Editor: Xám
Người bị giam giữ bên trong chính là Tô Thanh.
Tần Cửu có thể đi đến thiên lao là nhờ Nhan Duật sắp xếp. Đương nhiên lao đầu của thiên lao không dám đắc tội. Khi nàng vừa đến, lao đầu đã nói với nàng Nhan Túc đang ở đây, Tần Cửu không muốn và cũng tuyệt đối không thể chạm mặt Nhan Túc ở chỗ này, sau đó bảo lao đầu bố trí cho nàng tránh ở trong một căn nhà lao.
Căn nhà lao này vừa vặn gần đường lát gạch, Tần Cửu trốn ở một góc nhà lao, xuyên qua hàng rào sắt, có thể nhìn thấy tình hình trên hành lang.
Khi Nhan Túc đi ra ngoài, Tần Cửu đã nhìn thấy bóng lưng rời đi của hắn. Bóng lưng hắn thẳng tắp, nhưng toàn toàn lạnh cứng như trước đây.
Ánh sáng hơi sáng của ngọn đèn trên hành lang chiếu sáng sắc sương như có như không của tóc mai hắn, tóc bên mai Nhan Túc đã bạc rồi? Tần Cửu có phần không dám khẳng định! Nàng có chút kinh ngạc chăm chú nhìn, muốn nhìn cho rõ, nhưng rất nhanh bóng lưng của hắn đã lướt qua trước mắt nàng.
Tần Cửu đợi sau khi Nhan Túc đi thật lâu, mới chậm rãi ra ngoài, đi về phía nhà lao giam giữ Tô Thanh. Đứng ở trước cửa nhà lao, xuyên qua hàng rào sắt, Tần Cửu nhìn vào bên trong nhà lao.
Tô Thanh ngồi trên ghế tựa trong nhà lao, nhìn dáng vẻ dường như rất bình tĩnh, không kinh hoàng như trong tưởng tượng. Xem ra, ngồi tù không hề khiến ông ta tuyệt vọng.
Lao đầu khom người nói: "Mời Tần môn chủ cứ tự nhiên, nô tài ra ngoài trước."
Tần Cửu gật gật đầu, lao đầu lập tức lui ra ngoài. Căn nhà lao nằm ở vị trí hẻo lánh nhất khuất nẻo nhất này đã trở nên yên tĩnh, nơi này cách những nhà lao khác rất xa, rất thích hợp nói chuyện với phạm nhân mà không sợ bị người khác nghe thấy.
Tô Thanh nghe thấy tiếng nói chuyện của lao đầu, ngẩng đầu nhìn về phía bên này một cái, đến khi nhìn rõ người đến là Tần Cửu, ông ta tỏ ra không hề kinh ngạc lắm, chỉ nhếch môi cười lạnh.
"Tô đại nhân, xem ra ngươi ở đây cũng không tệ ha!" Ánh mắt Tần Cửu lướt qua một bàn một ghế đơn sơ bên trong nhà lao, xinh đẹp cười nhạt.
Tô Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Cửu, ánh mắt âm u sắc bén.
Tần Cửu có thể xuất hiện ở đây, Tô Thanh không hề cảm thấy bất ngờ. Trước đây, nàng mới tới Lệ Kinh, ban đầu ông ta cho rằng nàng giúp đỡ Nhan Mẫn, nhưng từ khi Nhan Mẫn sụp đổ, Tô Thanh đã phát hiện ra nàng không đơn giản. Hiện giờ, mình rơi vào cảnh trong lao, là có liên quan đến Tần Phi Phàm của bộ Hình, mà Tần Phi Phàm là người của Tần Cửu.
Ông ta khinh địch rồi.
Vốn tưởng rằng nữ tử này chỉ là một nữ tử lẳng lơ ngu ngốc, sự thực chứng minh, nàng không hề đơn giản, cũng có thể, hơn nửa năm nay, mỗi một chuyện lớn của Lệ Kinh đều không tránh khỏi có liên quan đến nàng. Nghĩ đến điểm này, Tô Thanh không nhịn được rùng mình một cái, nếu như thật sự là thế, vậy thì nữ nhân này quá đáng sợ rồi. Mà hôm nay nàng vào trong nhà lao thăm ông ta, lại là vì cái gì đây?
"Tần môn chủ tới làm gì?" Tô Thanh híp mắt hỏi.
Tần Cửu cười khoan thai: “Bây giờ Tô đại nhân cũng xem như là người của Thiên Thần tông rồi, đều là người của Thiên Thần tông, ngươi nói nếu như ta không đến thăm nguoiw, có phải quá thất lễ rồi không!"
Tô Thanh vừa nghe thấy năm chữ “Người của Thiên Thần tông”, tức giận đến mức đứng dậy, kéo lê xiềng chân đi đến trước mặt Tần Cửu, cả khuôn mặt tràn đầy tức giận.
"Yêu nữ ngươi, lại vu hãm bản quan là yêu nhân của Thiên Thần tông, khiến bản quan vô tội bị oan."
"Vu hãm sao? Vô tội bị oan sao?" Tần Cửu giễu cợt nhìn chằm chằm Tô Thanh, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh như băng, khóe môi cong lên thành ý cười mỉa mai nhàn nhạt: “Tô đại nhân cảm thấy mình bị vu hãm? Cảm thấy mình bị oan uổng, vậy thì, xin hỏi Tô đại nhân, mùi vị bị vu hãm, vô tội bị oan đó có dễ chịu không?"
Tần Cửu tra ra TôThanh và Vương Thiên Hựu – người của Thiên Thần tông có hợp tác buôn lậu binh khí đến phía bắc Diệp quốc, về sau Tần Cửu đã tiếp xúc với Vương Thiên Hựu, ông ta không hề biết Tô Thanh là người của Thiên Thần tông. Nói cách khác, chưa chắc Tô Thanh đã là người của Thiên Thần tông ngầm ẩn náu trong Lệ Kinh. Nếu như không phải Tô Thanh, vậy thì khi ông ta hợp tác với Vương Thiên Hựu, có thể không biết Vương Thiên Hựu là người của Thiên Thần tông. Nói như thế, nói ông ta là người của Thiên Thần tông, thật sự là oan uổng cho ông ta rồi.
Tô Thanh đứng ở trong nhà lao, xuyên qua hàng rào, lạnh lùng nhìn sát vào Tần Cửu, không nói một lời.
Tần Cửu cười, chậm rãi nói: "Tô đại nhân vẫn luôn chướng mắt người của Thiên Thần tông, nếu như Tô đại nhân thật sự không phải là người của Thiên Thần tông, vậy quả thực rất oan, trở thành người mình chán ghét nhất, mùi vị đó quả thực không dễ chịu. Nhưng bây giờ Tô đại nhân ngồi ở trong nhà lao này, lại không hề oan uổng chút nào." Tần Cửu thở dài một tiếng, từ từ nói: “Tô đại nhân đã từng làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, lẽ nào ngươi đều không nhớ rõ sao? Bạch gia thanh thanh bạch bạch, nhưng một tay ngươi tiễn bọn họ xuống suối vàng, Tô đại nhân, ngươi chưa từng tính xem, rốt cuộc ngươi đã hại bao nhiêu mạng người. Mấy năm nay ngươi có từng gặp ác mộng, có từng thấy quỷ hồn đến đòi mạng ngươi không? Tô đại nhân, vẫn cảm thấy mình oan uổng sao?"
Tô Thanh cười lạnh lùng, chậm rãi lùi trở lại trong lao, ngồi xuống chiếc ghế tựa đơn sơ kia, nhắm mắt dưỡng thần, hình như không muốn nghe Tần Cửu nói chuyện nữa.
Tần Cửu cười: “Tô đại nhân, ngươi có từng nghĩ, không nói đến vụ án Bạch gia, chỉ riêng vụ án buôn lậu binh khí này, ngươi đã không thể ra khỏi nhà lao được rồi. Huống hồ, binh khí ngươi buôn lậu còn tiêu thụ ở Diệp quốc. Diệp quốc đó, lẽ nào Tô đại nhân không biết, Đại Dục quốc chúng ta là nước đối địch với Diệp quốc, bất cứ lúc nào Diệp quốc cũng có thể chỉ huy binh xuống phía nam. Tô đại nhân bán binh khí cho bọn họ, đây là ý gì? Nếu như Thánh thượng nổi giận, định cho ngươi tội danh cấu kết với Diệp quốc, ý đồ mưu phản, đến lúc đó là tịch thu tài sản trảm cả nhà? Hay là chém cả tộc? Những tội danh đó, không biết Tô đại nhân có thể chịu nổi không?"
Tô Thanh từ từ mở mắt ra, thần sắc trên mặt thản nhiên, mặt nước chẳng gợn sóng, ông ta nhìn Tần Cửu, thản nhiên nói: "Tần môn chủ, bản quan mang tội danh gì, e rằng không đến lượt ngươi đến đây nói năng xằng bậy! Tịch thu tài sản giết cả nhà cũng được, tru sát cửu tộc cũng được, không liên quan gì đến Tần môn chủ. Tần môn chủ, rốt cuộc ngươi là người thế nào?"
Tần Cửu ôm cánh tay nhìn Tô Thanh, cười tủm tỉm nói: "Ta chỉ là người thích xem náo nhiệt, ta còn thích bỏ đá xuống giếng."
Tô Thanh cười lạnh liếc mắt qua Tần Cửu một cái, không nói gì.
Tần Cửu đến gần một bước, híp mắt nói: "Tô đại nhân, mùi vị trong nhà lao này cũng không dễ chịu, chắc hẳn ngươi cũng rất muốn ra ngoài phải không. Vừa rồi, ta thấy An Lăng Vương điện hạ đến đây, xem chừng, ngài ấy rất quan tâm ngươi đấy, có lẽ là muốn bảo lãnh ngươi ra khỏi nhà lao phải không. Không biết, tiếp tục điều tra vụ án buôn lậu binh khí và vụ án Bạch gia năm đó, có phải có thể liên lụy đến An Lăng Vương điện hạ hay không! Nếu như vậy, e rằng vị trí thái tử của An Lăng Vương điện hạ cũng khó giữ nổi!"
Ngay cả mí mắt Tô Thanh cũng không nhấc lên chút nào, cười lạnh nói: "Tần Cửu, ngươi đã định hướng sai rồi."
Sự bình tĩnh của Tô Thanh khiến Tần Cửu có chút đau đầu, không hổ là lão hồ ly lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm, dường như biết hôm nay Tần Cửu đến đây là muốn dẫn lời ông ta, Tần Cửu nhiều lần nói lời khiêu khích, cố ý khích ông ta, ông ta cũng không tức giận. Đến cuối cùng, ông ta cũng không nhìn Tần Cửu, cũng không đáp lời nào của Tần Cửu. Ngay cả nói đến vụ án có thể sẽ liên lụy đến Nhan Túc, Tô Thanh cũng không chút động lòng.
Tần Cửu híp mắt, Tô Thanh lại tự tin như thế,vụ án này không liên quan đến Nhan Túc? Nếu như Nhan Túc thực sự không tham gia vào trong đó, vậy thì, một mình Tô Thanh lại có lá gan lớn như thế, làm được nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy? Việc đó là không thể. Nhất định ông ta còn có một kẻ đứng sau, sau khi chuyện xảy ra, có thể ra mặt để cứu ông ta. Mà nhìn vẻ mặt hôm nay của Tô Thanh, hình như ông ta cũng không kinh hoàng lắm, vậy thì, do ông ta tự tin có người có thể bảo vệ ông ta?
Vậy thì, người đó là ai đây?
Tần Cửu nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu cảm của Tô Thanh, từ từ nắm chặt tay.
Từ chỗ Vương Thiên Hựu, nàng đã biết được giao dịch của Tô Thanh và Vương Thiên Hựu không phải lần đầu tiên. Hợp tác giữa bọn họ đã mấy năm rồi, có điều hợp tác trước đây đều là buôn lậu những thứ đồ không có nhiều ở Diệp quốc như lá trà, tơ lụa, đồ gốm, giá tiền rất cao, Tô Thanh hưởng lợi trong đó rất nhiều. Tính gộp lại mấy năm nay, cũng là món tiền khổng lồ. Nhưng phủ đệ của Tô Thanh rất đơn sơ, sinh hoạt của ông ta cũng rất tiết kiệm, có thể thấy ông ta không hề tự mình sử dụng khoản ngân lượng đó. Vậy thì khoản ngân lượng đó đã đi đâu, lần này, Tô Thanh bí quá hóa liều buôn lậu binh khí là vì sao? Diệp quốc không sản xuất nhiều binh khí, binh khí Tô Thanh buôn lậu đến Diệp quốc có giá cao, ngân lượng ông ta thu về có thể chế tạo binh khí ở Đại Dục quốc gấp ba lần binh khí bán đi.
Cần nhiều binh khí như vậy để làm gì?
Trong đầu Tần Cửu nhảy ra hai chữ: Soán quyền!
Món tiền khổng lồ đó, cho dù là mua lương thảo hay mua binh khí đó đều đủ rồi!
Có thể khiến Tô Thanh bí quá hóa liều làm đến mức này, người đó là ai? Tô Thanh cực kỳ trung thành với Nhan Túc, chỉ dựa vào trung thành có lẽ có thể làm đến mức này, nhưng rõ ràng Tần Cửu lại cảm thấy, không chỉ có như thế.
Tần Cửu nhìn chằm chằm Tô Thanh, ngón trỏ khẽ khàng gõ lên hàng rào hàn sắt luyện trong nhà lao, từng tiếng vang khẽ đó khiến Tô Thanh không khỏi thấy phiền. Ông ta từ từ mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Tần Cửu.
Tần Cửu lại nhìn ông ta, khóe môi đột nhiên hiện ra một nét cười.
Nụ cười đó, quyến rũ xinh đẹp, thậm chí còn rất dịu dàng rất vô hại, nhưng không biết vì sao, lại khiến trong lòng người ta sợ hãi. Tô Thanh chỉ cảm thấy sống lưng lạnh từng cơn, bất giác muốn co rúm lại phía sau. Ông ta quay người tựa lên ghế một lần nữa, nhắm hai mắt lại, bộ dạng lão tăng ngồi thiền.
"Tô đại nhân, ta nghe nói hôm nay Nhàn phi nương nương đã từ núi Thương Ngô về cung." Tần Cửu thản nhiên nói, cứ giống như đang nói một chuyện rất bình thường rất tự nhiên.
Đó quả thật là một chuyện rất tự nhiên rất bình thường.
Mặc dù Nhàn phi tu hành ở núi Thương Ngô, nhưng cách chút thời gian cũng sẽ quay về kinh ở.
Tô Thanh nghe thấy câu đó, lông mày đột nhiên dựng đứng.
Ánh mắt Tần Cửu vẫn luôn dán lên mặt Tô Thanh, nàng không hề bỏ lỡ động tác ở lông mày Tô Thanh. Mặc dù rất nhanh, sắc mặt ông ta đã không phục lại không một gợn sóng, nhưng động tác rất nhỏ đó lại là động tác bản năng rất tự nhiên đột ngột của ông ta.
Hôm nay Nhàn phi nương nương có về kinh hay không, Tần Cửu không biết. Sở dĩ nàng nói như vậy, là vì thăm dò Tô Thanh, nhận được động tác đó của Tô Thanh, mặc dù động tác này cũng không biểu thị điều gì, nhưng đối với Tần Cửu lại đủ rồi.
Khóe môi Tần Cửu từ từ hiện lên một nét cười, nàng thản nhiên nói: "Không quấy rầy Tô đại nhân nghỉ ngơi nữa, Tần mỗ cáo lui!" Nàng nói xong, nhìn về phía Tô Thanh đang nhắm mắt dưỡng thần một lần cuối cùng, không để ý đến ông ta nữa, xoay người rời đi.
Thật lâu sau khi Tần Cửu rời đi, mãi đến khi không nghe thấy tiếng bước chân nữa, Tô Thanh mới từ từ mở mắt ra, trong ánh mắt đầy ắp vẻ sợ hãi, ông ta vươn tay áo lau trán mình một cái, cả đầu đầy mồ hôi lạnh.