Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 188: Bắt kẻ gian




Editor: Xám

Vì hành sự cẩn trọng, Lưu Liên và Thượng Tư Tư không đi theo đến Dịch đình, chỉ có Tần Cửu và Nhan Duật dẫn kiêu kỵ đi.

Trong xe ngựa, Nhan Duật ôm cánh tay ngồi đối diện Tần Cửu, nửa khuôn mặt tuấn mỹ ẩn trong bóng tối, chỉ riêng đôi mắt phượng hẹp dài lại lẳng lặng nhìn Tần Cửu chăm chú, "Kẻ phóng hỏa, có lẽ trong lòng nàng đã biết rồi chứ!"

Tần Cửu gật gật đầu, "Đợi lát nữa đến Dịch đình, xin vương gia cho ta vào đó trước, chờ sau khi điều tra rõ ràng mới phái người đi bắt người, có được không?"

"Đương nhiên là được!" Nhan Duật uể oải nói, mỉm cười như đóa hoa sen.

Tần Cửu chần chừ một lát, hỏi: "Vương gia, ta muốn hỏi ngài nột chuyện hết sức quan trọng, đất phong của ngài là ở Lân Châu. Năm xưa phụ thân ta bị đày đến biên cương phía bắc, nhưng đến bây giờ, lại đột nhiên bị mất tung tích của bọn họ, ngài có thể giúp ta điều tra ra tung tích của bọn họ không?"

"Phụ thân nàng?" Khóe môi Nhan Duật hiện lên một nét cười thâm trầm khó hiểu, giống như không biết phụ thân nàng vậy.

Tần Cửu nghĩ thầm, không phải hắn đã quên mất mình từng nói với hắn, chuyện mình là Bạch Tú Cẩm chứ. Biểu cảm hiện giờ là có ý gì?

"Ta đang nói phụ thân ta Thôi Vu Hàn." Tần Cửu bình tĩnh nói.

"À, " Nhan Duật làm ra vẻ chợt hiểu ra, "Làm ta giật cả mình, ta cho rằng nàng đang nói Anh Quốc Công Bạch Nghiễn. Ta còn nghi hoặc, khi nào Bạch đại nhân bị đày ra Bắc cương chứ?"

Tần Cửu cau mày nói: "Bạch đại nhân là nghĩa phụ của ta. Người ta hỏi là Thôi Vu Hàn, cha ruột của ta."

Sau khi câu này ra khỏi miệng, Tần Cửu lập tức cảm thấy không ổn, nàng đã buột miệng nói ra tên húy của Thôi Vu Hàn, hơn nữa, đã nói hai lần. Các nàng làm con gái, không thể nói thẳng tên húy của trưởng bối phụ mẫu như vậy được.

Nhan Duật lại giống như không phát hiện ra, cười lười biếng nói: "Nghĩa phụ cũng là phụ thân mà."

"Ngài có biết tung tích của bọn họ không?" Tần Cửu hỏi.

"Bọn họ à!" Nhan Duật dừng lại một chút, liếc nàng một cái, cười nói, "Cửu gia, có thể nàng không biết, phụ thân của nàng, ông ấy hoàn toàn không phải phụ thân của nàng."

Tần Cửu có chút ngây dại, hỏi: "Ngài nói cái gì?"

Nhan Duật thản nhiên liếc nàng một cái, nghiêm mặt nói: "Phụ thân của nàng, cả nhà Thôi Vu Hàn đi đày đến biên cương không lâu, đã gặp phải một cuộc ám sát, bây giờ đã không còn trên nhân thế nữa rồi. Trong gia đình chết đi đó, có con gái Thôi Minh Minh của Thôi Vu Hàn. Ta cảm thấy rất nghi ngờ, ta tưởng rõ ràng nàng chính là thiên kim Thôi Minh Minh của Thôi Vu Hàn, được phó thác đến Bạch gia sau này đổi tên thành Bạch Tú Cẩm, sao ở đó lại có thêm một Thôi Minh Minh nữa. Ta phái người đi điều tra chuyện này, cuối cùng tìm được một người hầu của Thôi gia, hắn nói, Thôi Minh Minh quả thực đã cùng Thôi đại nhân đến Bắc Cương, cho nên Thôi Minh Minh đã chết mới là thật. Về phần Thôi Minh Minh sau này phó thác đến Bạch gia, thật ra là một thế thân. Vậy nên nói, Thôi Vu Hàn không phải là phụ thân nàng."

Tần Cửu nhìn sắc mặt Nhan Duật, biết hắn không hề đặt điều. Lần đầu tiên nàng biết, Bạch Tú Cẩm không phải nữ nhi của Thôi Vu Hàn – hảo hữu của phụ thân lúc còn sống, mà là kẻ giả mạo nữ nhi của hảo hữu của phụ thân lúc còn sống. Nếu như thật sự là vậy, vậy thì năm xưa Bạch Tú Cẩm đến nhà nàng, vốn dĩ là có âm mưu. Đối với tin tức này, trong lòng nàng vẫn cực kỳ khiếp sợ, nếu như Bạch Tú Cẩm không phải là Thôi Minh Minh, vậy thì, năm đó, rốt cuộc người phó thác Bạch Tú Cẩm cho Bạch gia là ai? Hoặc là nói, rốt cuộc Thôi Vu Hàn muốn làm gì, mà chuyện này, phụ thân Bạch Nghiễn có biết không?

Tần Cửu hỏi: "Làm sao ngài biết những chuyện này?"

Lông mày Nhan Duật khẽ nhướn, lẳng lặng nhìn Tần Cửu, "Bởi vì ngay từ đầu ta đã nghi ngờ nàng không phải là Bạch Tú Cẩm, bèn đi điều tra tung tích của bọn họ, bây giờ, ta tin nàng là Bạch Tú Cẩm. Chỉ là, nàng lại không phải Thôi Minh Minh."

Thì ra, từ lúc nàng nói mình là Bạch Tú Cẩm, hắn đã đi điều tra chuyện này. Hắn nói hắn tin mình là Bạch Tú Cẩm, nhưng vào đến tai nàng, lại giống như hắn hoàn toàn không tin vậy.

Ngay cả chuyện bí ẩn như vậy hắn cũng tra ra được, vậy thì, nàng có thể khẳng định, thật ra Nhan Duật biết mình không phải Bạch Tú Cẩm, về phần rốt cuộc hắn có biết mình là Bạch Tố Huyên không, nàng không rõ lắm, nhưng mà, nàng quyết định không hỏi.

Nhưng Nhan Duật lại không định buông tha cho nàng, híp mắt hỏi: "Cửu gia, chuyện này, sao nàng lại không biết chứ? Nếu như nàng thay thế thiên kim Thôi gia đến Bạch gia, vậy thì nàng là ai đây?"

Tần Cửu khẽ cau mày, một lúc lâu sau khẽ cười nói: "Người mà, vốn không nên sống tiếp."

888

Mặc dù tiết trời sáng sủa, nhưng trong Dịch đình lại cho người ta một cảm giác lạnh lẽo. Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, các tội nô đều lặng lẽ làm việc mình nên làm, không ai dám lớn tiếng nói chuyện. Cung uyển thâm sâu, mặc dù nhân viên đông đúc, nhưng khắp nơi lại chỉ có sự tĩnh mịch tuyệt đối. Chỉ có tiếng gậy giũ y phục, nặng nề mà đơn điệu truyền đến.

Tần Cửu chỉ dẫn Hồng La và Lục Lĩnh vào Dịch đình, thái giám chưởng sự Vương công công dẫn theo tiểu thái giám đi ra nghênh đón. Tần Cửu hỏi chỗ ở của nữ tử giặt đồ, sau đó theo Vương công công đi về phía sân giặt giũ.

Trong sân của phòng giặt đồ sắp xếp thú vị mà trồng rất nhiều sào trúc, phía trên phơi đủ loại y phục. Vì là tội nô, phục sức bọn họ giặt phần lớn là của thị vệ cùng với thái giám trong cung, phần lớn lấy màu xanh làm chủ đạo, không có chút sắc sáng nào.

Một nhóm tội nô tụ tập ở một chỗ, lặng lẽ giặt y phục. Bình thường bọn họ làm việc ở đây, hiếm khi nhìn thấy người bên ngoài đi vào, đột nhiên nhìn thấy Tần Cửu và Hồng La Lục Lĩnh đi đến, đều bất tri bất giác dừng lại, ngơ ngác nhìn bọn họ.

Vương công công quát lớn: "Còn không mau làm việc."

Lúc này bên trong sân mới lại vang lên tiếp đập y phục liên tục.

Ánh mắt Tần Cửu lướt đi, rất nhanh đã nhìn thấy Tô Vãn Hương, nàng ta mặc một bộ váy tội nô bằng vải thô, che lấp dáng người yểu điệu của nàng ta, ngón tay đưa ra từ trong tay áo rộng, vì bị nước lạnh ngâm đã lâu, lộ rõ đỏ rừng rực. Tô Vãn Hương cúi thấp đầu, giơ gậy đập y phục trong tay, một cái, một cái, ra sức nện vào y phục đặt trên đá xanh.

Ánh mắt Tần Cửu quét qua Tô Vãn Hương, mỉm cười với Vương công công bên cạnh, thấp giọng nói: "Có chuyện muốn làm phiền Vương công công, hôm nay ta tới đây là phụng lệnh Nghiêm Vương tra án, vẫn xin công công bảo những tội nô này cởi giày dưới chân ra rồi tập trung lại một chỗ, chúng ta phải kiểm tra một lượt."

Vương công công gật gật đầu, rất nhanh sai đám tiểu thái giám bắt đầu hành động, một lát sau đã tập hợp toàn bộ giày của các tội nô lại, bỏ vào phòng bên cạnh kiểm tra. Một lát sau, Hồng La đi tới, nói bên tai Tần Cửu: "Cửu gia, tra được rồi. Quả thực có một đôi giày dưới đáy dính cát đỏ, nhưng lại không phải của Tô Vãn Hương,mà là của Thúy Lan."

Tần Cửu nghe vậy khẽ cau mày, theo Hồng La đi vào trong phòng.

Trên bàn bày một đôi giày vải thêu hoa, Hồng La cầm giày lên, sau khi lật lại, để ánh mặt trời chiếu lên đế giày, quả nhiên có rất nhiều hạt cát mịn lóe ánh đỏ.

Tần Cửu nheo mắt lại, "Khẳng định đôi này là của Thúy Lan?"

Hồng La gật đầu nói: "Bên trong giày này để tên của Thúy Lan."

Lông mày Tần Cửu khẽ nhíu, nếu như vừa rồi Thúy Lan và Tô Vãn Hương đã đổi giày, cũng không thể không có khả năng, "Giày của Tô Vãn Hương đâu?"

Hồng La rất nhanh đã tìm ra giày của Tô Vãn Hương, đặt bên cạnh giày của Thúy Lan. Tần Cửu cầm hai đôi giày lên, so sánh kích cỡ, kích cỡ của hai đôi giày này lại to nhỏ như nhau, nói cách khác, chân của hai người vừa hay to như nhau.

Trong mắt Tần Cửu xẹt qua một đường sáng lạnh, lại trùng hợp như vậy?

Ngày ở sơn trang Minh Nguyệt, Tần Cửu đã từng giao thủ với Thúy Lan, biết được với võ công của nàng ta, trong đêm lẻn vào dịch quán của Vân Thiều quốc rồi bình yên rời đi, gần như là không thể. Tuy nhiên, trước mắt manh mối duy nhất có thể bắt được Tô Vãn Hương, lại đứt đoạn rồi. Nếu như Thúy Lan cam tâm gánh tội thay Tô Vãn Hương, một mực chắc chắn đây chính là giày của nàng ta, mà cỡ chân hai người vừa hay bằng nhau, e rằng cũng rất khó có thể truy cứu đến Tô Vãn Hương. Bởi vì, lần ám sát ở sơn trang Minh Nguyệt, Thúy Lan đã muốn ám sát Thượng Sở Sở, tuy nhiên Tần Cửu cho rằng khi đó Thúy Lan đã là người của Tô Vãn Hương, hành động của nàng ta cũng là nghe theo lệnh của Tô Vãn Hương. Thế nhưng, khi đó, Thúy Lan vẫn chưa phải thị nữ của Tô Vãn Hương. Sau này, Nhan Túc mới sắp xếp Thúy Lan đến bên cạnh Tô Vãn Hương.

Tần Cửu nhìn hai đôi giày, rơi vào trầm tư.

Nàng có thể khẳng định, kẻ phóng hỏa không phải Thúy Lan!

Tần Cửu ngẩng đầu nói với Hồng La bên cạnh: "Phái người đi gọi Tô Vãn Hương vào."

Một tiểu thái giám đi qua nói gì đó với Tô Vãn Hương, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Tần Cửu một cái, ánh mắt hơi dao động. Nàng ta đặt gậy đập y phục trong tay xuống, chà chà ngón tay ướt đẫm lên vạt áo, chậm rãi đi đến. Đến trước mắt, nàng ta cung cung kính kính thi lễ với Tần Cửu nói: "Thì ra là Cửu gia tới thăm Vãn Hương, Vãn Hương vô cùng cảm kích."

Tần Cửu ôm chặt áo lông chồn trên người, tuy là ngày đông gió lạnh, thế nhưng, ớn lạnh trong lòng trào lên càng nhiều lại vì người trước mặt. Nàng nhìn chằm chằm lông mi đen đậm rủ xuống của Tô Vãn Hương, lại âm thầm nhìn về phía ngón tay nàng ta. Ngón tay đỏ lên, quả thực do ngâm trong nước lạnh đã lâu, chỉ là, lại không nứt nẻ. Ánh mắt Tần Cửu lại đảo qua mấy nữ tử khác đang giặt y phục, phần lớn ngón tay đều đã sinh nứt nẻ.

"Thể chất của Tô tiểu thư thật là tốt, ngày lạnh như vậy, giặt y phục bằng nước lạnh, ngón tay lại chỉ đỏ lên." Tần Cửu cười tủm tỉm nói.

Lông mi của Tô Vãn Hương lay động, vẻ mặt vẫn lạnh lùng không dao động, "Cửu gia nói đùa rồi, thân thể tóc da là của phụ mẫu, cho dù tiện nô mệnh khổ hơn nữa, cũng không dám không yêu quý thân thể mình."

"Vậy sao, thì ra Tô tiểu thư cũng biết yêu quý thân thể mình à, chỉ là, trên đời này, lẽ nào chỉ có thân thể tóc da của Tô tiểu thư là của phụ mẫu sao!?" Tần Cửu chậm rãi nói.

Trước mắt hiện lên da thịt vô cùng thê thảm của Thượng Sở Sở, năm đó, nàng nằm ở trên giường đau đớn đến mức chết đi sống lại, nhưng chưa từng thật sự nhìn thấy tổn thương trên người, lần này, lại tận mắt nhìn thấy.

"Cửu gia tới đây để cười nhạo Vãn Hương sao? Nếu không có chuyện gì, Vãn Hương còn phải đi giặt y phục, xin thứ lỗi ta cáo lui trước." Dung nhan trong trẻo lạnh lùng trong nháy mắt hiện lên vẻ đau buồn, nàng ta chậm rãi nói từng chữ từng câu.

Tần Cửu cười, nếu như cho Tô Vãn Hương lên sân khấu hát kịch, e rằng nàng ta cũng là một cao thủ rồi.

"Ta thật sự có chuyện!" Nụ cười tươi như hoa của Tần Cửu lộ ra từng cơn lạnh lẽo, nàng hơi bước lên một bước, híp mắt nhìn nàng ta, "Giờ hợi đêm qua, Tô tiểu thư ở đâu?"