Hôn Lên Đôi Môi Peter Pan

Chương 1-9




Đến tận hôm nay, mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó vẫn như vừa mới xảy ra.

Ngày mười bảy tháng Tám.

Vào mùa hè năm hai đứa trẻ tròn bảy tuổi. Màn sương mù bao trùm cả thị trấn, hương cay nồng của cây long não thoang thoảng giữa bầu không khí. Dự báo thời tiết cách đây một tuần trước báo rằng hôm nay trời sẽ có mưa, nhưng cho đến tận một tuần sau ‐ tức thời khắc này vẫn còn cảm nhận được cái nóng oi bức đang tích tụ trên những tầng mây kia.

Bởi hôm đó chính là sinh nhật Dịch Bách Đồng, nhưng nghĩ đến việc năm ngày sau đó sẽ là sinh nhật Đới Mạc Ly, thành ra bố mẹ hai nhà tự ý gộp sinh nhật hai đứa nhỏ lại rồi cùng tổ chức trong một ngày. Vì thế họ chỉ mua một chiếc bánh sinh nhật, nhưng quà thì vẫn cẩn thận chuẩ bị hai phần giống nhau. Đó là hai chiếc đồng hồ đeo tay dành cho trẻ con, điểm khác nhau của nó có lẽ là màu sắc mà thôi. Đồng hồ của cô màu hồng, còn của cậu bé màu đen.

Tuy vậy, với một cậu bé có lòng tự trọng và ương bướng hơn những đứa bé bình thường thì làm sao có thể cam chịu hạ mình trở thành vật trang trí trong bữa tiệc sinh nhật người khác được, vì thế, suốt cả buổi tối đó, tâm trạng của Đới Mạc Ly không tốt, thậm chí có thể nói là rất tệ. Cậu dè dặt ngồi bên cạnh Dịch Bách Đồng, đôi mày nhíu chặt thành chữ “xuyên3”, ngay đến chiếc “vương miện sinh nhật” được đội trên đỉnh đầu vào thời điểm đó trông cũng thật tức cười, thêm đó là thái độ chấp nhận, không biết làm thế nào của cậu bé.

3 Xuyên (川): giống hình dạng đôi mày khi nhíu chặt lại. (ND)

Hai tâm trạng hoàn toàn khác nhau.

Niềm vui sướng hiện lên trên gương mặt cô bé. Cơn tức giận xuất hiện trên gương mặt cậu bé.

Ngay cả khi khúc hát mừng sinh nhật và công việc thổi nến đã xong xuôi, vẻ mặt của hai đứa trẻ cũng vẫn duy trì sự khác biệt như thế. Mãi sau đó, Đới Tô Nghiên mới nhận thấy sự khác thường của con trai mình và cả cái nhíu mày thật chặt của cậu nữa. Cô liền cúi đầu xuống, khẽ hỏi: “Mạc Ly, có chuyện gì vậy con? Sao nãy giờ chẳng nói gì thế?”.

Nhóc con bướng bỉnh mím chặt đôi môi, kiên quyết không trả lời.

Cảm giác bất lực trước cậu con trai ương ngạnh, Đới Tô Nghiên đành miễn cưỡng nở nụ cười ái ngại. Ngay sau đó lại tiếp tục hòa đồng với bầu không khí vui vẻ, lúc đó trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ “Không nên so đo với trẻ con làm gì.” Cô cầm chiếc dao nhựa cắt một miếng bánh sinh nhật phô mai rất lớn cho Dịch Bách Đồng, sau đó âu yếm xoa đầu cô bé: “Bách Đồng giờ đã bảy tuổi rồi đó, sắp tới sẽ được cắp sách đến trường nè, chẳng mấy chốc mà thành người lớn đến nơi rồi”.

Dịch Bách Đồng không để ý đến lời của Đới Tô Nghiên lắm, cô bé có chút lo lắng nhìn về phía Đới Mạc Ly bên cạnh. Thấy cậu vẫn giữ bộ mặt nhăn nhó, cô đang tính nói gì đó với cậu thì bố cô ngồi đối diện bàn ăn đã mở lời trước, cắt ngang luồng hơi trong cổ họng cô:

“Chuyện là thế này, Bách Đồng, và cả Mạc Ly nữa, các con nghe bố nó nhé.” Giọng điệu của bố giống như sắp tuyên bố một việc gì đó vô cùng quan trọng. Bố đưa mắt nhìn Đới Tô Nghiên ngồi đối diện, ánh mắt hai người đan xen lẫn lộn như ẩn chứa một điều gì đó vô cùng sâu kín.

Cả phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, dường như mọi thanh âm đều im bặt. Dịch Bách Đồng cầm chiếc thìa nhựa xúc lớp bơ trên mặt bánh kem trên đĩa giấy, lặng im chờ đợi những lời tiếp theo của bố.

“Lẽ ra bố nên nói sớm hơn với các con nhưng vì các con vẫn còn nhỏ, có thể sẽ khó chấp nhận được điều này. Hoặc cũng có thể các con vẫn chưa hiểu được những vấn đề giữa người lớn với nhau. Nhưng bố nghĩ dù sớm hay muộn cũng phải nói với các con việc này, chi bằng nhân dịp này nói luôn chắc sẽ tốt hơn.” Bố đã nói như thế, bình thường giọng nói của bố vẫn hay oang oang nhưng lúc ấy lại trở nên khá ôn hòa.

Dịch Bách Đồng không hiểu những lời bố nói lắm. Cô ngô nghê đưa cặp mắt nhỏ bé ngước lên nhìn, chớp chớp nhẹ nhàng mấy cái.

“Bách Đồng…” Bố im bặt hồi lâu, cuối cùng cũng thốt lên thành lời: “Từ nay về sau cô Đới sẽ sống cùng nhà với chúng ta… còn cả Mạc Ly nữa”.

“… Hả?” Dịch Bách Đồng kinh ngạc thốt lên, chiếc thìa nhựa trong tay bỗng dừng lại, “Bố, là… ý gì? Tại sao cô Đới và Mạc Ly lại đến ở nhà chúng ta?”.

Dịch Thư đột nhiên nghẹn lời, có vẻ như không biết nên giải thích với cô con gái như thế nào nữa.

Đới Tô Nghiên ngồi bên cạnh nhẹ nhàng ôm choàng đôi vai mềm mại của cô bé, vuốt mái tóc trước trán, cử chỉ rất dịu dàng, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ nhìn cô và nói: “Bách Đồng, sau này… tất nhiên, nếu cháu đồng ý, cháu hoàn toàn có thể gọi cô là ‘Mẹ’”.

Dịch Bách Đồng bối rối đưa mắt nhìn Đới Tô Nghiên, đột nhiên cô khẽ nhíu mày. Ngay lập tức quay ngoắt mặt, nhìn về phía bố đang ở bên kia bàn ăn, khẽ gọi: “Bố...?”

Điều cô muốn hỏi là: “... Bố, sao lại như thế?”. Sao lại như thế.

Tại sao, sao lại như thế này...?

Nhưng điều cô định nói vẫn chưa được thốt ra thì nó đã bị âm thanh của tiếng ghế đổ cắt ngang. Vội ngoảnh mặt lại, Dịch Bách Đồng thấy bộ dạng của Đới Mạc Ly bên cạnh run rẩy đứng thất thần trước mặt cô, chiếc ghế của cậu bị đổ nhào xuống đất, trong khoảnh khắc thành ghế bằng sắt ngã nhào tiếp sát với sàn nhà khiến âm thanh vang vọng, sắc nét, nhói buốt bao trùm khắp không gian.

Dịch Bách Đồng hoảng hốt nhìn cậu bé trước mặt, thấy sự phẫn nộ và căm ghét hiện ra từ ánh mắt cậu, thấy nắm đấm vẫn chưa thể gọi là rắn chắc của cậu đang dần nén chặt, thấy chiếc vương miện sinh nhật trên đỉnh đầu đã bị vứt mạnh xuống nền nhà.

Cậu trừng mắt nhìn mọi người trong phòng, đôi mắt ngập ngụa sắc xanh sáng đầy thú tính của con sói hoang. Hàm răng nghiến chặt, cả người run lên bần bật vì tức giận.

Dịch Bách Đồng chầm chậm đứng dậy, cô ngỡ ngàng nhìn cậu bé trước mặt, đôi mắt đáng lẽ ra rất trong trẻo nhưng giờ đây nỗi bất an và hoảng sợ từng chút từng chút đang hiển hiện. Lúc đó bố Dịch Bách Đồng cũng vội đứng dậy, ông muốn lại gần Đới Mạc Ly nhưng đã bị cậu né tránh. Đôi vai nhỏ nhắn và cánh tay gầy gò của cậu bé vẫn không ngừng run lên, cậu không biết phải làm sao để trút hết cảm giác buồn bực cùng với nỗi căm giận trong lồng ngực mình, việc cậu có thể làm chỉ là hất mạnh chiếc bánh kem và ly nước trên bàn xuống đất. Cảm giác của cậu lúc đó tựa như đang giằng xé trước bờ vực của cái chết.

Hành động của Đới Mạc Ly khiến mọi người cảm thấy hoang mang. Mẹ cậu ‐ Đới Tô Nghiên với giọng nói nhỏ nhẹ van nài trước mặt cậu con trai: “Mạc Ly, con đừng như thế mà... ”.

Nhưng, những lời đó lại khiến thái độ của cậu thêm phần quyết liệt, tiếng hét lớn vang lên một cách đau đớn:

“Các người là lũ lừa gạt, đừng tưởng tôi là trẻ con nữa! Tôi hiểu cả! Tôi biết từ lâu rồi!”.

Dù sao, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà! Dịch Bách Đồng nghĩ như vậy, theo bản năng cô xích lại gần và đưa tay về phía Đới Mạc Ly, như thể muốn bảo cậu “Đủ rồi, đừng làm loạn nữa, nghe lời nhé.” Đới Mạc Ly lại dùng hết sức bình sinh đẩy Dịch Bách Đồng tránh ra xa, cô bé loạng choạng lùi lại phía sau vài bước, cho đến khi gót chân sau đạp trúng vào chân ghế và cô ngã bổ nhào xuống sàn.

Một tiếng “Rầm”, cả người cô nằm gọn trên mặt đất ẩm ướt và lạnh lẽo. Âm thanh phát ra rõ ràng nhưng rất khó nghe tựa như tiếng máy bay hạ cánh, nặng nề nhưng chấn động, tuyệt vọng lại u buồn.

Mà phần chạm đất đầu tiên lại chính là khuôn mặt của Dịch Bách Dồng.

Trong khoảnh khắc đó, cô vô tình nhìn thấy những mảnh vỡ thủy tinh trong suốt của ly nước nằm cách mắt bên phải của mình khoảng ba mươi centimet. Rõ là đã thấy rồi, nhưng tâm trạng hoang mang xen lẫn sợ hãi khiến cô không thể nào ngăn cản được.

Khoảng cách dần được thu hẹp, giống như hiệu ứng quay chậm được sử dụng trong những cảnh quay của phim điện ảnh.

Mười centimet. Chín centimet. Tám centimet. Bảy centimet. Sáu, năm, bốn, ba…. Và khi kết thúc ở con số không, cô cảm giác tròng mắt phải của mình chạm phải một vật thể vừa cứng vừa nhọn, một tiếng “roẹt roẹt”, cơn đau dữ dội đã đâm thẳng vào võng mạc, trước mắt lúc này là một mảng màu đỏ tươi.

Con mắt bên phải, đau đến ngạt thở, rồi bức màn đen tối thoáng chốc xuất hiện.

Bên ngoài khung cửa sổ, trời cũng bắt đầu đổ mưa.