chưa thể tha thứ, có nghĩa là bạn sẽ mãi mãi bị đối phương giam cầm. Hoặc bạn có thể chiến đấu ngoan cường trên tấm lưới đã được đan sẵn, sau đó chọn cách để những ảo tưởng điên cuồng đi hủy diệt, và cuối cùng đem sự ngây thơ đi giết người.

... Trích dẫn lời Kiều Tô

2.

Có giọng ai đó đang kêu gào thảm thiết trong trái tim cậu, vẫn luôn luôn ở trong trái tim cậu bởi cậu không muốn phóng thích nó ra bên ngoài. Giọng đó cứ gào thét mãi, nó ở sâu trong trái tim cậu, giọng gào thét vô cùng bi thương và tuyệt vọng cứ mãi quẩn quanh, khiến bản thân cậu cũng cảm thấy dằn vặt và ngày càng tuyệt vọng.

Nó đang kêu gào:

... “Này, tại sao lại đâm vào đây?”

... “Rõ ràng có thể tránh được mà.”

... “Cậu nghe thấy không?”

... “Tại sao không trả lời tôi?”



... “Mạc Ly, tôi đang hỏi cậu đấy. Trả lời tôi đi.”

... “Này, tôi biết cậu nghe thấy mà.”

... “Cứu tôi với, Mạc Ly, tôi vẫn chưa muốn chết. ”

... “Này, cứu tôi với.”

Tiếng ai oán cứ mãi quẩn quanh bên tai cậu. Dù cậu có đi đâu thì âm thanh vẫn mãi văng vẳng bên tai, khuấy động cả trái tim cậu. Âm thanh đó tựa như tiếng dao chặt đứt đôi cánh của chú chim, nỗi đau đớn đó đang giày vò nó từng chút, từng chút.

Từng chút, từng chút nỗi đau đang âm ỉ, đang giằng xé. Mọi suy nghĩ trong cậu đang dao động, đang lung lay, đang dâng trào không ngừng tựa như từng đợt sóng biển dữ dội đang vỗ vào bờ.

... “Này, Mạc Ly, cậu nghe thấy gì không? Nghe thấy tiếng gọi của tôi từ trong lòng thế giới không?”

Cô ấy đang gọi cậu. Cậu cũng nghe thấy.

Giọng nói đó đang lan tỏa chầm chậm, từ từ bên trong trái tim và cậu đang cảm nhận được điều đó.

Bởi chính ngày hôm đó, khi chiếc xe chở hàng xuất hiện trên đường, khi ánh đèn đỏ vẫn còn sáng, Mạc Ly điên cuồng đẩy mẹ ra rồi lao thẳng vào chiếc xe chở hàng đó.

Cậu cố sức chạy đâm thẳng về phía chiếc xe chở hàng đó. Dường như khi ấy một thứ âm thanh đã lắng đọng ở một nơi nào đó sâu thẳm trong trái tim cậu đột nhiên ùa về. Chúng nói với cậu: “Tôi ở đây. Mạc Ly, tôi ở đây mà. Cậu cũng qua bên này với tôi nhé”.

Giọng sợ hãi của mẹ cậu ‐ Đới Tô Nghiên vang lên phía sau:

“Mạc Ly! Đừng... ”

Một màu xám bao trùm cả thế giới.

Tựa như trận thủy triều đã cuốn trôi tất cả, che lấp khuôn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên và đương nhiên cũng che lấp cả sợi dây chuyền đeo trên cổ cậu, ở trên đó khắc ba chữ cái.

‘L’’Y’’L’.

Đó chắc là chữ viết tắt của một cái tên tiếng Trung nào đó.

3.

Đúng thế.

Trên mặt sợi dây chuyền bằng bạc có ghép ba chữ cái La tinh ‘L’’Y’’L’. Có lẽ đây là chữ viết tắt. Dịch Bách Đồng cúi người nhặt sợi dây chuyền đang ẩn mình ở phía dưới giá để giày, nó được làm rất công phu, có lẽ là do một người thợ rất giỏi làm ra.

Nhưng... là ai đã làm rơi sợi dây chuyền đó ở gần giá để giày nhà cô?

Dịch Bách Đồng chợt nhớ tới chuyện hôm trước, vào cái ngày mà Kiều Tô mang canh sườn sang thăm cô. Có khi nào là của cậu ta không?... Nhưng tối hôm đó, chẳng phải Đới Mạc Ly cũng tới sao...

Trong đầu cô bất ngờ hiện ra cái tên đó, Bách Đồng nhíu đôi lông mày tỏ vẻ chán nản, rồi nhanh chóng bỏ sợi dây chuyền vào túi áo đồng phục của mình.

Dịch Thư từ trong phòng khách bỗng nhìn thấy con gái đứng im trước cửa, ông vội ngước nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã sắp bảy giờ. Rồi ông gọi lớn “Bách Đồng”, “Bách Đồng”.

“Con sao thế?”

“… À.” Dịch Bách Đồng cũng nhận ra sự lơ đễnh của mình, “Không có gì. Bố vừa nói gì đấy ạ?”.

“Bố gọi xem con đã đi học chưa, nếu đã quyết định hôm nay đến trường thì tốt nhất đừng đến muộn nhé.” “Dạ.”

Thực ra, ngay Dịch Bách Đồng cũng không hiểu tại sao đột nhiên cô lại quyết định đến trường. Có lẽ vì không muốn để Đới Tô Nghiên cho rằng mình lắm bệnh. Cái người lắm bệnh phải là con trai của bà ta ‐ Đới Mạc Ly mới đúng. Hôm qua nghe bố nói mới biết, thì ra Đới Mạc Ly mắc bệnh tự kỉ nghiêm trọng, đã chữa trị một năm nay nhưng hắn ta cũng vẫn không nói chuyện.

Đây có thể gọi là “báo ứng” không nhỉ? Trong lòng Bách Đồng chợt nghĩ, và cũng chính suy nghĩ đó khiến cô giật mình thảng thốt.

“… Này, Bách Đồng à,” ông bố gọi con gái lại với giọng điệu rất thành khẩn, “Hôm đó thật sự bố chỉ tình cờ gặp họ trong bệnh viện thôi… Bố chỉ đến bệnh viện hỏi về việc tái khám mắt bên phải của con”.

Dịch Bách Đồng nghẹn ngào, bất giác nói: “Con biết. Bố, bố lái xe đưa họ về nhà, cũng là tình cờ, đúng không?”

“Bách Đồng, sao con lại nói như thế...”

Dịch Bách Đồng đưa tay xách chiếc cặp và bình giữ nhiệt trên sàn nhà, rồi quay sang nhìn bố, bất chợt cô nhìn thấy những sợi tóc bạc hai bên thái dương của bố, nhưng vẫn nhẫn tâm nói:

“Con biết thật mà. Mười năm trước khi Đới Mạc Ly làm mù mắt phải của con nhưng bố vẫn bao che cho hắn thì con đã biết rồi.”

Nói xong, cô đẩy cửa bỏ đi.

4.

Không thể nào quên được. Ngược lại, cùng với dòng chảy của thời gian nó ngày càng hiện rõ hơn và chẳng biết bao nhiêu lần những hình ảnh đó cứ tái diễn trong đầu cô. Là một buổi tối trời mưa của mười năm về trước. Là cảnh tượng Dịch Thư bế cô con gái mặt đầy máu chạy điên loạn trên đường. Còn nhớ hôm đó trời mưa rất to nên người đi trên đường cũng thưa thớt. Khó khăn lắm mới gọi được taxi, nhưng khi tài xế nhìn thấy máu ngập tràn trên khuôn mặt Dịch Bách Đồng thì hoảng hốt xua tay nói rằng: “Không chở, không chở, cho bao nhiêu tiền cũng không chở, máu nhiều như thế sẽ làm bẩn xe tôi.”

Dịch Thư lo lắng bế cô con gái bé bỏng chạy trong cơn mưa tầm tã vừa chạy ông vừa cố gắng an ủi Bách Đồng đang không ngừng rên rỉ trong lòng. Còn Đới Tô Nghiên cũng sợ hãi kéo theo cả Đới Mạc Ly chạy phía sau Dịch Thư. Khi ấy Bách Đồng làm sao thấy cảnh Đới Mạc Ly đang vội vã chạy theo cô với ánh mắt hối hận và đau khổ chứ.

Cô mãi mãi không thể nào nhìn thấy được.

Vừa tới bệnh viện Bách Đồng được chuyển ngay vào phòng cấp cứu. Bốn tiếng trôi qua cũng là lúc Bách Đồng ra khỏi phòng mổ, khi ấy cô loáng thoáng nghe thấy giọng run rẩy của bố đang gọi mình, bố không ngừng gọi tên cô, còn cả tiếng khóc của Đới Tô Nghiên nữa.

Trong khoảnh khắc Bách Đồng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, thì điều mà cô nghe thấy rõ nhất có lẽ đó là những lời bố cô an ủi cô Đới, là như thế này: “… Đừng tự trách mình nữa, không phải lỗi của em. Là anh, tất cả đều tại anh. Anh không trách em, cũng không trách Mạc Ly, Bách Đồng nhất định cũng thế…”

Bố cô đã nói như thế.

Đó là chuyện của mười năm trước.

Nhưng dù thế nào thì Dịch Bách Đồng cũng không thể quên.

Mỗi khi trời mưa, giống như một phản xạ tự nhiên cô lại nhớ tới câu nói đó của bố: “Anh không trách em, cũng không trách Mạc Ly, Bách Đồng nhất định cũng thế…”.

5.

Ngồi trong lớp đợi mãi không thấy giáo viên đến, mãi sau đó mới phát hiện trên bảng có xuất hiện ba chữ to tướng “Tự ôn tập” được viết bằng phấn trắng.

Cậu bạn ngồi bàn sau đột nhiên vỗ vai Kiều Tô, rồi xích lại gần hỏi: “Lớp trưởng, niệm tình tớ với cậu học chung ba năm cấp II, tớ hỏi cậu một vấn đề được không?”.

Kiều Tô hơi ngoảnh lại, nhướn mày. “Nói.”

“He he… Vấn đề này vô cùng đơn giản. Đó là, cậu có tiền không, cho tớ vay.” Cậu bạn cười cười, cánh tay chỉ vào bụng mình rồi lại chỉ xuống căng tin ở tầng dưới.

Kiều Tô hỏi lại: “Này, cậu thấy mặt tớ sạch không?”. “Sạch lắm.”

“Ừ. Vậy thì đúng rồi. Túi tiền tớ còn sạch hơn mặt tớ nữa đấy.”

Không chờ cậu bạn kia nói tiếp, hai cô bạn bàn bên cạnh đã nhìn Kiều Tô mỉm cười e thẹn. Loáng thoáng còn nghe thấy một trong hai người họ khẽ xì xào to nhỏ: “Cậu nghe thấy không, lớp trưởng đang nói đùa kìa”.

Chẳng qua chỉ là lời nói đùa, có cần kinh ngạc đến thế không.

Kiều Tô lờ đi và cậu cũng không có ý định tiếp tục câu chuyện với cậu bạn ngồi sau nữa. Kiều Tô quay người lại tiếp tục lật quyển sách tiếng Anh. Vừa mới giở được hai trang, bỗng cảm thấy hình như có bóng người đứng trước mặt rồi nhẹ nhàng đặt chiếc bình giữ nhiệt lên bàn mình.

“Nè, bình giữ nhiệt của cậu.”

Người ngẩng đầu lên không chỉ một mình Kiều Tô. Mà ngay cả cậu bạn ngồi bàn sau và hai cô gái bàn bên cạnh đều chăm chú nhìn cô gái đã nghỉ phép một tuần đang cầm chiếc bình giữ nhiệt đặt trên bàn lớp trưởng.

“Ừ, cảm ơn.” Thấy Dịch Bách Đồng bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình, Kiều Tô nhất thời không tìm được câu hỏi nào phù hợp hơn, chỉ thốt lên được câu, “Cậu đến trường rồi à?”.

Đúng là câu hỏi nhảm nhí. Kiều Tô tự cười mình.

“Ừ.” Dịch Bách Đồng gật đầu rồi chợt nhớ tới điều gì đó, lại hỏi thêm, “Dây chuyền của cậu à?”. “Dây chuyền?” Kiều Tô ngạc nhiên.

Xem ra không phải rồi. Dịch Bách Đồng nhìn cậu ta, bảo:

“Ờ, không có gì. Trả bình giữ nhiệt cho cậu, tớ về chỗ đây”.

Dứt lời, Dịch Bách Đồng đi thẳng về chỗ ngồi của mình. Kiều Tô vô thức nhìn theo cô, mãi đến khi Dịch Bách Đồng ngồi vào chỗ của mình. Bất chợt cậu bạn bàn sau đẩy đẩy vai Kiều Tô hỏi: “Ồ ồ, đó chẳng phải là Dịch Bách Đồng hồi năm lớp chín sao? Mối quan hệ giữa cậu và cô ta trở nên tốt như vậy rồi à? Còn cho cô ta mượn bình giữ nhiệt nữa? Cho cô ta mượn làm gì thế?”

“Ừ…”

“Thân nhau từ bao giờ vậy?” cậu bạn tò mò hỏi.

6.

Khi đang học tiết thứ ba buổi sáng, đột nhiên có một bà ‐ có lẽ là mẹ của một người bạn nào đó trong lớp chạy vào tìm con gái, sau khi tìm được bà không nén nổi cơn giận, túm lấy cô bạn từ trên ghế ra ngoài. Cô bạn vừa cố sức vùng vẫy, vừa la hét rất to, nhưng vẫn bị mẹ mạnh tay kéo ra ngoài hành lang. Chủ nhiệm lớp thấy tình hình không ổn, bèn vội vã chạy ra theo.

Hành lang bên ngoài lớp bỗng trở nên khá ồn ào. Tiếng của bà mẹ mắng cô con gái, tiếng những cái bạt tai như trời giáng của bà mẹ nọ dành cho con gái mình. Do ngồi ngay bên cạnh cửa sổ lại là bàn thứ ba từ dưới lên nên Bách Đồng có thể nghe rất rõ những âm thanh đó. Qua đoạn đối thoại giữa họ, cô cũng hiểu được phần nào nguyên nhân khiến hai mẹ con tranh cãi như thế. Hình như tối qua cô bạn ấy đã đi qua đêm với anh chàng trường nghề nào đó, lại còn bị bố mẹ của anh chàng ấy bắt tận tay khi hai người vào nhà nghỉ. Sau đó bố mẹ của anh chàng kia đã gọi điện thoại tới trường cô bạn; vì thế giáo viên chủ nhiệm lớp mới gọi điện thoại cho gia đình của cô bạn cùng lớp đáng thương.

“Mẹ làm gì thế!” Giọng cô gái sắc nhọn, “Chạy tới trường con làm gì, mẹ muốn làm bẽ mặt con đúng không!”.

“Cái con đốn mạt không biết xấu hổ này, tao thấy mày cố tình làm bẽ mặt tao thì có! Mày mới từng này tuổi đầu mà dám theo trai đến nhà nghỉ à, mày giỏi lắm rồi! Có phải muốn làm tao tức chết thì mày mới cam tâm không?”

“Mẹ đừng đánh nữa được không! Đau chết đi được!”

“Mày còn biết đau nữa à? Vẫn còn mặt mũi biết đau đấy chứ! Con hồ ly tinh trơ trẽn này! Thế nào, tao sinh ra mày chẳng lẽ không được đánh mày hả?”

Kế đó là lời khuyên nhỏ nhẹ của giáo viên chủ nhiệm: “Bình tĩnh một chút, xin hai người đều bình tĩnh lại đi. Có gì từ từ nói, đây là trường học…”.

Bên trong lớp học im bặt không một tiếng động. Dịch Bách Đồng nhíu cặp lông mày rồi nằm rạp xuống bàn cầu mong tiếng tranh cãi ồn ào ngoài hành lang mau chóng chấm dứt.