Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 139: Khiêu khích




Editor: Xám

Nhan Duật nói như thế, đương nhiên Tần Cửu hiểu rõ, rằng Nhan Duật không hề có ý định để Tô Vãn Hương đưa Thẩm Phong đi, cho nên mới để Chiêu Quân giả vờ nói Thẩm Phong đã chạy trốn khỏi phủ rồi. Chắc hẳn Tô Vãn Hương có thể nhìn ra chuyện này là cố ý, nhưng cho dù như thế, nàng ta cũng không thể nói được lời nào.

Quả nhiên đôi mày thanh tú của Tô Vãn Hương hơi nhăn lại, chút lạnh lùng lướt qua khuôn mặt thanh lệ trong nháy mắt. Nàng ta nghiêng đầu chăm chú nhìn Nhan Duật, mắt đẹp hơi nghiêm lại, cất tiếng trong trẻo nói: "Vương gia cũng không cần phạt bọn họ, nghe mẫu thân nói, người đó mà phát tác, ai cũng không ngăn được. Vốn dĩ vội vã đến là lo lắng hắn sẽ mạo phạm đến vương gia, nếu như hắn đã rời đi, vậy ta đã yên tâm rồi. Có điều, hắn chạy trốn từ phủ vương gia, vẫn xin Chiêu Quân cô nương nói lại tình huống lúc đó một chút, ta cũng dễ tìm được manh mối để truy đuổi điều tra."

Chiêu Quân mỉm cười, tiến lên phía trước nói: "Tô tiểu thư, ta cũng không tận mắt chứng kiến, chỉ là nghe người hầu trong phủ nói, nữ tử ở cùng hắn biết võ công, người của bọn ta cũng không ngăn được, đành mặc cho bọn họ đi."

Đôi mày thanh tú của Tô Vãn Hương nhíu lại, ánh mắt lướt qua Nhan Duật, cười dịu dàng, nói: "Nếu thế, ta sẽ không quấy rầy nữa, vương gia hãy bảo trọng, ta cáo từ!" Nàng ta thi lễ với Nhan Duật, dẫn hai thị nữ chậm rãi rời đi.

Trước khi đi, Tô Vãn Hương giống như vô ý nhìn lướt qua Tần Cửu một cái, ánh mắt sáng rực. Tần Cửu đón ánh mắt của nàng ta cười nhạt: “Tô tiểu thư đi thong thả!"

Tô Vãn Hương cười mỉm, rời đi.

Nhan Duật đích thân tiễn Tô Vãn Hương ra khỏi cửa, Tần Cửu cảm thấy có chút uể oải, bèn tựa lên ghế nghỉ ngơi, nhưng trong đầu lại không hề nhàn rỗi, nghĩ đi nghĩ lại lời Tô Vãn Hương vừa nói một lượt.

Tô Vãn Hương nói gần nói xa, nhắc đến chuyện của Thẩm Phong, đều nói là nghe Tô phu nhân nói.  Nàng ta nói Thẩm Phong là thân thích phương xa của nhà nàng ta, là do nghe Tô phu nhân nói. Nói Thẩm Phong có bệnh, cho nên mới bị giam lại. Phát tác trở nên rất đáng sợ, cũng là nghe Tô phu nhân nói, nàng ta chưa từng tận mắt chứng kiến.

Rốt cuộc đó là chân tướng, hay là nàng ta cố ý nói như vậy? Xem ra, nàng phải bảo Lan Xá phái người âm thầm điều tra Tô Vãn Hương một chút rồi. Đương nhiên, người khiến nàng suy nghĩ nhiều hơn là Nhan Duật. Hắn ngưỡng mộ Tô Vãn Hương, nhưng không giao Thẩm Phong ra, cũng xem như có một chút lý lẽ minh bạch.

Nàng suy nghĩ nhập thần, không chú ý Nhan Duật đã quay về.

Nhan Duật vừa bước vào từ bên ngoài, lập tức thấy Tần Cửu ngơ ngẩn dựa lên ghế. Váy dài thêu đóa hoa nhỏ đỏ tươi, nhìn qua giống như một dải khói ráng. Mái tóc đen chải thành búi lười biếng rủ xuống, lông mi dày đậm hơi khép, đôi mắt đó đang say sưa, không hề nhìn ngó xung quanh, giống như hai hồ nước sâu tản ra sương mù vấn vít, mông lung mà sâu tối.

Khóe môi hơi mím của Nhan Duật cong lên, không tự giác đặt nhẹ bước chân, cười tủm tỉm nhìn nàng: “Lệ Châu Nhi lại đang nghĩ chuyện xấu gì thế?"

Tần Cửu ngước mắt nhìn thấy đôi mắt phượng đen láy sáng rực lóng lánh của Nhan Duật, làn môi mỏng nhếch lên với ba phần ý cười, đang ôm cánh tay q nàng. Nàng không biết vì sao tính cảnh giác của mình trở nên thấp như vậy, trong lòng không khỏi hơi kinh hãi, ngay sau đó cười nói: "Ta hơi mệt mỏi, thiếu chút nữa đã ngủ rồi. Vừa rồi vương gia nghe Thẩm Phong nói hẳn là cũng đã hiểu, hắn bị Tô Thanh giam trong địa thất, là nhân chứng của vụ án Tô Thanh, Tô tiểu thư tìm đến, ngài không giao hắn ra, ta rất biết ơn. Chỉ là, ba ngày sau, nếu như để ngài đưa hắn đến bộ Hình làm chứng, nhất định sẽ đắc tội với Tô tiểu thư. Chi bằng, để ta đưa hắn đi, ba ngày sau, để tự hắn đi làm chứng. Cũng tránh khiến Tô tiểu thư biết hắn vẫn ở trong phủ của ngài, bởi vậy mà tức giận vương gia."

Thật ra, Tần Cửu có chút không yên tâm để Thẩm Phong ở phủ Nghiêm Vương.

Ban đầu nàng cảm thấy, để hắn ở trong phủ Nghiêm Vương bởi vì Nhan Duật phát hiện ra Thẩm Phong ở Tô phủ, đến lúc đó lên công đường nói ra sẽ hợp lý. Nhưng không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy có chút nguy hiểm. Hôm nay Tô Vãn Hương đến tìm, nếu như vừa rồi mình không ở đây, có thể Tô Vãn Hương sẽ không nói mấy câu đơn giản như thế, nói không chừng sẽ cầu xin Nhan Duật, không biết Nhan Duật có mềm lòng không. Bây giờ, nếu như đã buông lời, nói Thẩm Phong đã ra khỏi phủ Nghiêm Vương, đương nhiên không thể để Nhan Duật tiếp tục đưa hắn đến công đường nữa. Nàng muốn đưa hắn đi, ba ngày này phái người bảo vệ chặt chẽ.

Ý cười nơi khóe môi Nhan Duật hơi cứng lại, ngay sau đó lười biếng nói: "Cửu gia như vậy là vẫn muốn tác hợp ta và Tô tiểu thư?"

Tần Cửu nghe vậy thản nhiên nói: "Ta đáp ứng chuyện của ngài, dù thế nào cũng sẽ nỗ lực làm được."

Khóe môi Nhan Duật cong lên thành ý cười như có như không, chỉ là Tần Cửu nhìn ra, không biết vì sao vẻ tươi cười đó có một khí chất nguy hiểm: “A, Cửu gia thật đúng là tận tụy với công việc, vậy ta nên chờ mong từ tận đáy lòng sao?"

"Vương gia nên biết rằng, Tô Thanh là tự chuốc vạ vào mình, không hề oan uổng. Cho dù Tô Vãn Hương trách móc, đầu tiên sẽ phải trách phụ thân nàng ta, tiếp đó, chỉ biết trách Thiên Thần tông của ta, nhưng sẽ không trách lên đầu vương gia."

Nhan Duật cười tự giễu, đi đến một chiếc ghế dựa khác bên cạnh Tần Cửu rồi ngồi xuống, thản nhiên hỏi: “Thẩm Phong đó, ngươi nói hắn là một nhân chứng quan trọng, nhưng nói một chút xem, hắn có thể chứng minh điều gì?"

Thẩm Phong tinh thông mô phỏng nét chữ của người khác, không phải mọi người đều biết chuyện này. Nếu như năm đó Thẩm Phong không mô phỏng nét chữ của Bạch Tố Huyên, e rằng nàng cũng sẽ không biết.

"Thẩm Phong này có một tuyệt kỹ, hắn ta biết mô phỏng nét chữ của người khác! Vương gia nên biết, vì sao Tô Thanh giam cầm hắn ở trong địa thất chứ!" Tần Cửu thản nhiên nói.

Nhan Duật nghe vậy, trong nháy mắt gương mặt bất cần đời đã thay đổi, mắt phượng xinh đẹp hơi híp lại, vẻ sắc sảo trong đó lóe lên, hắn khoan thai nói: "Ngươi muốn dẫn hắn đi cũng được, có điều, ta thấy chi bằng ngươi tìm một nơi để bảo vệ hắn. Theo ta biết, Tô Thanh cũng không dễ đối phó như vậy, ông ta đã làm Thừa tướng nhiều năm, thế lực đó rắc rối phức tạp, cho dù người đó bị giam lại, vẫn có người bán mạng cho ông ta."

Đương nhiên Tần Cửu biết điểm này, nàng cười thản nhiên nói: "Vương gia nói đúng, vậy ta xin cáo từ!"

Tần Cửu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định để Thẩm Phong đến Linh Lung các nghỉ trọ. Trước khi đi, Tần Cửu đã dặn dò nữ tử áo dính máu bảo vệ Thẩm Phong, tên gọi Hồng Lĩnh vài câu.

Thẩm Phong và Hồng Lĩnh cải trang đến Linh Lung các, đã nghỉ ở lầu ba.

Ngày đầu tiên vẫn bình an vô sự, buổi tối ngày thứ hai, Thẩm Phong muốn uống rượu. Ở trong địa thất ba năm, đã lâu không thấy ánh mặt trời, cơ thể hắn cực kỳ xấu, vì thế chân cẳng bị lạnh, đến ngày đổ mưa nhiều mây sẽ bị đau nhức, chỉ có sau khi uống rượu còn tạm chịu được một chút. Hồng Lĩnh bèn dặn dò tiểu nhị lấy rượu đến, một lúc lâu sau, đã nghe thấy cửa phòng bị gõ vang, có người cao giọng nói: "Đưa rượu."

Hồng Lĩnh lập tức trở nên cảnh giác.

Tần Cửu đã nói với nàng, từ đầu đến cuối ở Linh Lung các đều sẽ phái một người đến đưa đồ cho bọn họ, một khi đổi người, vậy sẽ phải lập tức cảnh giác. Rõ ràng tiếng nói chuyện của người này không phải tiểu nhị ca vẫn luôn hầu hạ bọn họ.

Hồng Lĩnh lặng lẽ lấy bảo kiếm ra, mặt không biến sắc cầm ở trong tay. Nàng mở cửa phòng ra, một nam tử trẻ tuổi mặc y phục người hầu của Linh Lung các bê vò rượu đi đến.

"Ngươi không phải tiểu nhị ca? Ngươi là kẻ nào?" Hồng Lĩnh thản nhiên hỏi.

"Tôi là người hầu mới đến, tiểu nhị ca bận tối mắt, bảo tôi giúp đưa rượu lên. Rượu này lạnh, tiểu nhị ca nói nói cơ thể khách nhân không tốt, đặc biệt dặn dò tôi ủ ấm một chút cho các vị!" Nam tử nói xong, lập tức đặt vò rượu lên bàn, vươn tay đẩy nắp đậy ra, đổ đầy một bình rượu. Đặt bình rượu trong nước nóng ủ ấm một lát, trong phòng lập tức mù mịt hương rượu.

Hồng Lĩnh nhíu mày, cảm thấy trong hương rượu này pha lẫn một mùi hương dị thường, may mà trước đó Tần Cửu đã cho hai người uống dược hoàn giải bách độc, lúc này mới không ngã gục. Nàng cười lạnh lùng, lấy kiếm sắc trong tay ra, nhẹ nhàng đánh tới, mũi nhọn lạnh lẽo chĩa thẳng vào nam tử: “Ngươi là kẻ nào?"

Dường như người nọ không ngờ hai người không hề sợ độc trong hương rượu, phát ra tiếng cười quái dị, khí chất cả người đã biến đổi, từ lâu đã không phải là người hầu của Linh Lung các gì nữa, mà là một sát thủ lạnh lẽo. Hắn đưa tay lần tìm bên eo, lấy một đồ vật ra, tung lên trên không, phản chiếu ánh nến, tỏa ra ánh sáng sắc lạnh dập dờn. Nhuyễn kiếm vung lên, đâm về phía Thẩm Phong giống như độc xà lè lưỡi.

Hồng Lĩnh hừ lạnh một tiếng, bảo kiếm trong tay vung lên, đấu với hắn ta.

Thân thủ thích khách bất phàm, nhuyễn kiếm đã nhiều lần lướt đến trước người Thẩm Phong, khắp nơi đều là nguy hiểm, khiến Thẩm Phong phát lạnh cả người. Thật ra trước đó hắn vẫn dồn chú ý vào chạy trốn, muốn chạy khỏi kinh thành, vừa không tham gia vào vụ án của Tô Thanh, vừa không để Tô Thanh tùy ý sắp xếp nữa. Lúc này nhìn thấy thích khách đến đây ám sát mình, ý nghĩ đó đã cắt đứt hoàn toàn. Hắn nghĩ cho dù mình chạy trốn đến đâu, bè lũ Tô Thanh cũng sẽ không buông tha mình, trước mắt cũng chỉ có làm theo dặn dò của Tần Cửu.

Võ nghệ của thích khách rất cao, Hồng Lĩnh cũng không kém, vài lần mắt thấy hắn đã sắp đâm tới Thẩm Phong, đều bị Hồng Lĩnh ngăn cản. Người đó chém giết đến đỏ mắt, hắt rượu hâm nóng trong bình rượu lên lò lửa, thoáng chốc hương rượu đã bao phủ căn phòng. Thuốc độc trong rượu bốc lên càng nhanh, dù sao dược hoàn giải bách độc của Hồng Lĩnh không bằng thuốc giải, hiệu quả của thuốc chậm hơn một chút, hành động đã gặp trở ngại. Nhưng Thẩm Phong không ngốc, thấy hành động của Hồng Lĩnh trở nên chậm chạp, biết nguyên nhân là hương rượu, bèn mở cửa sổ ở hai bên ra.

Chính vào lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, các chủ Mộ Vu Phi của Linh Lung các dẫn theo người hầu xông vào, lạnh giọng nói: "Có chuyện gì? Ai dám giở thói ngang ngược ở Linh Lung các?" Nhìn thấy tình huống trước mắt, hắn đưa tay cầm một vật trên bàn lên, ném về phía thích khách, đồng thời, thân hình dao động, bảo kiếm trong tay đã nghênh đón một kích của thích khách. Rõ ràng thích khách không phải đối thủ của Mộ Vu Phi, qua vài chiêu, đã bị đâm ngã xuống đất. Thích khách đó biết chuyện thất bại, cắn nát thuốc độc trong miệng, khóe môi trào ra vài dòng máu đen. Thế nhưng, nụ cười trước khi chết của hắn có chút kỳ lạ, nhìn qua không hề giống với vẻ mặt của kẻ thất bại.

Mộ Vu Phi cảm thấy kinh ngạc, thầm kêu không ổn, ngay vào lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng dây cung vang lên khe khẽ, một mũi tên màu trắng bắn vào từ cửa sổ mở rộng, đâm vào trước ngực Thẩm Phong, ở chính giữa ngực.

Mộ Vu Phi kinh hãi, ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy trên một cây đại thụ cành lá xum xuê bên ngoài căn phòng gần hậu viện của Linh Lung các, có một bóng người lướt qua. Người đó mặc một chiếc áo bào rộng rãi, nhưng gió đêm rất lớn, y phục phấp phới, còn có thể lờ mờ nhìn ra vóc người người đó nhỏ xinh. Trên mặt người đó che một chiếc khăn, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh hiện ra ánh sáng sắc bén. Đôi mắt lạnh đó chăm chú nhìn lên người Thẩm Phong đang từ từ ngã xuống đất, mang theo một chút chế giễu và đắc ý của kẻ thắng lợi.

Mộ Vu Phi vội sai người bên cạnh đi truy nã thích khách, hắn đi đến bên cửa sổ nâng Thẩm Phong dậy, thấp giọng hỏi: "Khách nhân, ngươi thế nào?"

Thẩm Phong bò dậy khỏi mặt đất, rút mũi tên trước ngục xuống, lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ lại mà sợ nói: "May mắn may mắn, may mà ta mặc y phục hộ thân."

Trước đó nếu không có Tần Cửu bảo hắn mặc bộ y phục hộ thân bằng tơ Thiên Tằm này, lúc này hắn đâu còn mạng. Lúc này, hắn càng giữ vững ý định muốn lên công đường làm chứng.

Mộ Vu Phi chậm rãi đứng dậy, chỉ cảm thấy lưng cũng bị mồ hôi lạnh làm ướt.

Hắn cố ý sắp xếp phòng trọ của Hồng Lĩnh và Thẩm Phong ở bên cạnh phòng mình, chính là để kịp thời ra tay bảo vệ bọn họ. Hắn không ngờ thích khách thật sự lại là người bắn tên về sau, người ám sát lúc trước chỉ là để dẫn dắt bọn họ mở cửa sổ mà thôi. Nếu không có Tần Cửu  suy tính chu toàn, chỉ e rằng Thẩm Phong đã bỏ mạng dưới tên rồi, sao hắn có thể không nghĩ lại mà sợ.

"Đi điều tra một chút, khách nhân ngủ ở Linh Lung các hôm nay là những người nào." Mộ Vu Phi lạnh giọng căn dặn, không phải ai cũng có thể vào hậu viện của Linh Lung các, chỉ có khách nhân ngủ ở đây mới có thể vào.

Một lát sau, người hầu quay lại, báo cáo danh sách khách nhân ngủ ở trong nhà trọ và tình huống đơn giản lại một lần.

Một nữ tử đơn thân nghe nói đến từ nơi khác trong số đó đã thu hút sự chú ý của Mộ Vu Phi. Nghe nói, diện mạo nàng ta bình thường, người mặc một bộ áo vải, nhìn dáng vẻ là người trên giang hồ, tên của nàng ta là: Đậu Tư Ni!

Đó là một cái tên rất khiêu khích!

88888888

Ngày đại hôn của An Lăng Vương, Tô Thanh bị Thượng thư bộ Hình Tần Phi Phàm bắt về quy án, nghe nói là dính líu đến một vụ án buôn lậu lớn. Vụ án này khiến Khánh Đế long nhan đại nộ, quyết định ba ngày sau mở xét xử công khai ở bộ Hình.

Phải nói công đường bộ Hình, mặc dù không âm u khủng bố như Thiên lao, nhưng lại tuyệt đối là một nơi khiến người ta sinh lòng sợ hãi. Người có thể bị áp giải đến đây thẩm vấn, phần lớn đều là quan to trong triều, nhưng vào đây rồi, cho dù trở ra, tiếp đó cũng chỉ có thể là một tù nhân trong Thiên lao.

Trước đây, Tần Cửu không có cơ hội vào đây. Thế nhưng, người nhà của nàng lại đi từ nơi này đến Thiên lao.

Ngày thẩm vấn, sắc trời nắng ráo, giữa bầu trời xanh không có đến một áng mây trôi.

Khi Tần Cửu ôm Hoàng Mao, dẫn theo Tỳ Ba đến bộ Hình, ở cửa lớn trước công đường bộ Hình đã có đầy người tụ tập xem náo nhiệt. Những người này tụ thành ba năm người một nhóm, có người thấp giọng bàn luận, cũng có người vẻ mặt nghiêm nghị, cũng có người vẻ mặt lo lắng.

Trong số những người này, người khiến người khác chú ý nhất chính là người của Tô phủ.

Dưới sự vây đỡ của thị nữ, Tô phu nhân và Tô Vãn Hương đã sớm đi đến bên ngoài cửa lớn của bộ Hình. Hai người đứng bất động ở dưới bóng cây, mặc dù có ghế người hầu mang đến, nhưng dễ nhận thấy Tô phu nhân không có tâm trạng ngồi xuống, lo lắng bước đi loanh quanh ở đó. Hôm nay Tô phu nhân lại không hề khóc lóc, chỉ là sắc mặt tái nhợt, khóe môi mím rất chặt, sắc mặt có chút cứng đờ.

Tô Vãn Hương ngồi ở trên ghế, so ra, nàng ta bình tĩnh hơn Tô phu nhân nhiều, ít nhất nàng ta còn có thể ngồi vững, nhìn qua sắc mặt cũng cực kỳ bình tĩnh.

Vị trí đứng của cả nhà Tô phủ hơi xa một chút, Tần Cửu không dự định qua đó chào hỏi. Không ngờ Tô Vãn Hương nhìn thấy Tần Cửu đi đến, lại đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh về phía Tần Cửu.

"Tần môn chủ, xin dừng bước, ta có lời muốn nói với Tần môn chủ!" Tô Vãn Hương đi đến phía sau Tần Cửu, nhẹ giọng gọi.

Tần Cửu từ từ dừng chân, nhẹ nhàng xoay người, trong mắt hiện lên nét cười nhạt: “Tô tiểu thư, không, cần phải gọi là vương phi, vương phi, người tìm Tần mỗ có chuyện gì?"