Hôn Hôn Đã Say

Chương 15




Khi Hứa Mịch rời khỏi phòng ngủ, Du Ninh Trạch đứng trước cửa nhìn cô, đôi mắt cong lại như một vầng trăng, anh cười tủm tỉm, giống hệt như một con mèo ăn vụng, “Đã thuyết phục được.”

Hứa Mịch không hiểu: “Thuyết phục cái gì?”

Du Ninh Trạch chậm rãi tiến lên, ân cần đỡ Hứa Mịch đi đến bàn ăn ngồi xuống, “Thuyết phục ba em.”

Du Ninh Trạch đẩy bát cháo vừa rồi đến trước tay Hứa Mịch, thúc giục cô, “Độ ấm vừa phải.”

Nhận lấy bữa sáng, Hứa Mịch vừa ăn vừa thắc mắc: “Sao lại nhanh như vậy? Ba em không có tiến hành giáo dục tư tưởng với anh à?”

Ba cô tương đối cổ hủ, bình thường Hứa Mịch luôn phải chịu giáo huấn của ông. Mỗi lần giáo huấn đều là những thiên lý đạo nghĩa vô cùng to lớn. Hứa Mịch cảm thấy, tuy rằng chắc chắn ba sẽ cho phép cô chuyển đến thành phố B sống cùng với Du Ninh Trạch, nhưng mà sau cùng nhất định vẫn sẽ gọi hai người bọn cô ra giáo dục một phen.

Du Ninh Trạch nghe rồi trầm ngâm một chút, “Hừm, có thể là ông thấy tương đối vừa lòng với đứa con rể này, cho nên ông không giáo dục lại tư tưởng với anh.”

“Phi! Nhất định ông sẽ nói cái gì mà vợ chồng son chúng ta phải sống cho thật là đàng hoàng, cái gì mà A Mịch tính khí không tốt, anh ít nhiều nên bỏ qua cho em một chút, cái gì mà giữa vợ chồng phải biết được như thế nào gọi là khiêm nhường lẫn nhau, cái gì mà phải thông cảm cho nhau ba la ba la các thứ!”

“Sao em biết được hả? Có phải vừa rồi nghe lén bọn anh nói chuyện không?” Quả thật là ban nãy ba Hứa có nói với anh những lời này.

“Em còn cần phải nghe lén sao? Những điều này em nghe nhiều đến mức lỗ tai cũng muốn lùng bùng. Em với mẹ sợ nhất chính là lúc ba em nghiêm mặt nghiêm mày tiến hành giáo dục tư tưởng với bọn em đó.” Hứa Mịch nói xong lập tức chuyển đổi đề tài, “Ba mẹ anh đều là giáo sư hết, bọn họ sẽ không cổ hủ hơn so với ba em có đúng không?”

Đối với ba mẹ chồng này, thật ra hiểu biết của Hứa Mịch đối với bọn họ là vô cùng ít. Từ khi kết hôn đến nay, cô chỉ mới cùng mẹ chồng nói chuyện qua điện thoại đúng hai lần thôi. Hơn nữa thời gian trò chuyện còn không quá năm phút đồng hồ, thật sự là rất ít.

“Trong ấn tượng của anh, ba mẹ anh không tiến hành giáo dục tư tưởng với anh. Cho nên em không cần phải bị ảnh hưởng tâm lý, tốt nhất là cứ vô tư làm vợ anh đi.” Du Ninh Trạch bật cười an ủi Hứa Mịch, “Yên tâm, khi đến thành phố B rồi em sẽ sống chung với anh. Chúng ta chỉ cần đến nhà ba mẹ anh ăn bữa cơm mỗi tuần là được rồi.”

Như thế này thì còn gì bằng nữa, quá tuyệt vời! Không cần phải sống chung với ba mẹ chồng, thật sự là quá tốt. Bình thường ở nhà mình, mẹ nó chứ, bị mẹ cô ảnh hưởng mà xem mấy phim truyền hình, hơn nữa những người xung quanh cô bình thường đều không nhiều thì cũng ít có chút oán giận trong mối quan hệ “mẹ chồng nàng dâu”. Đối với việc bị người ta quản thúc, thật sự rất là đáng sợ đó nha. Hứa Mịch tự do lâu ngày quen rồi, thật sự chẳng muốn chuyện đó sẽ xảy ra đối với mình.

Chỉ là do người trước mặt mình là Du Ninh Trạch, cho nên Hứa Mịch vẫn là đình chỉ việc muốn cười sặc tiếng ăn mừng đủ kiểu, vẻ ngoài cô vẫn bình tĩnh gật đầu đáp: “Ừm, em biết rồi.”

Ăn bữa sáng xong, Hứa Mịch lôi kéo Du Ninh Trạch ra ngoài, nói muốn đi dạo phố một chút.

Đã rất lâu rồi Hứa Mịch không cùng người đàn ông nào ra ngoài dạo phố. Hiện giờ ra đường nhất thời chẳng biết trái phải nên đi bên nào trước. Du Ninh Trạch đút tay vào túi, dáng đứng cao lớn bên cạnh Hứa Mịch xinh đẹp nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, anh không những phì mũi coi thường còn tăng thêm áp lực thúc giục cô: “Em đây là muốn đi đâu?”

Hứa Mịch vuốt cằm, liếc mắt đánh giá Du Ninh Trạch một chút. Tuy rằng một thân tây trang trên người anh làm nổi bât lên dáng người cao ngất, anh tuấn phóng khoáng, nhưng mà nếu thay đổi lại phong cách ăn mặc, thậm chí là vẻ mặt cử chỉ, thì hẳn là cũng sẽ tạo lại dáng vẻ mang hiệu quả khác biệt. “Đi! Chúng ta đến cửa hành mua quần áo! Anh xem anh cả ngày đều mặc tây trang, anh mặc không thấy ngấy nhưng em nhìn thì thấy chán. Người khác không biết còn tưởng rằng anh ngoài tây trang ra thì không có quần áo nào khác nữa.” 

Du Ninh Trạch mỉm cười: “Đúng vậy.”

Hứa Mịch: “Đúng cái gì?”

Du Ninh Trạch: “Ngoài tây trang ra thì anh không có bộ quần áo nào khác.”

Hứa Mịch: "..."

.........

Hứa Mịch đứng ở bên ngoài phòng thử đồ chờ Du Ninh Trạch bên trong. Qua một lúc thật lâu sau, Du Ninh Trạch mới mang theo ngượng ngùng câu nệ chậm rãi bước ra ngoài. 

Quần jeans xanh hơi rộng rãi, phối với một thân áo sơ mi trắng gạo, bên ngoài khoác một cái áo bố tối màu tay dài. Vốn Du Ninh Trạch đã là một người đàn ông bề ngoài tương đối thanh tú, dáng người cũng cao gầy, bộ quần áo này phối vào thật sự là vô cùng thích hợp, làm giảm bớt mấy phần sức quyến rũ của đàn ông trưởng thành nam tính, ngược lại càng thiên về một loại trẻ tuổi thoái mái nhẹ nhàng.

Ngắm nhìn anh một lượt, đôi mắt Hứa Mịch lập tức phóng tia lửa điện sáng bừng, “Quá đẹp trai! Cảm giác giống như anh là một sinh viên chưa ta trường đó nha. A không đúng không đúng, phải là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mới đúng! Hiện giờ em mới phát hiện, hóa ra là anh trẻ đến như vậy.”

Đứng bên cạnh là một cô nhân viên trẻ, cô ấy nhìn hai người cười một tiếng nói: “Đây là bộ thuộc sản phẩm thời trnag mùa xuân mới của chúng tôi.”

Du Ninh Trạch rất là bất đắc dĩ, phong cách như vậy thật sự không phù hợp với anh chút nào cả. Nếu như vừa rồi không phải là do Hứa Mịch bắc buộc anh đi thay, căn bản là anh sẽ không bao giờ mặc thử qua thể loại trang phục như thế này, “A Mịch, hay là anh thay lại tây trang đi, ăn mặc như vậy rất là kỳ quái.”

Hứa Mịch nghe xong lập tức cự tuyệt: “Không được thay, anh thấy kỳ quái chỗ nào chứ? Là do anh không biết hiện giờ anh đẹp trai cỡ nào đâu, đúng là, người đẹp nhờ lụa mà. Anh mặc như thế này mới đúng là trai tráng trẻ tuổi chứ, tây trang cái gì, cứ như là lão già vậy!” 

“Anh đích thị là trẻ tuổi rồi, A Mịch.” Du Ninh Trạch thở dài, “Đừng quên là anh đã hai mươi tám tuổi.”

Bởi vì bộ dạng của Du Ninh Trạch tương đối thanh tú, dung mạo bên ngoài lại có chút trẻ con, cho nên bình thường anh đều mặc tây trang, quần áo trên người đều thể hiện hết mọi sự chính chắn, thành thục. Nếu không như thế, quả thật là khi đến công ty người khác còn nghĩ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa.

“Không được. Em cảm thấy chỉ có bộ quần áo này mới hợp với anh thôi. Ai kêu bề ngoài của anh lại giống như một tiểu bạch kiểm cơ chứ, một chút cũng nhìn không ra là hai mươi tám tuổi đó. Nhìn như thế nào cũng không ra là người đã lập gia đình. Hừ, chỉ là hiện giờ anh mặc đồ như thế này, người ngoài nhìn đến không biết còn tưởng anh là em trai của em, hoặc là em đang đi dụ dỗ trẻ vị thành niên, bao dưỡng tiểu chính thái* cũng không chừng. Em thật là tự hào quá đi, có người chồng mặt ngoài đẹp như vậy, đúng là rất có mặt mũi nha.” Trong nháy mắt Hứa Mịch cảm thấy tâm tình chứa đầy lòng hư vinh to lớn, nụ cười trên môi toét đến hết cỡ.

(*Tiểu chính thái: tương tự trai bao =)))

Du Ninh Trạch: “... Anh tuyệt đối là không cần bộ quần áo này!”

“Anh thử thay đổi phong cách mới chút đi. Cùng lắm thì sau này em lại mua cho anh vài bộ đồ anh thích nữa. Còn bộ này thì ngẫu nhiên mặc một chút thôi, xem như thỏa mãn chút khẩu vị của em. Vậy đi, lấy bộ này, chúng ta đang rất vội, em còn muốn đi nhiều nơi khác nữa, mua nhiều đồ mới nữa nha.” Thừa lúc Du Ninh Trạch không chú ý, Hứa Mịch lập tức đưa cho cô nhân viên thẻ tín dụng của mình, nhanh chóng thanh toán bộ quần áo của Du Ninh Trạch.

Hứa Mịch dẫn Du Ninh Trạch sau khi thay đổi tây trang xong, lại kéo anh ra quầy thanh toán cửa hàng: “Anh mau lên đi.”

Ba bước cũng biến thành một bước, Du Ninh Trạch giống như sắp chết mà không ngừng giãy dụa, “Vừa mua quần áo mà đã mặc vào, sẽ không tốt với da đâu. Để anh thay lại bộ ban nãy anh mặc ra ngoài đi.”

“Không có bị gì đâu. Đây chính là đồ em mua cho anh, tất nhiên là phải tốt với da rồi. Đi mau đi mau.”

Quả thật là Du Ninh Trạch đã bị cô nàng Hứa Mịch vô lại này là cho phát điên, anh không nhịn được nhăn mặt kèm hai tay cô lại, “Cái kiểu logic gì vậy, đồ em mua thì cũng có khác gì đâu. Đồ này vẫn còn mới, phải giặc sạch rồi mới có thể mặc được.” Anh luôn có bài xích với đồ bẩn đó nha a a.

“Mặc chỉ có mấy phút hơn thôi, cũng chẳng có bị làm sao cả. Chẳng lẽ anh ghét bỏ đồ em mua cho anh sao? Ngay cả đây là thứ đầu tiên em mua cho anh, anh cũng muốn ghét bỏ như vậy hả?!” Hứa Mịch trừng mắt thật lớn, ý lời nói ra không nghe nhiều cũng biết là đang uy hiếp anh.

Du Ninh Trạch: “... Được rồi, anh đây nhịn em.”

Hứa Mịch: “Sớm nên như vậy đi chứ.”

Du Ninh Trạch: “Có điều... cái này không phải là lần đầu tiên em mua đồ cho anh.”

Hứa Mịch: “Chính là lần đầu tiên! Anh đừng có nhiều lời!” 

Du Ninh Trạch: “Lần đầu tiên là nhẫn mà a.”

Hứa Mịch: “... Được rồi...”

“Hứa Mịch?”

Vốn là Hứa Mịch đang muốn nói thêm mấy lời với Du Ninh Trạch nữa, đột nhiên nghe được phía sau có người gọi tên mình, cô lập tức quay đầu lại nhìn xem là ai. Hừm... cô gái này hình như là không quen biết. Hứa Mịch mỉm cười lịch sự hỏi: “Cô là?”

Vừa rồi Vương Nhã Huy từ xa đã nhìn ra người này là Hứa Mịch, vừa lại gần hơn đã chắc chắc đây chính là cô. Nhưng mà ngược lại Hứa Mịch chẳng biết cô ta là ai, thật là có chút xấu hổ, “Tôi là Vương Nhã Huy, ngày thôi nôi của con trai Phương Diệc Mông là người ngồi cạnh cô.”

Hứa Mịch nhớ lại một chút, giọng điệu tức khắc nhạt đi mấy phần: “À, ngại quá, tôi quên mất.”

Vương Nhã Huy cười nói: “Không sao, ngày đó thật là ngượng ngùng, vốn dĩ tôi còn tưởng rằng chờ cô quay lại tôi sẽ xin lỗi với cô, nào ngờ cô không có trở về.”

Hứa Mịch: "..." Có phải lỗ tai người này có vấn đề gì rồi không? Cô đã nói là quên rồi, người này còn nói lại làm gì. Ngay tại thời điểm Hứa Mịch tính toán mở miệng đáp lời, lại có người đi cùng cô gái trước mặt đến chào hỏi. 

Hôm nay Lí Phỉ cùng Vương Nhã Huy đi dạo phố, cảm thấy cửa hàng này nhìn cũng được mắt nên ghé thăm, dạo một hồi lại muốn đi toilet. Sau khi đi ra thì lại thấy Vương Nhã Huy đang nói chuyện phiếm với một đôi nam nữ ở phía kia. Đôi nam nữ kia đang quay lưng về phía cô ta, cho nên cô ta cũng chẳng thể nhận ra ai. Đến khi bước đến cạnh Vương Nhã Huy rồi mới phát hiện được người con gái là Hứa Mịch, tâm trạng Lí Phỉ lập tức trở nên kì quái.

Nếu không phải ngày đó Hứa Mịch chính miệng thừa nhận, thật sự là đánh chết Lí Phỉ cũng không tin đây là Hứa Mịch. Quả thật là Hứa Mịch trước mắt và Hứa Mịch trước kia là hai người khác nhau một trời một vực. Lí Phỉ nhìn Hứa Mịch, ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi: “Hứa Mịch, lại gặp.”

Hứa Mịch nhìn người đến, cũng ngoài cười mà trong không cười, “Cô là?” Thật là lúc này trong lòng Hứa Mịch giống như có hàng vạn con thảo nê mã* chạy loạn khắp nơi. Xin nhờ, cô và hai người này hoàn toàn không thân thiết quen thuộc có được không, đừng có bày ra bộ dạng giống như là rất thân nói chuyện với cô được chứ!

(*Thảo nê mã: rất là khó diễn tả, nếu bạn đọc nào quan tâm muốn biết thì hãy gõ tìm trên google và các thể loại mạng khác, Editor không có khả năng giải thích._.)

Vương Nhã Huy đứng ở một bên giới thiệu: “Đây là Lí Phỉ.”

Lí Phỉ nở nụ cười nửa miệng, “Cô đúng là quý nhân hay quên, lần thôi nôi con trai Phương Diệc Mông chúng ta đã gặp qua một lần rồi.”

Nhìn bộ dạng âm dương quái khí của cô gái trước mặt này, Hứa Mịch thật sự là muốn nổi bão. Cô nghĩ cô là ai hả, vì sao tôi phải nhớ cô? Cô là con cháu của chủ tịch nước sao? Hay là Khải Tát Đại đế* chuyển thế? Chỉ là Hứa Mịch nhịn xuống cơn bùng nổ của mình, cô vẫn tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ha ha, tôi chẳng bao giờ nhớ nỗi những người qua đường Giáp.”

(*Khải Tát Đại đế: theo Editor tìm thấy là nhân vật trong bộ truyện dài Trung Quốc, có dính dáng lịch sử.)

“Nhưng mà cô biến hóa cũng ghê gớm thật. Nếu như không phải do cô tự mở miệng thừa nhận, quả thật chẳng ai có thể biết được cô là Hứa Mịch. Dù sao trước kia cô cũng...”

Hứa Mịch lười nói chuyện vô nghĩa cùng người qua đường Giáp này, cô kéo tay Du Ninh Trạch: “Chúng ta đi.”

Lí Phỉ nhìn bóng lưng của hai người các cô rời đi, trong lòng tức giận giẫm chân, “Cái gì vậy! Một chút lễ phép cũng không có, tôi còn chưa nói xong mà.”

Vương Nhã Huy đứng nhìn Hứa Mịch và Du Ninh Trạch đã đi xa, không nhịn được mà nói: “Cậu muốn nói cái gì nữa? Nhưng mà người đàn ông kia đẹp trai nhỉ, Hứa Mịch gầy lại cũng rất đẹp. Hai người đó đứng cạnh nhau đúng thật là vô cùng xứng đôi.”

Lí Phỉ nghe lời cô bạn thì cười lạnh, “Không biết Hứa Mịch hạ cho đàn ông bùa mê thuốc chú* gì, ai đều cũng bị cô ta mê hoặc!”

(*Bùa mê thuốc chú: gốc là “cổ”, nhưng PNam thấy cụm này được hơn cho nên sửa đổi, bạn nào không ưng ý hoặc khó hiểu muốn chỉnh sửa thì nhắc mình, mình sẽ đề lại.)

“Đã nhiều năm như vậy, cậu còn ghét Hứa Mịch sao?” Vương Nhã Huy nghiêng đầu than. Ngày xưa cô và Lí Phỉ là bạn học trung học. Thời điểm đó Lí Phỉ rất thích Dư Đồng Nam, nhưng mà khi đó bạn gái của Dư Đồng Nam lại là Hứa Mịch. Sau này Dư Đồng Nam và Hứa Mịch chia tay nhau, Lí Phỉ lập tức thừa nước đục thả câu* truy** Dư Đồng Nam, chỉ là mấy lần đều nhận lấy thất bại.”

(*Thừa nước đục thả câu: lợi dụng lúc người khác không phòng bị/không ngờ đến hành động để đạt được mục đích của mình

**Truy: theo đuổi.)

Vương Nhã Huy cho rằng nhiều năm trôi qua rồi, Lí Phỉ sớm đã phải buông xuống.

“Không phải là ghét, mà là cực kỳ chán ghét cô ta. Tớ chán ghét người phụ nữ đó, từ lần trước nhìn thấy cô ta, tớ lại càng thêm chán ghét.” Lí Phỉ lạnh lùng buông một câu, sau đó xoay người bước đi.