Hôn Hôn Buồn Ngủ (Hôn Hôn Dục Thụy)

Chương 76: Cô ấy rất đáng yêu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi nghỉ trưa thì Tần Trăn Trăn bắt đầu vào công việc, lần này phải quay mấy địa điểm trong ba ngày cho nên họ chạy liên tục, Mạnh Hân đã sớm gửi kịch bản của MV qua cho cô, nội dung cũ rích: là một đôi thanh mai trúc mã nảy sinh tình cảm với nhau, cuối cùng vì mộng tưởng của mỗi người mà xa cách.

Bắt đầu là cảnh hôn lễ ở nhà thờ.

Tần Trăn Trăn ngồi trên ghế trang điểm, Quý Lộ ở gần đó cầm theo bảo bối giữ ấm tay đi tới đưa cho Tần Trăn Trăn, sau đó cười nói:

"Trăn Trăn, áo cưới này đẹp quá đi."

Tất nhiên đây không phải lần đầu cô thấy Tần Trăn Trăn mặc áo cưới, trước đó đóng nhiều phim truyền hình, Tần Trăn Trăn ít nhiều cũng mặc áo cưới ba bốn lần, nhưng áo cưới trước mắt này dù là tạo hình hay chất liệu, thiết kế thì đều khiến người ta phải sáng mắt.

Chiếc áo cưới này khác biệt với chiếc áo cưới toàn trắng Tần Trăn Trăn mặc trước đây, từ eo đi xuống là màu xanh dương nhạt, càng đi xuống màu sắc càng đậm, làn váy rất dài, phủ dưới đất, dưới cùng khảm kha khá hột xoàn, lấp lánh phát sáng.

Quý Lộ nghe nói chiếc áo này do một bậc thầy Milan tự tay thiết kế, mấy hôm trước chỉnh sửa dựa theo kích thước của Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn nghe cô khen chỉ cúi đầu cười cười, ngay khi ánh mắt nhìn thấy hột xoàn ở cuối làn váy cô liền nghĩ đến điều gì đó, cô liền nói:

"Quý Lộ, chị chụp cho em mấy tấm hình đi."

Cô đứng lên, gương mặt đã trang điểm tỉ mỉ, thợ trang điểm đứng qua bên cạnh, cô đưa điện thoại cho Quý Lộ, Quý Lộ chớp chớp mắt nhận lấy, chụp cho cô vài tấm.

Trong màn hình Tần Trăn Trăn mặc váy cưới, mỉm cười duyên dáng, ánh nắng xuyên qua khe hở chiếu lên người cô càng phát sáng hơn, cô khẽ ngước mắt lên nhìn vào ống kính, xinh đẹp như một tinh linh.

Tần Trăn Trăn hài lòng với mấy tấm ảnh do Quý Lộ chụp, cô không thèm chỉnh sửa ảnh mà trực tiếp gửi qua cho Lục Như Vân.

- Đẹp không? [Ảnh chụp].

Lục Như Vân đang ngồi trên xe, cô chuẩn bị đi thẳng đến thành phố M nhưng Hạ Song Song gọi điện cho cô, nói đã liên hệ bên rồi, họ muốn nói chuyện với cô.

Sau khi lên xe, cô mới cảm thấy vừa rồi mình quá kích động, Tần Trăn Trăn còn đang làm việc, cô chẳng chút băn khoăn mà đi tìm cô ấy.

Thật đúng là điên rồ.

Điền rồ đến mức không còn là cô.

Lục Như Vẫn miễn cưỡng đè nén những xao động trong lòng, miễn cường thu hồi ý định đến thành phố M, cho nên lúc Hạ Song Song nói muốn cô đi bàn bạc cô liền dứt khoát đồng ý.

Điện thoại vang lên, có tin nhắn đến, cô cầm điện thoại ra xem, cảm thấy khó hiểu.

Tần Trăn Trăn: Đẹp không? [Ảnh chụp].

Là ảnh chụp mặc áo cưới.

Nội dung MV lần này phải bảo mật cho nên Lục Như Vân không biết nội dung là gì nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp áo cưới này không hiểu sao trái tim cô trùng xuống.

Cô nhớ nam chính MV lần này là Giản Mộc.

Hạ Song Song thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại, bèn tò mò đi đến hỏi:

"Sao vậy?"

Lục Như Vân chạm hai cái lên màn hình, cất điện thoại, nói:

"Không có gì."

Mấy phút sau Tần Trăn Trăn nhận được tin nhắn của Lục Như Vân: Đẹp.

Cô cười tít cả mắt, lòng đầy hân hoan, Giản Mộc được hộ tống vào nhà thờ thì thấy cô nhìn điện thoại mỉm cười, vẻ mặt vui sướng, anh ta chú ý tất cả, trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nói:

"Áo cưới này rất xứng với cô Tần."

Giản Mộc khẽ gật đầu, trợ lý nói tiếp:

"A Mộc, sáng sớm nay người đại diện của cô Tần liên hệ với tôi, nói sau khi kết thúc quay MV mời mọi người một bữa, anh thấy..."

"Từ chối đi." Giản Môc nhìn Tần Trăn Trăn cúi đầu loay hoay với chiếc áo cưới, nói tiếp: "Bảo chúng ta không có thời gian."

Trợ lý hắng giọng:

"Ừm, mà tôi cũng định từ chối rồi nhưng ngày kia là sinh nhật của cô Tần cho nên..."

Cho nên hắn không tự quyết được, hắn đi theo Giản Mộc lâu như vậy, biết người này cảm thấy hứng thú sẽ làm gì, nhưng hắn nghĩ không ra tại sao là Tần Trăn Trăn.

Dù sao Tần Trăn Trăn---đã kết hôn rồi. Nhưng suy nghĩ của Giản Mộc, luôn không theo bình thường.

Giản Mộc nghe trợ lý nói đôi mày kiếm nhíu lại, trong ánh mắt có vài phần do dự:

"Sinh nhật?"

Trợ lý cúi đầu:

"Phải, chúng ta có cần chuẩn bị quà trước không?"

Giản Mộc cụp mắt xuống, mấy phút sau mới nói:

"Chuyện dùng bữa không cần từ chối, đồng thời chuẩn bị quà đi."

Trợ lý cung kính nói:

"Vâng."

Hai người trò chuyện xong Giản Mộc đi thay đồ, lúc trở ra mặc một bộ âu phục phẳng phiu, giày da bóng đến phát sáng, trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười khẽ, tóc mái rủ xuống che đôi mày kiếm.

Tổ đạo cụ chuẩn bị tương đối rồi, Giản Mộc và Tần Trăn Trăn đứng trong lễ đường, nghe thấy đạo diễn xác nhận lần cuối, không có vấn đề liền hô bắt đầu.

Đây là lần đầu tiên Giản Mộc quay MV, tuy không luống cuống hay khẩn trương nhưng rất nhiều hành động anh ta không biết cách thể hiện ra cho nên NG rất nhiều lần, cuối cùng Tần Trăn Trăn cũng biết vì sao chỉ mấy cảnh quay nhưng phải mất ba ngày rồi.

Sau một lần trang điểm thêm, Tần Trăn Trăn nghe thấy Giản Mộc thở dài bất đắc dĩ, cô mỉm cười:

"Tập trung vào."

"Thật ra diễn xuất cũng giống như anh sáng tác ca khúc, cần toàn tâm toàn ý vào nó."

Giản Mộc nhìn cô, nghĩ đến lời cô nói diễn xuất cũng giống như sáng tác ca khúc, anh ta thả lỏng đầu óc, sau đó gật đầu cười cười. Đạo diễn thấy hai người có cảm xúc liền quyết định nhanh chóng:

"Bắt đầu!"

Trong màn ảnh, Tần Trăn Trăn trong bộ váy cưới cầm hoa đứng phía trước, cửa giáo đường chợt mở ra, có ánh sáng chiếu vào, Tần Trăn Trăn xoay người nhìn chàng trai ngày càng bước đến gần.

Đây là người cô thầm mến khi xưa, mộng tưởng ban sơ, là người mang đầy ký ức thanh xuân của cô. Đôi mắt vốn dĩ vô hồn dần dần biến mất, cả gương mặt đều vui vẻ.

Giản Mộc bước từng bước về phía trước, rất thong thả. Ống kính chậm rãi tiến về phía trước, chiếu lên mặt anh ta, đôi mắt sáng không hề che giấu niềm yêu thương, khi nhìn thấy người ở trước mặt gương mặt với nụ cười yếu ớt lúc này đã tươi hẳn lên.

Chỉ là một biểu cảm biến hóa rất nhỏ, sự yêu thương trong ánh mắt biến thành chua chát.

Đạo diễn nhìn chằm chằm màn hình, nét mặt Giản Mộc thay đổi một cách tự nhiên, thật sự có cảm giác Giản Mộc thích Tần Trăn Trăn nhưng cầu lại không được, dường như cảnh NG chỉ là ảo giác.

Hắn dụi dụi mắt, cảm thấy khoảnh khắc này Giản Mộc không cần dạy cũng tự hiểu, cực kỳ có cảm xúc!

"Hài lòng không?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vốn Tưởng Là Định Mệnh
2. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
3. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
4. Từng Bước Trộm Tâm
=====================================

"Rất hài lòng."

Tần Trăn Trăn nói ra ba chữ này, phó đạo diễn liền đẩy đẩy đạo diễn, đạo diễn vội hô:

"OK! Cảnh tiếp theo!"

Thợ trang điểm nhanh chóng chạy tới chuẩn bị dậm lại lớp trang điểm cho họ, tổ đạo cụ cũng bắt đầu thu dọn, chuẩn bị cảnh tiếp theo. Giản Mộc đi đến trước mặt Tần Trăn Trăn, đưa tay ra nói:

"Cảm ơn em." Tần Trăn Trăn rất bất ngờ, sau đó kịp phản ứng, cô vội nắm tay anh ta:

"Không cần khách sáo, chúng ta là bạn."

Nói xong cô còn nháy mắt mấy cái, dí dỏm nói:

"Tất nhiên nếu anh không ngại."

Tay Giản Mộc nắm tay cô chợt dùng sức, có chút không muốn buông, anh ta mỉm cười vì được gắn tấm thẻ bạn bè:

"Tất nhiên không ngại."

Tần Trăn Trăn gật đầu, đi theo thợ trang điểm đi thay đồ, Giản Mộc vẫn đứng đó, trợ lý đi đến bên cạnh anh ta:

"A Mộc, chúng ta cần đi thay đồ."

Giản Mộc vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn về phía Tần Trăn Trăn đã đi rồi, trong không khí dường như còn vương mùi hương nhàn nhạt của cô ấy, trước mắt anh ta hiện lên dáng vẻ lúc Tần Trăn Trăn xoay người.

Trợ lý nhỏ giọng gọi:

"A Mộc?"

Giản Mộc hoàn hồn:

"Sao?"

Trợ lý:

"Phải đi thay đồ."

Giản Mộc đi theo anh ta vào phòng thay đồ.

Buổi chiều Tần Trăn quay liên tục đến năm giờ mới kết thúc, Giản Mộc phát huy khả năng vượt xa người thường khi liên tục NG, có cảnh quay một tiếng vẫn không qua, Tần Trăn Trăn thấy đạo diễn cáu kỉnh vò đầu, cô lo cho mấy cọng tóc còn sót lại trên đầu hắn sẽ bay màu.

Cũng may cho dù thế nào thì năm giờ cũng hoàn toàn kết thúc, Tần Trăn Trăn vui vẻ trong lòng, chuyện đầu tiên cô làm là gọi điện cho Lục Như Vân.

Lục Như Vân đang lái xe, vừa rồi sau khi đàm phán xong với bên thì Hạ Song Song bị trật chân, không lái xe được, Lục Như Vân đưa cô đến bệnh viện khám, lúc này hai người đang nói về chuyện thì điện thoại của Lục Như Vân đổ chuông.

Phía trước là đèn xanh đèn đỏ nên không tiện nghe điện thoại, Lục Như Vân nhờ Hạ Song Song nghe giúp mình.

Hạ Song Song cầm điện thoại lên xem, là Tần Trăn Trăn. Cô ngập ngừng liếc nhìn Lục Như Vân sau đó vẫn bắt máy, mở loa ngoài.

"Cô đang ở nhà à?"

Giọng của Tần Trăn Trăn không chút xíu xấu hổ như lúc vừa xác nhận tình cảm mà vô cùng tự nhiên và thân thiết.

Lục Như Vân không vui nhìn Hạ Song Song, sau đó cúi đầu trả lời:

"Tôi đang lái xe."

Tần Trăn Trăn ngạc nhiên:

"Lái xe?"

Lục Như Vân giải thích:

"Vừa đi đàm phán chuyện quay ."

Tần Trăn Trăn liền hiểu, cô nói:

"Tôi xem Weibo rồi."

Lục Như Vân theo bản năng nhìn Hạ Song Song, Hạ Song Song vội ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ là hai lỗ tai vẫn dựng đứng.

"Tôi biết rồi."

Lục Như Vân thản nhiên trả lời, cô đăng Weibo chưa được nửa tiếng Tần Trăn Trăn cũng đăng lại kèm theo dòng chữ: Em cũng cảm thấy hôm nay thời tiết rất tốt.

Hai câu khó hiểu này bị đưa lên hotsearch, thậm chí có fan nói các cô tâm linh tương thông.

Lục Như Vân nghĩ tới đây thì ánh mắt vui vẻ hơn, Tần Trăn Trăn khẽ ho nhẹ, giọng nghiêm túc:

"Lục lão sư, cô thật sự không hối hận chứ?"

Loa ngoài vẫn đang bật, lời của Tần Trăn Trăn rất rõ ràng truyền đến, mặt Hạ Song Song nhiều chuyện hơn, Lục Như Vân thì đỏ mặt, lòng bàn tay đang lái xe đổ mồ hôi:

"Trăn Trăn."

"Chờ tôi về nhà rồi nói."

Tần Trăn Trăn chậc lưỡi:

"Chẳng lẽ cô muốn đổi ý?"

Lục Như Vân mím môi:

"Tôi đang lái xe."

"Biết rồi biết rồi, tôi gọi chỉ muốn nói cho cô biết. Lục lão sư..."

Trái tim Lục Như Vân đập nhanh hơn:

"Sao?"

Tần Trăn Trăn vui vẻ nói:

"Tôi nhớ cô rồi."

Cô nói xong liền cúp máy, Lục Như Vân vẫn bình tĩnh, chỉ là ánh mắt đều vui vẻ, khó mà đè nén. Thậm chí khóe môi còn hơi giương lên, Hạ Song Song nhìn điện thoại lại nhìn Lục Như Vân:

"Thật ra mình cảm thấy Tần Trăn Trăn cũng hơi hơi đáng yêu."

Lục Như Vân nghe vậy liền hắng giọng, ngồi ngay ngắn lại, màu đỏ bên tai cũng dần rút đi, không còn thấy nữa. Đi được một đoạn đường cô mới trả lời câu hỏi vừa rồi của Hạ Song Song:

"Đó chỉ là ảo giác."

Hạ Song Song: "Hả?" đầy nghi ngờ, sau đó kịp phản ứng Lục NHư Vân nói gì, cô đẩy vai Lục Như Vân hỏi:

"Ảo giác? Lẽ nào cậu không thấy cô ấy đáng yêu?"

Lục Như Vân suy nghĩ vài giây, trịnh trọng trả lời:

"Mình cảm thấy cô ấy không phải hơi hơi đáng yêu, cô ấy rất đáng yêu."

Hạ Song Song:...

Móa, cậu đừng tên là Lục Như Vân, gọi là Lục chỉ hướng về em đi!

- ----Hết chương 76-----

Ps. Chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ!^^