Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 130: Đánh đàn




Editor: Xám

Nữ tử này không biết đàn cổ, nhưng vẫn có lý lẽ hùng hồn như vậy.

Hiển nhiên chỗ Bạch Tố Huyên và nam tử áo đen cùng với tùy tùng bị tạm giam hiện giờ là phòng nghị sự của các sơn tặc, chiếm đất rất rộng, bên trong kê vài chiếc bàn lớn gần nhau, mười mấy sơn tặc cười đùa ngồi vây quanh trong đại sảnh, bày tiền của vừa mới cướp được lên bàn lớn.

Thủ lĩnh sơn tặc ngồi ở trên ghế tựa, lườm Bạch Tố Huyên bị giam ở trước mặt hắn một cái, cười ha ha, nói: "Nương tử nói đúng lắm, ở đâu có đàn ngũ huyền chứ? Các ngươi cho rằng nương tử của ta không biết đàn sao? Trước đây nương tử ta chính là cầm nương nổi tiếng."

Thì ra nữ tử này là áp trại phu nhân của thủ lĩnh sơn tặc, rõ ràng thủ lĩnh sơn tặc là người thô kệch hơn, không biết gì về cổ cầm, một mực nghe theo câu chuyện của nương tử nhà mình.

Loại cổ cầm này lưu truyền đến nay, vốn là cực hiếm, cây đàn của Bạch Tố Huyên có được cũng không dễ dàng. Vốn dĩ nàng muốn đưa cho người trong lòng xem, nghe thấy thủ lĩnh sơn tặc và nương tử sơn tặc nói cây đàn này là đàn hỏng, cười lạnh lùng: “Một nữ tử mãi nghệ như ngươi chưa nhìn thấy đàn ngũ huyền cũng không hề kỳ lạ, không biết đàn cũng không khó hiểu."

Nương tử sơn tặc cười đến mức run hết cả người, ngón tay gảy vài cái trên dây đàn, tiếng đàn du dương kỳ ảo lập tức tuôn ra giống như suối chảy nơi sơn cốc, nàng ta tấm tắc nói: "Mặc dù dây đàn không đủ, nhưng tiếng đàn này thật sự du dương. Ngươi nói ta không biết đàn? Vậy lão nương sẽ đàn cho ngươi một khúc."

Nương tử sơn tặc nói xong, lập tức đưa ngón tay phủ lên dây đàn, ung dung linh hoạt, bắt đầu gảy đàn.

"Lục dương phương thảo trường đình lộ, niên thiểu phao nhân dung dịch lão.

Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung, hoa để ly sầu tam nguyệt vũ.

Vô tình bất tự đa tình khổ, nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ.

Thiên nhai địa giác hữu cùng thì, chích hữu tương tư vô tẫn xử."

Nàng ta vừa gảy đàn, vừa cất giọng ca hát, giọng hát của nàng ta cũng không tệ, nhưng rất rõ ràng, nàng ta đã quen hát khúc ái tình rồi, âm cuối của mỗi một âm đều ghẹo người, liên tục hát một khúc tương tư thành khúc hát tình yêu phàm tục, cộng thêm khúc nhạc nàng ta tấu gián đoạn đứt quãng âm điệu không chuẩn, khiến lòng người nghe phát cáu.

Tố Huyên không nhịn được bịt kín lỗ tai.

Nếu như nàng ta tấu khúc nhạc khác thì cũng thôi đi, kì lạ trùng hợp là khúc nhạc được tấu là khúc nhạc nàng sáng tác. Khúc 《 Ngọc Lâu Xuân 》 này là sau khi Nhan Túc đi, nàng vì gửi gắm nhớ nhung mới sáng tác, trong khúc nhạc này bao hàm một lời tình ý nồng nàn của nữ nhi. Bây giờ lại bị nữ tử kia chà đạp như thế, cứ giống như,đã đạp lên tình cảm giữa nàng và Nhan Túc vậy, nàng thật sự không nghe nổi nữa, thật sự không nghe nổi nữa.

Nam tử áo đen nhìn thấy nàng bịt kín lỗ tai, khóe môi không nhịn được nhếch lên, hiện ra ý cười sáng lạn.

Cuối cùng tiếng đàn giày vò người đã ngừng, nương tử sơn tặc khe khẽ thở dài một tiếng, có lẽ cũng biết mình đàn không hay lắm, nhíu mày nói: "Cây đàn hỏng này, lúc nào cũng hại ta khuyết âm."

Đám sơn tặc bị bức ép bởi uy quyền của thủ lĩnh sơn tặc và phu nhân này, ào ào vâng dạ khen ngợi đàn rất hay, nhưng biểu cảm trên mặt thật sự không dám xu nịnh. Chỉ có vị nam tử kia mỉm cười, hỏi với giọng điệu mang theo ý chế nhạo: "Không biết khúc nhạc phu nhân diễn tấu tên là gì?"

Nương tử sơn tặc đắc ý nhướng mày lên: “Thủ khúc này mà các ngươi cũng chưa từng nghe nói đến?" Nàng ta nhìn lướt qua y phục của nam tử áo đen, thấy mặc dù y phục của hắn hoa lệ, nhưng lại mang theo mệt mỏi phong trần, vì thế cười khanh khách nói: “Cũng không trách được bọn họ cướp của ngươi, xem ra ngươi đến từ nơi khác. Thủ khúc này là tác phẩm mới《 Ngọc Lâu Xuân 》của tài nữ Bạch Tố Huyên vang danh thiên hạ, cả Lệ Kinh đều đang truyền bá ca hát."

Nam tử áo đen nghe vậy sững sờ, ngay sau đó ngẩng đầu cười lớn, cười đến mức thở không ra hơi: “Bạch Tố Huyên? Tài nữ vang danh thiên hạ? Ta còn tưởng nàng ta như thế nào, thì ra, nàng ta lại nổi tiếng vì sáng tác thể loại nhạc này! Chao ôi, ta cười chết mất!"

Dáng vẻ nam tử áo đen tuấn mỹ, cười rất đẹp, chỉ đáng tiếc, ý châm chọc trong giọng nói đó khiến máu trong đầu Bạch Tố Huyên xông thẳng lên đỉnh đầu. Nàng xuất đạo năm mười bốn tuổi, từ trước đến nay luôn bình tĩnh, lúc này lại gần như không khống chế nổi.

"Ngươi nói cái gì, ngươi dám sỉ nhục Bạch tiểu thư?" Nương tử sơn tặc trừng mắt nói: “Khúc nhạc nàng sáng tác, bọn ta đều rất thích."

Bạch Tố Huyên nghe vậy sửng sốt.

Nàng ngước mắt nhìn, chỉ thấy nương tử sơn tặc ôm đàn ngũ huyền đứng lên, sắc mặt ảm đạm, đột nhiên hai mắt mở trừng, tức giận nói: "Đều do cây đàn hỏng này." Nói xong giơ đàn ngũ huyền trong tay lên ném về phía bàn.

Tố Huyên kinh hãi, nhanh chóng nói: "Khoan đã!" Cây đàn này, cho dù thế nào cũng không thể để nàng ta đập đi.

Nương tử sơn tặc quay đầu lại: “Ngươi muốn làm gì?"

"Thật sự không trách được chuyện cây đàn, khúc ngươi đánh vừa rồi, ta cũng biết đàn, chi bằng để ta tới đàn thử!" Bạch Tố Huyên thản nhiên nói.

"Ngươi muốn đàn cũng được, chỉ là nếu như đàn không hay, ta sẽ chặt đôi tay của ngươi!" Nương tử sơn tặc nói với giọng lạnh lùng.

Sắc mặt Bạch Tố Huyên bình tĩnh, cười nhẹ: “Vậy nếu như ta đàn hay, có thể trả đàn cổ cho ta, rồi thả ta xuống núi không?"

Nương tử sơn tặc liếc mắt nhìn Bạch Tố Huyên, cười nói: "Nếu như ngươi thật sự đàn hay, đương nhiên lão nương thả ngươi rồi, ta cũng là người yêu tài."

Bạch Tố Huyên cười lạnh lùng, bước nhanh đến trước bàn đàn, dung mạo nàng đoan trang, thần sắc trong trẻo lạnh lùng, không giận nhưng lại có một loại uy nghi tao nhã cao quý, đưa ngón tay phủ lên dây đàn, bắt đầu gảy.

Vẫn là khúc 《 Ngọc Lâu Xuân 》đó.

Song khúc nhạc nàng tấu ra, lại hoàn toàn không giống với nữ tử tấu vừa rồi, khiến người ta gần như cho rằng là một khúc nhạc khác.

Tiếng đàn đinh đang, mạnh mẽ khí phách, tựa như hỗn độn, lại mơ hồ thấy du dương, đầy ắp nhớ nhung vô tận, tựa như trái tim suy tính thiệt hơn của người thiếu nữ.

Khúc nhạc này uyển chuyển như ánh sáng vờn bay, uyển chuyển như tiếng nức nở của chim sơn ca, vang dội như dòng nước xiết trong trẻo.

Khúc nhạc ấy rung động đến tâm can như thế, buồn bã triền miên như thế, giống như mang theo sức hấp dẫn kỳ lạ, thể hiện tình cảm nồng nàn của một nữ tử bằng cách vô cùng tinh tế.

Áp trại phu nhân nhìn Bạch Tố Huyên giống như ma nhập, nhìn đôi tay mềm mại tựa như có ma lực không thể nhìn thấy của nàng lướt trên dây đàn.

Cả căn phòng yên tĩnh, một số sơn tặc bị tiếng đàn khống chế, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trong phòng chỉ có tiếng đàn đinh đang.

Đợi đến phần kết của khúc nhạc, Bạch Tố Huyên dùng tay giữ dây đàn, tiếng vọng im bặt.

Cơ thịt trên mặt mọi người không nhịn được mà nảy lên, nhìn nàng bằng ánh mắt khó mà tin được.

"Cái đó... Cái đó... Cái đó..." Thủ lĩnh sơn tặc phá vỡ sự yên lặng đầu tiên, cà lăm không biết nói gì: “Nương tử, thì ra cái đàn ngũ huyền này cũng có thể đàn được?"

Áp trại phu nhân thở phào một hơi với vẻ khó mà tin được: “Đại khái, có lẽ, có thể là đàn được!"

Bạch Tố Huyên cười lạnh lùng, cổ cầm sớm nhất đều là năm dây, rõ ràng nữ tử này không biết. Thật ra không kỳ lạ, nàng ta chỉ là một nữ tử mãi nghệ tầm thường. Diễn tấu loại cổ cầm ngũ huyền này, không những phải thông hiểu phổ nhạc cổ, còn phải biết vận dụng chỉ pháp phức tạp cao thâm, người bình thường rất hiếm người học được. Hơn nữa huống chi, tình cảm ẩn chứa trong khúc nhạc kia phong phú, nếu như không thật sự từng yêu thương nhớ nhung thì làm sao hiểu được, thì làm sao có thể đàn ra được?

Rõ ràng nam tử áo đen cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt hắn dừng ở trên người Bạch Tố Huyên, ánh sáng trong mắt rực rỡ đốt người, lộ ra một vẻ đẹp hút hồn đoạt phách.

"Ngươi... Ngươi..." Nương tử sơn tặc tương đối kinh ngạc nói: “Ngươi gảy đàn thật là dễ nghe, có thể ở lại, dạy ta đánh đàn không?"

Bạch Tố Huyên không ngờ, nương tử sơn tặc này thật sự thích đánh đàn, khóe môi nàng khẽ nhếch, hiện ra nụ cười tuyệt sắc: “Ta thấy cầm kỹ của phu nhân vốn không tệ, không cần hao tâm học loại cổ cầm ngũ huyền này, đánh tốt đàn thất huyền rồi, cũng có thể tấu ra khúc nhạc tuyệt vời như thế."

Nương tử sơn tặc gật gật đầu, cười nói: "Đa tạ công tử!" Nàng ta bọc đàn ngũ huyền trong tay xong, đưa đến tay Bạch Tố Huyên: “Đàn này sẽ trả cho công tử, người đâu, tiễn công tử đi."

Bạch Tố Huyên ôm đàn đi qua bên cạnh nam tử áo đen, nàng tức hắn vừa nãy cười nhạo nàng, cố tình muốn hù dọa hắn, cố ý làm ra dáng vẻ muốn vứt bọn họ lại. Nhưng khi đi đến cổng chính, quay đầu nhìn nam tử áo đen kia, thấy hắn híp mắt nhìn mình, ý cười bên khóe môi xuất trần, không có chút nản lòng vì bị bỏ lại nào. Ngược lại nhìn nàng với hứng thú dạt dào, Bạch Tố Huyên đột nhiên cảm thấy không thú vị: “Phu nhân, bọn ta là một nhóm, những tiền của đó cũng bị các ngươi cướp sạch rồi. Giết bọn ta cũng vô dụng, thả bọn họ đi hết đi!"

Thủ lĩnh sơn tặc lập tức nói: "Tiểu tử ngươi, thả ngươi đi đã cực kỳ khai ân rồi, ngươi còn không đi mau. Nương tử, không thể thả những người này, bọn chúng đã biết vị trí của sơn trại, sẽ đưa quan binh đến bao vây diệt trừ chúng ta."

Bạch Tố Huyên cười lạnh lùng nói: "Ta thấy các ngươi dựng sơn trại này rất thô sơ, rõ ràng là thường xuyên đổi chỗ. Nơi đây rừng sâu núi cao, các ngươi đổi vị trí, tuy rằng quan binh rất khó tìm được, nhưng nếu như hạ quyết tâm lục soát núi, các ngươi cũng không chắc chắn có thể chạy thoát. Nếu như các ngươi giết bọn ta, e rằng sẽ khó thoát khỏi số mệnh bị bao vây diệt trừ!"

Thủ lĩnh sơn tặc còn muốn nói gì đó, nương tử sơn tặc đã ngăn cản hắn. Ánh mắt nàng ta di chuyển từ gương mặt tươi cười lạnh lùng tuyệt mĩ của Bạch Tố Huyên đến đôi bàn tay với ngón tay nhỏ mảnh vừa đánh đàn của nàng, lại nhìn sự sắc sảo trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, chỉ cảm thấy tâm trạng hơi kinh hãi, dường như nghĩ ra gì đó, chậm rãi nói: "Công tử nói phải. Chúng ta sẽ thả các ngươi đi!"

Dường như thủ lĩnh sơn tặc không hài lòng, còn muốn nói gì đó, lại bị nương tử sơn tặc hung hăng trừng một cái. Mặc dù những sơn tặc còn lại bất mãn, nhưng thấy thủ lĩnh sơn tặc không dặn dò, cũng không dám nói gì, thả đám người Bạch Tố Huyên và nam tử áo đen ra ngoài.

Bóng đêm trong núi rất đẹp, ngân hà trên đỉnh đầu lấp lánh, tựa như trân châu bảo thạch.

Những sơn tặc kia cũng dẫn ngựa bọn họ cưỡi trước đó đến, từ lúc ở dưới núi, ngựa của Bạch Tố Huyên đã hoảng sợ chạy mất. Thời gian nàng học cưỡi ngựa không dài, vẫn chưa quen thuộc với con ngựa kia lắm, nhưng quả thực con ngựa đó là một con ngựa lành, tin rằng rất nhanh nó có thể quay về báo tin.

Quả nhiên, đến khi đám người bọn họ xuống núi không lâu, đã gặp được tùy tùng tìm kiếm nàng ở phía trước. Nàng và nam tử áo đen chia tay từ đây, hắn đứng ở trên sườn núi, dáng người thon dài người đứng thẳng tắp, đôi mắt sâu nheo lại, ánh mắt như nước, chậm rãi chảy lên người nàng, khóe môi nhếch khẽ, hiện ra nụ cười hút lấy tâm hồn người: “Chẳng hay tôn tính đại danh của công tử là gì? Hôm nay nhờ có công tử cứu giúp, hôm khác nhất định đến cửa tạ ơn."

Bạch Tố Huyên cười trong trẻo mà lạnh lùng: “Không cần đâu. Ta còn có việc, từ biệt từ đây."

Khi đó, nàng không hề biết người này chính là Nhan Duật Nhan Ngọc Hoành từ Lân Châu vào kinh.

--- ------ ------ -------

* Lời tác giả:

Có bạn đọc đưa ra mấy điểm đáng ngờ, có thể là tôi diễn đạt không rõ ràng, ở đây giải thích một chút.

1: Ôn tuyền không phải là lần gặp đầu tiên.

2: Nghi ngờ mối quan hệ giữa Diêu Tích Nhi và Huệ phi như thế nào. Huệ phi nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng thật ra hơn bốn mươi tuổi. Giả sử Huệ phi hai mươi tuổi gả cho Khánh Đế, đương nhiên có thể quen biết với Diêu Tích Nhi ở Thiên Thần tông, Diêu Tích Nhi cũng xem như là Huệ phi nuôi dưỡng.

3: Về binh khí trong đồ cưới. Nhan Duật lấy vợ, Hoàng đế sẽ làm chủ hôn, trong đồ cưới giấu binh khí, có thể dùng để ám sát Hoàng đế. Đồ cưới do nhà gái tặng, người quản lý đều là người của Bạch gia, cho nên sẽ không liên quan đến Nhan Duật mưu phản. Đương nhiên có thể nghi ngờ Nhan Duật và Bạch gia liên kết, nhưng năm đó khi tra án đã loại bỏ điểm này.

4: Về Viên Bá. Ông không phải là Tần Cửu nói gì nghe nấy, mà là hợp tác với Tần Cửu, điều tra rõ vụ án của tiên đế, ông đã không còn tín nhiệm Khánh Đế.

5: Về Tần Cửu luyện tà công, Liên Ngọc Nhân có biết hay không, điểm này liên quan đến lộ bài, không giải thích.