1. Khẩu kỹ biểu diễn ái muội
Tần Cửu theo hai thị nữ dẫn đường, ra khỏi đại sảnh, đi men theo hành lang uốn khúc, đi vào gian phòng xa nhất ở phía Bắc "Vô Ưu cư". Ở cửa phòng, sau khi Tần Cửu lấy hai nén bạc trong tay áo ra đuổi hai thị nữ kia đi, nàng đẩy cửa bước vào.
Trong phòng bài trí đẹp đẽ, cửa sổ gỗ chạm khắc, giường khảm ngà voi và gối mềm, huân hương (hương xông có mùi hoa cỏ) tinh tế.
Lan Xá mặc một bộ y phục màu đỏ chiết eo phủ xuống mặt đất, cả thân trên của hắn cúi xuống, bày ra một dáng múa. Nghe được tiếng động ở cửa, Lan Xá chậm rãi ngẩng đầu. Khuôn mặt trắng nõn trong ánh đèn, mang theo vẻ sáng mượt rạng rỡ, trên trán có mồ hôi rất nhỏ, rất rõ ràng là vừa rồi đang múa. Lan Xá ban đầu, mặc dù lúc nào cũng mỉm cười nhàn nhạt, lại cho Tần Cửu một loại cảm giác xa cách. Lan Xá hiện giờ, tuy rằng không cười, nhưng Tần Cửu lại nhìn ra được, dường như hắn đang sống lại lần nữa.
Tần Cửu đứng ở cửa, chăm chú nhìn nhìn tư thế luyện múa chuẩn mực này của Lan Xá.
Tiểu thị vệ dáng vẻ oai hùng hiên ngang mang theo hào khí năm đó, vòng eo vốn nên thẳng tắp đó hiện giờ lại uốn cong thành tư thế khó mà tưởng tượng nổi thế này. Nàng đè nén chua xót trong lòng, khẽ mỉm cười với Lan Xá, gọi: "Lan Đình."
Lan Xá nhìn Tần Cửu, hơi nước từ từ dâng lên trong đôi mắt đen sâu thẳm, tựa như có vật gì đó cản trở ở lồng ngực hắn, khiến hắn thở không thông mà cũng khạc không ra. Hắn nhìn dung mạo xa lạ của Tần Cửu, chỉ cảm thấy một nỗi bi thương to lớn đánh trúng hắn trong nháy mắt.
Nếu không phải Tỳ Ba nói trước cho hắn, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không tin đây là Bạch đại nhân, không có... một chút điểm tương tự nào.
Vừa nãy sau khi hắn biết Bạch đại nhân trở về, hắn không nhịn được bắt đầu múa trong phòng, không thể nói ra được, hắn chỉ có thể dùng động tác để giãi bày sự xúc động của mình. Bây giờ, thật sự thấy nàng rồi, hắn lại ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất.
Hắn cảm thấy lồng ngực mình kìm nén đến mức chật đầy, kìm nén đến mức cuối cùng không chịu được, nước mắt trào ra.
Tần Cửu đi đến trước mặt Lan Xá, lấy ra một tấm khăn gấm từ trong tay áo, lau đi nước mắt trên mặt Lan Xá, dịu dàng nói: "Lớn như vậy rồi, sao lại khóc chứ!"
Nước mắt của Lan Xá không ngừng tuôn xuống.
Nếu như lúc này có người hỏi hắn, cái gì là hạnh phúc.
Hắn nhất định sẽ nói: hạnh phúc chính là dừng lại ở đây, hạnh phúc chính là thời gian vĩnh viễn dừng lại lúc này.
"Lan, mấy năm nay, ngươi chịu khổ rồi. Ta thật sự nghĩ lại mà sợ, nếu như không phải đêm nay ta đến đây đúng lúc, ngươi sẽ phải tiếp khách. May mà ta đã đến, chờ tới sáng mai, ta sẽ chuộc thân cho ngươi, rời khỏi chỗ này." Tần Cửu thản nhiên nói, giọng nói rất dịu dàng, nghe vào khiến người ta vô cùng dễ chịu, nhưng đây cũng là giọng nói không cho người ta kháng cự, giống như Bạch Tố Huyên năm đó.
Rốt cuộc Lan Xá đã nghe thấy giọng điệu tương tự với giọng nói trong trẻo êm ái của Bạch Tố Huyên từ trong chất giọng hơi khàn này. Hắn rưng rưng nghe, hoàn toàn không để ý đến ý tứ trong lời nói của nàng, mãi đến khi thấy Tần Cửu ngồi xuống chiếc sập bên cạnh, mắt phượng chăm chú nhìn hắn, chờ hắn trả lời. Lúc này hắn mới phản ứng lại, nhưng không chút do dự nói: "Tôi không đi!"
"Hồ đồ!" Tần Cửu lạnh giọng nói, giọng nói cao hơn một chút, "Không đi cái gì, mọi người đều biết ta nhìn trúng ngươi rồi, vừa khéo thừa dịp cơ hội này chuộc ngươi ra ngoài, không ai nghi ngờ, ngươi còn ở lại đây làm gì?"
Lan Xá đứng đậy từ trên mặt đất, đi tới bên cạnh nàng, cúi đầu nói: "Đại nhân, tôi biết ngài hồi kinh là vì cái gì, mấy năm nay, suy nghĩ trong lòng tôi cũng là chuyện đó. dienndnle,qu.y don Bất luận thế nào, tôi cũng muốn gắng hết sức mình để giúp đỡ đại nhân. Hai năm qua tôi ở Vô Ưu cư âm thầm tìm chọn không ít mật thám, các nàng chia ra trong mấy kỹ viện ở đây, cũng có không ít người được quan viên mua về phủ làm cơ thiếp, tôi nhất định phải ở lại đây, các nàng ấy chỉ có thể liên lạc với tôi. Huống chi, cũng chỉ có ở đây, mới có thể tiếp xúc với đủ loại người mà không bị người khác nghi ngờ. Tôi không thể đi!"
Lông mày của Tần Cửu khẽ nhíu, nàng biết Lan Xá nói rất có lý, nhưng mà, muốn hắn ở lại đây, sao nàng lại nhẫn tâm được.
"Lan Đình, ngay cả lời của ta ngươi cũng không nghe phải không?" Tần Cửu cau mày nói.
"Lời của đại nhân tiểu nhân nào dám không nghe, chỉ có chuyện này, tôi không thể nghe theo! Nếu như ngài lo tôi tiếp khách, vậy chi bằng ngài hãy bao tôi đi!" Lan Xá nghĩ kế, nói.
Tần Cửu thở dài một tiếng, tính tình của Lan Xá, vẫn cố chấp như vậy.
"Vậy được, vậy ta sẽ bao ngươi." Trước mắt, có lẽ chỉ có thể làm được cách này.
Hai người đang nói chuyện, Tần Cửu nghe được ngoài hành lang có một chút tiếng động khác thường, nàng cảnh giác híp mắt, ra hiệu bằng mắt với Lan Xá.
Lan Xá ngầm hiểu, cố ý thở hổn hển nói: "Cửu gia, ngài thật là đẹp nha!" Tuy là cố ý nói như thế, nhưng những lời này cũng là lời thật lòng, từ ba năm trước đây hắn đã rất muốn nói, nhưng lại không dám nói ra.
Tần Cửu tình ý triền miên mà nói: "Vậy sao. Người khác đều nói như vậy. Tâm can bảo bối à, ngươi cũng rất đẹp đó!"
Mặc dù biết Tần Cửu cố ý nói vậy, mặt của Lan Xá vụt đỏ lên.
Một lát sau, hắn chợt giả vờ kinh ngạc nói: "Cái yếm này thật là sáng rõ. Ngài. . . . . . Ngài là nữ. . . . . ." Lời còn chưa dứt, hắn liền tạo ra tiếng hôn môi "chụt chụt”, suy cho cùng hắn cũng đã lăn lộn ở "Vô Ưu cư".
Tần Cửu sững sờ, biết hắn giả bộ như vậy, ý là nàng chặn miệng hắn, đang hôn hắn. Tần Cửu cảm thấy mặt mình cũng nóng lên, một lát sau, nàng cười tủm tỉm nói: "Chẳng lẽ bảo bối chàng không thích nữ nhân?"
Lan Xá giả vờ kích động mang theo giọng nghẹn ngào, nói: "Ta. . . . . . Ta cho rằng, thì ra. . . . . . Nàng lại là nữ nhân, ta thật sự vui muốn chết rồi."
Sau đó, hai người đều không nói gì thêm, bên trong phòng chỉ có tiếng thở dốc cộng thêm tiếng chụt chụt.
Cứ như thế qua một lúc lâu sau, Tần Cửu nghe được tiếng bước chân vang lên trên hành lang, mơ hồ có tiếng cười đùa của nữ tử truyền tới. Tiếng động khiến người ta cảnh giác bên ngoài hành lang dần dần biến mất.
Lúc này Tần Cửu và Lan Xá mới dừng khẩu kĩ biểu diễn lại.
Tần Cửu nhíu mày hỏi: "Nhan Duật thường xuyên đến Vô Ưu cư sao?"
"Không thường xuyên lắm , nhưng mà, Phán Hinh là người của hắn." Lan Xá thấp giọng nói.
"Nhan Duật này, cũng không quần là áo lượt phóng đãng như vẻ bề ngoài, sau này ngươi ở trong Vô Ưu cư, phải gắng sức tránh tiếp xúc với hắn."
Lan Xá ngẩn ra, ngập ngừng nói: "Nhưng mà, có lúc nô tài cần moi một số chuyện từ trong miệng hắn. Cho nên. . . . . ."
Tần Cửu nghiêm nghị nói: "Tốt nhất ngươi nên bỏ ý nghĩ đó đi ngay lập tức. Phán Hinh nói, ngươi thích Nhan Duật, ta biết ngươi muốn lấy được tin tức từ trên người hắn. Nhưng ngươi phải biết rằng, năm đó, ta không nhìn thấu hắn, hiện giờ, ta càng tiếp xúc sâu với hắn, lại càng không nhìn thấu hắn. Người bên ngoài vừa rồi, có lẽ chính là do hắn phái tới. Người này nếu không phải thật sự quần là áo lượt, thì chính là đang giả bộ, nếu như chuyện này là thật, vậy hắn chính là kẻ sâu không lường được, tuyệt đối không phải là người ngươi có thể đối phó được. Từ ngày mai trở đi, sau khi ta bao ngươi, ngươi không được cố tình đi tiếp cận hắn và Phán Hinh nữa! Nhan Duật, Phán Hinh đã biết thân phận của ta. Ngươi phải tỏ vẻ, thật ra ngươi thích nam nhân là cố ý giả vờ, là vì tiếp tục sinh tồn ở Vô Ưu cư, người ngươi thật sự thích vẫn là nữ nhân."
Lan Xá khẽ gật đầu, vốn dĩ người hắn thích chính là nữ nhân.
Một cơn gió đêm kéo tới, trong Vô Ưu cư, khắp nơi gảy đàn thổi tiêu, tiếng đàn sáo không dứt bên tai.
Vốn dĩ Tần Cửu còn định lát nữa đi gặp Nhan Duật, nghĩ đến người vừa rồi có thể là hắn phái tới, liền bỏ ý nghĩ này đi, sáng sớm ngày mai đi tìm hắn cũng chưa muộn.
Khi nãy nàng đã bảo người sắp xếp phòng ở cho Tỳ Ba và Lưu Liên, vì vậy, không thể thiếu việc, đêm nay, nàng phải ngủ ở trong gian phòng này với Lan Xá.
Lan Xá buông màn che trên giường lớn xuống, ý bảo Tần Cửu ngủ trên giường. Hắn chỉ vào đệm chăn trải dưới đất, thổi tắt ánh nến, trực tiếp nằm ở phía trên.
Không biết qua bao lâu, Tần Cửu nghe được tiếng ngáy nhỏ của Lan Xá, nàng ngồi dậy nhìn về dưới giường, chỉ thấy Lan Xá mang theo khuôn mặt ngây thơ cùng với khóe miệng hiện lên chút ý cười vui vẻ, thuần khiết đến mức không một chút tà niệm.
Trong lòng Tần Cửu mềm nhũn, thở dài thật sâu.
Lúc này, bên trong một gian nhã các ở lầu hai Vô Ưu cư.
Ca múa chưa ngừng.
Vũ cơ mặc váy dài lộng lẫy giẫm lên ánh đèn mập mờ uyển chuyển nhảy múa, y phục lay động như áng mây cuồn cuộn. Tóc đen bay múa, tung bay phấp phới theo làn gió, ngàn vạn kiếp phù du dồn hết trong tay áo dài thướt tha.
Nhan Duật mặc bào trắng đơn giản buông lỏng đai ngọc, lúc này đang dựa nghiêng ở trên sập, mắt phượng khép hờ, môi mỏng khẽ cong. Phán Hinh dựa sát vào bên cạnh hắn, tay bưng một đĩa cam quýt đã bóc vỏ, thỉnh thoảng nhón một miếng bỏ vào trong miệng Nhan Duật.
Nhan Duật chống má xem ca múa một lát, cảm thấy thật là vô vị, liền khoát tay bảo vũ cơ kia đi ra ngoài.
"Vương gia, e rằng tối nay Cửu gia sẽ không tới đâu. Ngài ấy vừa mới có được Lan huynh đệ, vào lúc này chỉ biết phong lưu khoái hoạt thôi, đâu còn nhớ đến trận cược đó?" Phán Hinh dịu dàng nói, "Thiếp vừa mới phái người đến bên ngoài phòng Lan huynh đệ thám thính, ngài đoán bọn họ nghe trộm được cái gì?"
Nhan Duật nghe vậy sửng sốt, hắn nâng ly trên tay, ngửa mặt uống cạn, mắt phượng hơi nhướng, lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Phán Hinh, khóe môi khẽ nhếch, khá có hứng thú hỏi: "Nghe được cái gì?"
Phán Hinh khẽ mỉm cười, "Vương gia lại không nói cho thiếp, Cửu gia là nữ nhân, có điều, đúng là thiếp nghe trộm được."
"Làm sao biết được?" Nhan Duật buông ly rượu xuống, chân mày hơi nhướng lên, liếc nhìn nàng ta, hỏi.
Phán Hinh nhón một múi cam quýt lên bỏ vào miệng Nhan Duật, cười tủm tỉm học theo giọng nói của Lan Xá, nói: "Cửu gia, ngài thật là đẹp nha! Khi nói lời này, nghe nói hắn thở hổn hển ."
" Vậy sao. Người khác đều nói như vậy. Tâm can bảo bối à, ngươi cũng rất đẹp đó!" Phán Hinh lại học theo giọng của Tần Cửu, nói.
Mắt dài của Nhan Duật híp lại, lạnh lùng nói: "Thật là vô liêm sỉ."
"Cái yếm này thật là sáng rõ. Ngài. . . . . . Ngài là nữ. . . . . ." Phán Hinh nói tới đây thì dừng lại, buông tay nói: "Chính là biết nàng ta là nữ tử như vậy."
"Sau đó thì sao?" Nhan Duật nhai quýt, hỏi.
Phán Hinh mỉm cười nói: "Sau đó đương nhiên là các loại tiếng động kỳ lạ rồi, ngài có thể tự mình tưởng tượng. Không thì, thiếp tìm hai người đến biểu diễn một chút, người Vô Ưu cư chúng ta không thiếu nhất là biết biểu diễn loại này."
"Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, yêu nữ này, quả nhiên là háo sắc mà, không hổ là Câu Hồn Hồng Y." Nhan Duật híp mắt dài lại, chậm rãi nói. Giọng điệu của hắn, ba phần khiếp người, ba phần khí phách, ba phần mê hoặc.
2. Yêu nghiệt ra ngoài lúc tắm
Chim hót sáng sớm khiến Tần Cửu tỉnh giấc từ trong mộng, nàng mở mắt, nhìn thấy trần nhà xa lạ, nhớ ra mình ngủ ở trong phòng của Lan Xá ở Vô Ưu Cư. Nàng vội trở mình ngồi dậy, phát hiện chỗ ngủ của Lan Xá trên mặt đất không có một bóng người, ngay cả đệm chăn cũng đã thu dọn lại rồi.
Nàng đang muốn đứng dậy, lại nghe bên ngoài bình phong truyền đến tiếng của Lan Xá, "Đại nhân, ngài muốn đứng dậy sao?"
Tần Cửu đáp lại một tiếng: "Lan Nhi, sau này bất cứ lúc nào cũng không được gọi ta là đại nhân, chỉ gọi ta là Cửu gia, để tránh bị người khác nghe được."
Lan Xá gật đầu nói vâng.
Tần Cửu đang muốn đứng dậy, phát hiện ban đêm khi mình ngủ chưa hề cởi y phục, y phục trên người đã nhăn nhíu. Cứ mặc vậy đi ra ngoài chắc chắn bị người khác nhìn ra manh mối, bèn bảo Lan Xá lấy cho nàng một bộ y phục của Lan Xá tới đây.
Sau khi Tần Cửu mặc xong y phục, trước tiên đi thăm Tỳ Ba và Lưu Liên, lại cùng dùng bữa sáng với Lan Xá, chải đầu rửa mặt trang điểm lề mề một lát, thấy mặt trời đã lên rất cao, nàng mới đi tìm Nhan Duật.
Người của "Vô Ưu cư" đều là ngày ngủ đêm ra. Lúc này, trong lầu rất yên tĩnh, đại đa số các cô nương vừa mới ngủ dậy, đang soi gương trang điểm. Cũng có người bởi vì đêm qua uống nhiều rượu, còn đang ngủ say. Bên trong đại sảnh lầu một toàn là vỏ quả vỏ dưa, trong không khí tràn ngập hương phấn son và mùi vị hỗn tạp của rượu cồn, khiến Tần Cửu không nhịn được liên tục hắt xì mấy cái.
Nàng leo lên thang gác, dưới sự chỉ điểm của nô bộc, đi thẳng về phía phòng của Phán Hinh.
Nàng đứng ở trước cửa gõ gõ cửa, một cô nương nhẹ nhàng đi ra từ hành lang mở miệng ngáp, tốt bụng nhắc nhở Tần Cửu: "Ngài là Tần Cửu gia sao, đây là phòng của Phán Hinh cô nương, tối hôm qua Nghiêm Vương đã ngủ lại. Không cho phép người khác quấy rầy, đó là quy củ của vương gia."
Tần Cửu nghe vậy, mắt phượng khẽ híp lại.
Không cho người khác quấy rầy?!
Vậy đêm qua còn quấy rầy nàng?! Chuyện nghe trộm ngoài phòng người khác như vậy, cũng chỉ có Nhan Duật này mới có thể làm ra.
Tần Cửu cười lạnh, càng dùng sức gõ.
Cửa phòng rất nhanh đã mở ra, Phán Hinh buông mái tóc rất dài đứng ở cửa, rất rõ ràng cũng là vừa mới ngủ dậy, còn chưa trang điểm. Thấy Tần Cửu, nàng ta khẽ mỉm cười nói: "Thì ra là Cửu gia, ngày lành cảnh đẹp, sao Cửu gia cam lòng đến đây sớm như vậy?"
Tần Cửu thản nhiên cười, ung dung nói: "Tối qua vốn là muốn gặp vương gia, nhưng sau đó ham ngủ không dậy nổi, lỡ hẹn bao giờ cũng không tốt, cho nên mới vội vàng qua đây gặp vương gia, chẳng biết vương gia thức dậy chưa?"
"Đã dậy rồi, Cửu gia vào đi!" Phán Hinh nhường đường, mời Tần Cửu đi vào.
Nếu là lúc khác, người ta nam hoan nữ ái vừa mới ngủ dậy, Tần Cửu sẽ không đi vào quấy rầy. Nhưng mà, nam nhân kia chính là Nhan Duật, đây lại là chuyện khác, Tần Cửu mặt dày mày dạn chậm rãi đi vào phòng.
Phán Hinh không hổ là Hồng Cô Nương của Vô Ưu cư, đãi ngộ không giống với cô nương bình thường, phòng của nàng ta rộng lớn tao nhã, mà còn chia ra hai gian phòng, một gian ngoài một gian trong, không hề giống phòng của cô nương khác, chỉ dùng một tấm bình phong ngăn cách, chia làm hai gian phòng.
Gian phòng bên ngoài này rất rộng, bài trí tinh tế lịch sự, trên mặt đất trải thảm đỏ. Ở cửa phòng thông vào gian trong, treo một bức mành tơ lụa thêu hình chim loan.
Tần Cửu nhìn xung quanh gian ngoài một vòng, không thấy bóng dáng của Nhan Duật, chắc hẳn có lẽ vẫn còn say giấc ở phòng ngủ. Vì vậy, Tần Cửu liền ngồi xuống ghế chờ ở gian ngoài.
Phán Hinh đi thẳng đến cửa phòng trong, nói với bên trong phòng: "Vương gia, Cửu gia tới."
Giọng nói mị hoặc của Nhan Duật truyền đến trầm thấp từ bên trong, "Bảo nàng ta chờ ở bên ngoài đi!"
Phán Hinh đáp lại một tiếng, bưng ly trà qua đó, pha cho Tần Cửu một ấm trà, sau đó đi đến trước bàn trang điểm ở gian ngoài, cầm lấy lược sừng trâu bắt đầu chải đầu, "Vương gia có thói quen tắm gội vào sáng sớm mỗi ngày, không cho người khác quấy rầy, cũng không để người khác hầu hạ, xin Cửu gia hãy chờ một chút."
Tần Cửu thản nhiên cười nói: "Không sao, vậy thì ta chờ vương gia một lát."
Rốt cuộc Tần Cửu không ngờ, lần đợi này cũng không phải là một lát.
Chờ suốt đến khi Phán Hinh trang điểm xong, lại chờ thêm thời gian cạn hai ly trà, Phán Hinh chợt ôm bụng nói: "Ôi, Cửu gia, một mình ngài ở đây chờ một lát, đêm qua tôi uống nhiều rượu, hôm nay bụng có chút khó chịu, tôi ra ngoài một lát."
"Phán Hinh cô nương đi chăm sóc bản thân đi, không sao, ta chờ thêm một lát nữa." Tần Cửu mỉm cười nói.
Phán Hinh nhẹ nhàng cất gót sen đi ra ngoài, Tần Cửu đứng dậy từ trên ghế, chậm rãi dạo bước đến trước bàn trang điểm. Trong gương đồng, phản chiếu mắt sáng môi son của nàng, mặt mày như vẽ, cùng với tức giận kìm nén trong đôi mắt sáng.
Lúc đầu, Tần Cửu đã đoán Nhan Duật đang cố ý phớt lờ nàng, bây giờ, Phán Hinh kiếm cớ rời đi, phỏng đoán này càng thêm xác thực. Nàng vuốt ve nốt ruồi trên khóe mắt trái của mình, mắt phượng híp lại.
Đúng vào lúc này, Tần Cửu nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nước chảy. Vừa nãy hình như không có tiếng nước, thì ra bây giờ mới bắt đầu tắm.
Thật sự cho rằng Tần Cửu nàng là người dễ chọc như vậy sao? Thật sự cho rằng nàng sẽ ngoan ngoãn ngồi ở đây để bị sập cửa vào mặt sao?
Tần Cửu chống má, ánh mắt xoay chuyển.
Nàng nhớ tới chuyện mình đã từng bị Nhan Duật nhìn hết sạch, chuyện hắn còn giả mù. Kỳ thật, mối thù này đã sớm muốn báo, một thù trả một thù mới là đúng lẽ.
Nàng vốn định đứng dậy xông thẳng vào xem vẻ quẫn bách của yêu nghiệt vô liêm sỉ này một chút, nhưng mà, nàng cảm thấy như vậy chưa hết giận, tốt nhất là khiến hắn tự nhảy ra mới hả giận. d,0dylq.d Nhưng Nhan Duật đang tắm, đương nhiên hắn không thể nhảy ra, trừ phi là, giáng một đòn sấm sét xuống, đánh trúng thùng tắm của hắn, mới có khả năng. . . . . .
Đương nhiên ông trời không thể giáng sấm sét xuống, cho dù giáng xuống cũng sẽ không đánh vào đầu kẻ xấu, nàng chưa bao giờ tin tưởng vào chuyện báo ứng này, bởi vì kẻ xấu đều sống rất tốt, mà người tốt đều đang chịu khổ.
Ông trời sẽ không giáng sấm sét xuống, vậy chỉ có nàng giáng xuống, cũng không tin không ép được Nhan Duật hắn ra ngoài.
Tần Cửu tính tới tính lui, ánh mắt chợt khóa chặt vào chiếc đèn trên bàn.
Chiếc đèn này chế tạo tinh xảo, dùng đồng thau làm thành một con chim mũm mĩm, từ trong miệng con chim nhả ra một ngọn đèn dầu, mà trong bụng con chim này lại đầy dầu thắp.
Tần Cửu cầm lấy cổ con chim, nghe được trong phòng ngủ đang vui vẻ vang ào ào, nàng lặng lẽ đi đến cửa gian phòng, trên tấm thảm đỏ trải nơi mặt đất, trên chiếc bàn gỗ lim, chỗ dễ cháy hay không dễ cháy đều tưới dầu thắp. Sau đó, Tần Cửu lấy đồ đánh lửa ra, châm lửa, ném xuống mặt đất.
Lửa từ thảm đỏ trải trên mặt đất vẫn bốc cháy, bởi vì đã vẩy dầu thắp, hơn mười đường hỏa tiễn lao nhanh, rất nhanh đã lan đến mặt bàn gỗ gần cửa, tiếp đó lại cháy lên tấm mành tơ lụa treo ở cửa phòng trong.
Thật ra ngọn lửa này lan nhanh hơn tưởng tượng của Tần Cửu, hơn nữa, khói mù rất dày, chỉ chốc lát sau đã có chút làm sặc người, bởi vì trong và ngoài phòng trải thảm đỏ liền nhau, ngọn lửa nhanh chóng men theo thảm đỏ lan vào bên trong.
Tần Cửu thấy tình hình cháy kha khá này, lặng lẽ lui từ gian ngoài căn phòng ra ngoài, đứng ở cửa hành lang bịt mũi kêu một tiếng, "Không xong rồi, cháy nhà rồi, mau tới dập lửa đi!"
Lúc này phần lớn các cô nương của Vô Ưu cư vừa mới ngủ dậy, đang rửa mặt trang điểm.
Giọng Tần Cửu vừa kêu, lập tức đều bưng nước rửa mặt chạy vội ra ngoài, thấy cửa sổ của phòng Phán Hinh bốc khói hừng hực ra bên ngoài, liền bưng chậu lên tạt sang.
Đúng vào lúc này, một người xông ra khỏi cửa sổ.
Một người trần như nhộng!