Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
___
Tôi cầm một chồng hợp đồng sắp đến hạn đến gặp tổng biên tập, lại chỉ thấy văn phòng không có ai.
Mười phút sau, cuộc trò chuyện ngắn ngủi với tổng biên tập kết thúc trong phòng nghỉ ngơi.
Chị ấy chỉ vừa mới trở về mà lại phải đến trụ sở để huấn luyện, theo như những gì chị ấy biết, trong trụ sở có một vị trí trống, rất có thể chị ấy sẽ ứng được.
Tiếp theo lại nói không ngờ cổ đông của Hagrid lại trẻ như vậy, hơn nữa còn đẹp như một vị tiên hiệp thời xưa vậy.
Tôi chỉ có thể ôm hợp đồng đi tìm Phó Dư Dã. Ở trước cửa văn tự động viên mình một phen, tôi gõ gõ cửa, nghe câu "Mời vào" phát ra từ bên trong mới đi vào.
Phó Dư Dã hoàn toàn xem tôi như không khí, tâm trạng vốn đang căng thẳng của tôi thoáng dịu đi, tầm mắt tôi nhìn qua trợ lý Ngu đang ngồi ở một cái bàn khác, ngón tay nhanh nhẹn gõ bàn phím, cô ấy nhìn tôi, nhìn tôi cười một cái, tâm tình tôi như một mặt hồ bị cánh chim chao nhẹ qua, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Phó Dư Dã cầm lấy hợp đồng, xem nhanh qua rồi nói với tôi những hợp đồng nào không cần gia hạn.
Sau đó lại lấy ra một phần tư liệu, nói tôi chấm dứt hợp đồng với những chỗ này, tiền vi phạm hợp đồng Hagrid sẽ bồi thường. Phần phía dưới là những công ty cần hợp tác, Phó Dư Dã lời ít ý nhiều mà nói xong, nhìn tôi cứ đứng trơ ra, lạnh nhạt hỏi tôi: "Còn vấn đề gì không?"
Chuyện đêm đó, ai cũng giữ trong lòng mà không nói ra, cứ như vậy mà trôi qua.
Mà tôi, mới giây trước còn trách người khác bị vẻ đẹp làm cho xao xuyến, vừa nãy lại nhìn chằm chằm hàng mi dày của Phó Dư Dã mà thất thần.
Tôi trở về chỗ của mình, bụm mặt, chờ trái tim đang đập loạn xạ bình tĩnh lại đôi chút, mở tập tài liệu, bắt đầu xem nội dung.
Đến giữa trưa, nàng biên tập viên tới hỏi từng người trong chúng tôi trưa nay mọi người ăn gì, rồi do dự hỏi tôi: Có nên đến hỏi giám đốc luôn không?
Lúc tổng biên tập còn ở đây, luôn ăn cùng với chúng tôi, nhưng hiện tại đại khái là Phó Dư Dã quá lạnh lùng cao ngạo, cho nên biên tập viên cảm thấy cậu ấy hẳn là sẽ không ăn loại thức ăn nhanh này.
Biên tập viên thấp thỏm, tôi nghĩ nghĩ, nhắn một tin WeChat hỏi trợ lý Ngu có muốn ăn cơm trưa cùng mọi người không?
Trợ lý Ngu không nhắn lại, nhưng lại đi ra từ trong văn phòng, đến bên cạnh tôi, nói: "Giám đốc nói anh ấy sẽ mời, nhờ em tới đặt cho mọi người."
Biên tập viên lại nói: "Sao bọn tôi có thể không biết xấu hổ mà nhận lời được."
Vừa nói, cô vừa đưa menu nhỏ cho trợ lý Ngu.
Trợ lý Vu liếc nhìn, liền đề nghị: "Tôi biết có một nhà hàng rất ngon."
Cô ấy lướt ipad, rồi đưa nó cho tôi.
Đó là một nhà hàng phương Tây rất cao cấp.
Tôi có chút hơi ngạc nhiên, lại cảm thấy đây mới là phong cách của Phó Dư Dã.
Nhưng cô nàng biên tập viên tỏ ra rất hào hứng: "Được đó, được đó."
Vì vậy, vào buổi trưa, toàn bộ ban biên tập đã có được ăn cơm hộp năm sao. Ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ.
Toàn bộ văn phòng tràn ngập mùi thức ăn, phó biên tập vừa đi ra ngoài một chuyến trở về thì ngửi thấy mùi thơm, hỏi mọi người đã ăn gì mà thơm như vậy?
Biên tập viên nằm trên ghế lười, vỗ bụng trả lời: Đây là mùi thơm của tư bản đó.
Phó biên tập không nói nên lời, đi mở cửa sổ thông gió, phun nước làm mát không khí mấy lần, mãi đến giờ nghỉ trưa kết thúc, văn phòng mới trở lại mùi giấy mực thường ngày.
Hậu quả của việc ăn trưa quá no, là phải tự tay làm một ly trà Thiết Quan Âm. Đó là một loại trà cao cấp mà tổng biên tập bỏ ở ngoài quên lấy về.
Trợ lý Ngu bước ra pha cà phê, biên tập viên nhiệt tình hỏi cô ấy có muốn uống Thiết Quan Âm không, nàng trợ lý trả lời không cần, sau đó rót một tách cà phê rồi rời đi.
Tôi đang xem tài liệu thì nghe thấy tiếng lạch cạnh của ghế làm việc bên cạnh, giọng nói nhỏ của biên tập viên vang lên:
"Này, anh nghĩ giám đốc thích nam hay nữ?"
Lúc đọc tài liệu tôi rất tập trung, âm thanh đột ngột xuất hiện làm tay tôi run lên, bookmark cũng rơi xuống đất.