Thế rồi, dần dần hạt giống đó cũng phát triển nhanh chóng trong một khoảng thời gian vô thức, ngày càng sinh sôi nảy nở, cuối cùng nó cũng trở thành một cây đại thụ chạm tới vòm trời, ở trong không gian bé nhỏ ‐ đó là trái tim, cành và lá cây thấm đượm một màu đen đặc quánh và ẩn sau đó là một thứ cảm xúc mơ hồ, khó hiểu.
Chỉ có thời gian đang hối hả quay ngược trở lại, chạy về phía vực thẳm tối tăm, đen kịt, vô định và tuyệt vọng. Chính chỗ đó lại trào ra một ngọn lửa bao trùm cả bầu trời, giữa một bầu không khí đậm mùi khô hanh của cỏ cây đang bốc cháy, niêm mạc bên trong lỗ mũi như bị nứt ra thành một cái miệng hẹp, dài và mọi sự cố gắng cũng đều trở nên nặng nề, quá sức.
Bởi giống như con nhộng, đợi chờ ngày trưởng thành nên nó phải ép bản thân chấp nhận nỗi đau lột tơ đâm kén.
Trong giấc mơ, một giọng nói mơ hồ cứ thì thầm:
... Nên trưởng thành đi.
... Này, nên, trưởng, thành, đi.