Bữa trưa bắt đầu. Cố Vi Vân ăn từ tốn, từng cử chỉ thanh tao nhẹ nhàng, trông khi tên đối diện lại ăn uống như ở nhà, lúc thì cười nói vu vơ, lúc lại vừa ăn vừa hát, lúc lại tự nhiên phá lên cười như động trúng chỗ nhột. Chẳng là cái tên này, cứ nghĩ tới cảnh tượng vui vẻ lúc nảy, lại không nhịn được tự luyến, không nhịn được hả hê tự đắc, trông cứ như đứa trẻ được cho kẹo.
“Tớ không nghĩ cậu lại hứng thú với chuyện đó tới vậy. Vui lắm à?” – Cố Vi Vân không nén nổi tò mò mà hỏi, rõ ràng chuyện này chỉ đơn thuần giải vây tình thế, cớ sao chàng trai này lại vui tới vậy.
Mà đáp lại câu hỏi này là thái độ hết sức thản nhiên của người đối diện: “Phải, là rất vui đó chứ. Tớ không thích 2 người họ từ lâu rồi, giờ mới có dịp khiến họ méo mặt một lần, phải vui chứ.”
Cố Vi Vân ngẩn ra, rồi như ngộ ra điều gì đó, cô bật cười, giọng đều đều: “Trông cậu chẳng khác gì một đứa trẻ. Dù sao thì, cám ơn cậu, vì mấy bữa nay đã giúp tớ rất nhiều.”
Chu Sơn hớp ngụm rượu, nghe lời cám ơn này mà vừa vui vừa buồn. Nghĩ xem, họ gắn bó với nhau hai mươi mấy năm, vậy mà cô vẫn còn khách khí như vậy, nên tâm trạng có phần buồn bã cũng đúng.
“Cậu có biết, thời gian 5 năm nay là khoảng thời gian tớ thấy mình vô dụng nhất ko. Tớ và cậu cùng nhau lớn lên, ngày trước cái gì cậu cũng tìm tới tớ, coi tớ là người thân thiết nhất của cậu, cái gì cũng nhờ vả, cũng dựa dẫm. Nhưng 5 năm này, cậu khép mình, cậu trốn tránh, cậu cô độc trông khi tớ vẫn luôn ở bên. Cậu có biết cảm giác của tớ lúc đó không? Là thất vọng về chính mình, là sợ hãi, là mất mát... Tớ bên cậu bao nhiêu năm, hiểu rõ cậu thế nào, vậy mà cũng chẳng thể nghĩ ra cách gì kéo cậu đứng dậy từ trong tuyệt vọng. Cậu nói thử xem, tớ có vô dụng không?”
Vi Vân không ngờ Chu Sơn lại thốt ra những lời này. Trông phút chốc, hình ảnh chàng trai hay đùa nghịch vừa nảy biến mất, thay vào đó là hình ảnh một chàng trai suy tư, trầm ngâm, giọng nói ấm áp đượm buồn, ánh mắt như chất chưa cả một kho tâm tư khó giải bày.
“Cậu có biết, cái ngày mà cậu rời khỏi nhà, tìm tới tớ, tớ đã vui tới mức nào không? Giống như việc đi lạc ở sa mạc, vô tình tìm được ngụm nước ngọt. Tớ thấy cuộc đời mình trở nên tốt đẹp hơn, có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Cố Vi Vân, tớ đã từng hứa trước linh cữu của ba mẹ cậu, sẽ chăm sóc, sẽ lo lắng và giúp đỡ cậu trong mọi trường hợp. Từng ngày tớ sống, tớ đều nhớ rõ lời hứa đó, tâm niệm thực hiện từng giờ. Cho nên, tớ giúp cậu, là trách nhiệm của tớ, cậu không nên cám ơn.”
Cố Vi Vân nghe xong, trong tâm hỗn độn. Đồ ăn trên bàn cũng theo gió mà hết nóng từ lâu, trước trong ly đã tan đá chảy xuống bàn. Tất cả đều giống như cô lúc này, có gì đó tan chảy, vỡ tung, giác ngộ.
Tuy nhiên, chưa để Vi Vân kịp trả lời mình câu nào, hay có phản ứng nào khác. Lâm Chu Sơn liền đổi chủ để: “Thôi, dẹp chuyện đó sang một bên. Tớ liền tìm cậu là vì có một thứ muốn đưa cho cậu.”
Cố Vi Vân tò mò, lập tức được thỏa mãn bằng một phong bì được Chu Sơn lấy ra đặt lên bàn. Những nét chữ in trên đó, cô nhìn một lần liền nhận ra, đó là nét chữ cô nhìn suốt mấy năm tuổi thơ, chính những nét chữ này đã dạy cô những bài toán, bài văn khi còn đi học. Đó là nét chữ của Cố Anh Vũ.
“Cái này là...”
Chu Sơn lắc đầu, trả lời: “Tớ chịu, chỉ là có người đem gửi tới công ty của tớ. Tớ cũng đang thắc mắc tại sao anh ấy không gửi thẳng tới chỗ của cậu. Nhưng tớ nghĩ, bao năm nay anh ấy không liên lạc, liệu lần này có phải liên quan tới chuyện gì quan trọng hay không!”
Không thể chờ đợi thêm, Cố Vi Vân lập tức mở phong bì ra xem bên trong. Kinh ngạc, cô như thể không tin vào mắt mình, những thứ mà cô đang cầm trên tay, là tất cả những manh mối đầu tiên mà cô cần. Đó là hình ảnh, tài liệu và thông tin về người đàn ông đã lái xe đụng xe của gia đình cô năm đó. Tại sao Cố Anh Thư nắm trong tay những thứ này mà mấy năm qua vẫn không thể làm được điều gì xoay chuyển tình thế? Còn nữa, anh đã bảo không cho cô can thiệp vào việc này, tại sao lại gửi nó cho cô?
“Chu Sơn, tớ nhờ cậu một việc. Cậu có thể tìm số điện thoại và địa chỉ của Anh Vũ cho tớ không?”
Nghe Vi Vân mở lời nhờ giúp, hai mắt Chu Sơn như thấy vàng, miệng cười tươi thích thú. Cũng không để cô gái nhỏ chờ lâu, anh ngồi thẳng dậy, rút từ trong túi áo vest ra một tờ giấy ghi chú, trên đó ghi một dãy số cùng địa chỉ nơi nào đó bằng viết bi xanh. Đưa nó cho Vi Vân, Chu Sơn nói giọng đắc ý ngày thường:
“Không cần cám ơn, đây coi như quà khuyến mãi. Tớ tìm được nó cách đây một thời gian rồi, nhưng thấy cậu chưa cần tới nên tớ không đưa, giờ thì nó hữu ích rồi đó.”
Vi Vân cầm tờ giấy nhỏ trong tay, lòng cảm kích vô cùng, hai mắt lấp lánh biết ơn nhìn Chu Sơn. Cho tới tận tời điểm này, Cố Vi Vân cô nào tìm được một người hiểu cô như vậy.
Cất mẫu giấy cùng phong bì vào túi xách, cả hai tiếp tục dùng bữa. Đây là nhà hàng mà Chu Sơn rất thích dẫn cô tới, cô còn nhớ năm 8 tuổi, lần đầu tiên cả hai gia đình đến đây dùng bữa, Vi Vân đã giành ăn rất nhiều món từ đĩa thức ăn của Chu Sơn vì ngon. Và cứ thế, thời gian sau này, nếu có cơ hội đi ăn nhà hàng, cả hai sẽ lại tìm đến nơi này, tuy số lần đi không nhiều, nhưng chắc chắn không có lần nào ngoại lệ ăn ở nơi khác.
Lúc này, khi đĩa thức ăn của cả hai đã hết, Chu Sơn bắt chuyện nói:
“Ăn cả buổi, cũng chưa hỏi cậu. Công việc ở đó thế nào?”
“Khá tốt, nhờ phúc phần của cậu mà mấy năm học của tớ được vận dụng đúng mục đích. Tuy nhiên, chưa có kinh nghiệm nên nhiều cái còn lấn cấn chưa thành thạo.”
Chu Sơn nghe vậy, động viên: “Tất nhiên là phải lấn cấn, cậu bây giờ có khác mấy sinh viên vừa ra trường đi làm là mấy. Nhưng cứ từ từ, tớ tin với năng lực của cậu, mọi công việc sẽ hoàn thành một cách xuất sắc.”
Cố Vi Vân bật cười, nghiêng đầu nói: “Lâm Chu Sơn, miệng cậu cái gì cũng nói được cả. Nhưng nói chung, rất cám ơn vì cậu đã cho tớ cơ hội làm lại từ đầu, được sống đúng với mục tiêu của tớ.”
“Sến súa, văn mẫu, dẹp ngay đi!”
Bữa ăn cứ thế diễn ra trông không khí vui vẻ, thoải mái. Họ không hề nhận ra, đã lâu lắm rồi họ mới vô tư ở cạnh nhau như vậy.