Hôn Hôn Buồn Ngủ (Hôn Hôn Dục Thụy)

Chương 75: Có dám điên cuồng một lần nữa không




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Cô vừa nói gì?"

Tần Trăn Trăn nghe thấy lời của Lục Như Vân trong nhất thời không kịp phản ứng, cả người đều ngẩn ngơ, cô mượn cớ đi vệ sinh để gọi điện cho Lục Như Vân.

Bên trong nhà vệ sinh không có ai, bên cạnh rất yên tĩnh cho nên giọng của Lục Như Vân dù rất nhỏ cũng bị cô nghe thấy rõ ràng.

Cô ấy nói: Trăn Trăn, đừng rời đi, được không?

Cô ấy nói rời đi, là ai rời đi?

Tần Trăn Trăn nén giận chờ Lục Như Vân trả lời.

Lục Như Vân nghe thấy giọng trong trẻo của Tần Trăn Trăn hỏi cô vừa nói gì liền sững sờ, ánh mắt dần thanh tỉnh, mây mù che mờ đầu óc lúc này dần tản ra, cô nhớ lại những hành động điên cuồng cố chấp của bản thân vào mấy tiếng trước liền thở dài một hơi, nói với bên kia điện thoại:

"Xin lỗi, tôi mới dậy, ngủ quá nhiều nên hồ đồ, tôi nói gì à?"

Màu đỏ ở đuôi mắt của cô vẫn chưa rút, đôi mắt sáng, gương mặt vẫn tái nhợt.

Tần Trăn Trăn nghe Lục Như Vân hỏi bèn mím môi:

"Cô nói: Trăn Trăn, đừng rời đi, được không."

Tần Trăn Trăn cắn răng nói rõ ràng từng chữ cho Lục Như Vân nghe, Lục Như Vân cứng người sau đó cười khẽ:

"Vậy nhất định là tôi ngủ rồi nói mớ."

"Xin lỗi, làm phiền cô rồi."

Tần Trăn Trăn nghe ra Lục Như Vân thả lỏng hơn nên cũng không truy cứu đề tài này nữa, thuận theo Lục Như Vân nói:

"Hóa ra Lục lão sư còn đang ngủ, thảo nào, tự nhiên nói với tôi mấy lời này."

"Cô mới dậy sao?"

Lục Như Vân nghe vậy cũng bớt lúng túng, trong lòng lặng lẽ thở phào, trở lại vẻ lãnh đạm, cố duy trì hình tượng:

"Ừ, vừa dậy, chưa xuống giường nữa."

Tần Trăn Trăn ồ một tiếng, đổi tư thế trên bồn cầu, nói tiếp:

"Phải rồi, Lục lão sư à, làm phiền cô một chuyện được không, sáng nay tôi đi vội quá, quên tắt đèn trong phòng, nhờ cô tắt giúp tôi nha."

Lục Như Vân nghe vậy liền theo bản năng trả lời:

"Cô đâu có mở đèn, tôi..."

Cô còn chưa dứt lời thì phát hiện ý đồ của Tần Trăn Trăn. Cô mím môi, cụp mắt xuống, giọng Tần Trăn Trăn thản nhiên vang lên bên tai:

"Vậy sao, sao Lục lão sư biết, cô mới dậy mà nhỉ?"

Lục Như Vân đối mặt với câu hỏi này chỉ đành mím môi, giọng không nhận ra là vui hay giận:

"Tôi cúp máy."

"Cô ở đâu?"

Ba chữ này của Tần Trăn Trăn không hiểu sao khiến Lục Như Vân khựng lại, cô nín thở nghe Tần Trăn Trăn hỏi tiếp:

"Phòng ngủ? Phòng khách? Trên lầu..."

Lục Như Vân thấy người kia muốn đem từng ngóc ngách trong nhà nói ra bèn lên tiếng:

"Trên sofa."

Tần Trăn Trăn siết tay lại:

"Lại..."

Ba chữ Phát bệnh à cô không thể nói nên lời, trời đông giá rét, nhưng người cô rịn một lớp mồ hôi. Đây không phải lần đầu tiên cô biết Lục Như Vân phát bệnh, thậm chí lúc quay chương trình cô cũng tận mắt nhìn thấy nhưng không giống như bây giờ, cô tức bản thân không thể ở bên cô ấy.

Bởi vì bây giờ cô ấy... cần cô.

Lục Như Vân nhanh chóng lấy lại tinh thần sau bầu không khí lúng túng này, chủ động đổi đề tài:

"Cô đang ở đâu?"

Giọng Tần Trăn Trăn rầu rĩ, thêm vài phần áy náy:

"Như Vân, xin lỗi."

Bởi vì câu nói này Lục Như Vân cảm thấy mình bệnh rồi, lồng ngực giống như bị móng vuốt mèo không ngừng chơi đùa, cảm giác ngứa ngáy khiến cô khó chịu đến vành mắt ửng đỏ, cô đè nén ý niệm cố chấp trong đầu đang bắt đầu điên cuồng gào thét, bây giờ cô muốn gặp cô ấy.

"Cô ở đâu."

Lại câu hỏi đó nhưng ngữ khí đã khác biệt, nó mang theo chút bức thiết, Tần Trăn Trăn nhìn bốn vách xung quanh, trả lời:

"Tôi ở WC."

Lục Như Vân:...

Tần Trăn Trăn mím môi:

"WC ở thành phố M."

Tin tức ngoại cảnh về MV của Tần Trăn Trăn lại theo gió phát tán, sau khi Lục Như Vân cúp máy liền nhìn thấy tin tức tràn trên Weibo là ảnh chụp sân bay.

Đại sảnh đầy ánh sáng, Tần Trăn Trăn mặc váy cùng với áo khoác bên ngoài kèm theo đôi giày cao gót mười centimet càng tôn lên đôi chân thon dài của cô ấy, dáng người yêu kiều, Lục Như Vân vốn không thích lướt Weibo nhưng nhìn thấy ba chữ Tần Trăn Trăn trên Weibo thì ma xui quỷ khiến cô nhấp vào.

Có lẽ Tần Trăn Trăn biết hôm nay ra sân bay sẽ bị chụp hình nên rất chú trọng ăn mặc, gương mặt xinh đẹp trải qua trang điểm càng hoàn mỹ, cô chỉ cần đứng yên một chỗ thì đã tạo ra phong cảnh độc lập.

Ánh mắt của Lục Như Vân khóa chặt vào mấy tấm hình của Tần Trăn Trăn, khi nhìn hai người trong mấy tấm phía sau ánh mắt dần ảm đạm.

Cô nhanh chóng kéo xuống, nhìn thấy fan của cô bày tỏ thái độ.

- Hôm nay tôi nhìn thấy Trăn Trăn rồi! Người thật đẹp hơn ảnh N lần! Nụ cười đó như cướp mất hồn tôi!

- Trăn Trăn quá đẹp rồi, hôm nay tôi thấy anh Giản bị gương mặt xinh đẹp của Tần Trăn Trăn hút hồn.

- Nhan sắc của Tần Trăn Trăn đúng đỉnh, còn rất ân cần, tôi thấy có fan ngã lên người bảo vệ, cô ấy còn chủ động đến đỡ.

- Tôi tôi tôi tôi! Tôi chính là fan đó! Tôi quyết định nửa năm không rửa tay! Trăn Trăn chạm qua tôi rồi, kích động quá hu hu hu hu.

Chưa bao giờ Lục Như Vân cảm thấy mình tẻ nhạt như vậy, lúc này cô rảnh rỗi lướt bình luận, xem ảnh sân bay của Tần Trăn Trăn không biết chán, chỉ nhìn một cái nhíu mày một nụ cười một cử động của cô ấy cũng khiến cô siết chặt điện thoại.

Cô suy nghĩ hồi lâu mới đăng Weibo, còn gõ thêm chữ: Hôm nay thời tiết rất tốt.

...

Tần Trăn Trăn trở lại phòng riêng, nhìn thấy Giản Mộc vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn, nói chuyện với mấy nhân viên công tác ngồi bên cạnh, anh ta gật đầu nói:

"Được, nhờ cậu để họ nửa tiếng sau đến phòng của tôi."

"Vâng anh Giản."

Giản Mộc nhìn thấy Tần Trăn Trăn đi vào liền vẫy tay ra dấu cho những người kia đều đi ra ngoài. Tần Trăn Trăn nhìn hai bên, họ đều ăn xong rồi, cô lịch sự nói:

"Anh bận rộn như vậy, hay chúng ta về trước."

Giản Mộc nhướng mày, gật đầu:

"Được."

Khách sạn họ chọn cũng ở gần đây. Tần Trăn Trăn cho rằng họ sẽ lái xe về, không ngờ đi tới cửa thì Giản Mộc chợt hỏi cô có muốn đi dạo không, Tần Trăn Trăn giật mình sau đó mỉm cười:

"Tất nhiên được rồi."

Hai người đi bộ trên đường phố, Giản Mộc ngăn cản một đám vệ sĩ ở sau lưng, Tần Trăn Trăn thấy cảnh này chợt muốn cười, có đôi khi ở trên cao quá lâu, muốn trở về làm người thường thật khó.

Vệ sĩ rõ ràng không muốn để Giản Mộc đi bộ một mình, cuối cùng bàn bạc sẽ có vài người âm thầm bảo vệ, những người khác trở về khách sạn trước.

Sau khi Giản Mộc can thiệp xong thì đứng trước mặt Tần Trăn Trăn bất đắc dĩ nói:

"Xin lỗi nha, như vầy có lẽ em không được tự nhiên nhỉ?"

Tần Trăn Trăn lắc đầu:

"Không có."

Dù gì cũng là nhân vật của công chúng, đi xa nên bảo vệ là điều cần thiết.

Mùa đông, ánh mặt buổi chiều ấm áp nhất, tuy gió vẫn lạnh lẽo nhưng được ánh nắng ấm chiếu qua, đã rút đi đôi chút sự lạnh lẽo vốn có. Tần Trăn Trăn vẫn áo khoác ngoài váy trong, giày cao gót mười centimet, từ bắp chân đến mắt cả đều lộ ra ngoài, bị gió thổi qua nổi hết cả da gà.

Trước đó vốn dĩ có dấu hiệu bị cảm, lúc này bị gió thổi khó tránh khỏi nhảy mũi vài cái, cô khép khép cổ áo, cảm thấy ngượng ngùng:

"Xin lỗi, sức khỏe dạo này không tốt như tôi nghĩ."

Giản Mộc bị giọng nói hài hước này chọc cười, anh ta thấy Tần Trăn Trăn bị lạnh nên dứt khoát cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô, áo anh ta mặc là do MJ thiết kế, bên trong có một lớp nhung, khoác lên người vẫn còn vương độ ấm, rất ấm áp.

Tần Trăn Trăn bình tĩnh quan sát hành động của Giản Mộc, hai người ra ngoài nên trang bị đầy đủ kính râm và mũ cho nên cô không thể nhìn thấy biểu cảm của Giản Mộc, chỉ mơ hồ đoán được một chút.

Giản Mộc cởi ra chiếc áo khoác bên ngoài, bên trong là áo sơ mi quần tây, thiết kế rất vừa người tôn lên vóc dáng cao ngất càng làm nổi bật vẻ tuấn tú của anh ta. Anh ta thấy Tần Trăn Trăn sững sờ không nhúc nhích liền cười nói:

"Em khoác đi, cùng tôi đi dạo về cảm thì MV sẽ không quay được."

Tần Trăn Trăn nghe vậy thì cụp mắt xuống, siết chặt chiếc áo. Giản Mộc cao hơn cô gần hai mươi centimet cho nên áo khoác cũng dài hơn, nó dài đến bắp chân của cô, cảm giác ấm áp từ trên chiếc áo kéo đến, cùng với mùi hương nhàn nhạt vương trên đó, không giống với Lục Như Vân, đây là mùi hương nhạt có chút nam tính.

Giản Mộc thấy cô chịu mặc, khóe môi giương lên:

"Còn lạnh không?"

Tần Trăn Trăn lắc đầu:

"Đỡ hơn rồi, cảm ơn anh."

Giản Mộc nghiêng đầu nhìn cô núp trong áo khoác thành một cục nho nhỏ, ý cười trào dâng trong ánh mắt:

"Không cần khách sáo."

Hai người sóng vai nhau đi về phía trước, nơi này không quá xa khách sạn, tầm khoảng mười phút, hai người cũng không đi nhanh, vừa đi vừa trò chuyện. Giản Mộc là người thành phố M, sinh ra và lớn lên ở nơi này cho nên rất quen thuộc. Anh ta giới thiệu vài nơi thú vị cho cô, còn nói sau này có thời gian hãy tới thử, cô tất nhiên lịch sự gật đầu mỉm cười.

Hai người đi đến cửa khách sạn thì vệ sĩ vội vàng ra đón, Tần Trăn Trăn đi theo Giản Mộc lên tầng cao nhất, phòng hai người kế bên nhau, lúc trước khi vào phòng Tần Trăn Trăn đã cởi áo khoác gởi trả Giản Mộc.

Hai người sau khi lên lầu đã tháo kính râm và khẩu trang ra. Lúc này Giản Mộc đứng cách cô không xa, ngũ quan đẹp đẽ càng tuấn tú ngời ngời, khí chất cao quý bức người.

Giản Mộc thấy cô gửi trả áo cũng phối hợp nhận lấy, anh ta cụp mắt xuống như có điều suy nghĩ trong giây lát, sau đó một lần nữa đứng trước mặt Tần Trăn Trăn, giúp cô khoác thêm áo:

"Em nhận đi, tôi thấy chiếc áo này rất xứng với em."

Tần Trăn Trăn nghe vậy bật cười thành tiếng, Giản Mộc không hiểu, anh ta nhướng mày hỏi:

"Sao vậy?"

"Không có gì." Tần Trăn Trăn thu lại nụ cười, nhưng mặt vẫn hiện lên sự vui vẻ: "Tôi chợt nhớ có người cũng từng nói vậy."

Giản Mộc nhướng mày:

"Ai vậy?"

Tần Trăn Trăn mím môi cười:

"Vợ tôi."

Cô nói xong thì ngước nhìn về phía Giản Mộc, cởi áo khoác đưa cho anh ta, Giản Mộc đưa tay nhận lấy, gật đầu cười:

"Ngủ ngon."

Anh ta nói xong cũng vào phòng, Tần Trăn Trăn nhẹ nhõm đứng yên ở đó, cô thở dài một hơi, vừa rồi cô lo lắng từ chối anh ta sẽ khiến anh ta nổi giận, cũng may sự ga lăng thái độ đúng mực của anh ta không chỉ là hữu danh vô thực.

Cô quay người trở về phòng của mình, Quý Lộ đang sắp xếp hành lý, treo quần áo của cô vào trong tủ, cô nhìn thấy hành động này của Quý Lộ bèn cười hỏi:

"Phòng chị ở đâu?"

Quý Lộ ngừng tay, quay sang nhìn Tần Trăn Trăn:

"Lầu dưới."

Trợ lý thường không cùng tầng với nghệ sĩ.

Tần Trăn Trăn vội kéo tay cô:

"Chị đừng làm nữa, dời hành lý của em qua phòng chị đi."

Quý Lộ bối rối:

"Tại sao?"

Tần Trăn Trăn đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc dưới lầu, nghe tiếng gió lạnh gào thét trước cửa sổ, nói:

"Em sợ độ cao."

Quý Lộ:...

Cô nghi ngờ vừa rồi có phải Tần Trăn Trăn bị gió thổi nhiều dẫn đến hồ đồ hay không, nếu không thì sao ở thành phố A Tần Trăn Trăn một mình ở tầng cao nhất còn nói mình bị sợ độ cao???

Tuy nghi ngờ nhưng cô không dám nói, chỉ vội vàng nhét đống hành lý vừa sắp xếp vào vali, quay qua nhìn Tần Trăn Trăn đang ôm điện thoại, mặt đầy hớn hở, cô tò mò tới hỏi:

"Trăn Trăn, em cười gì đó?"

Tần Trăn Trăn đưa màn hình điện thoại về phía Quý Lộ, Quý Lộ nhìn màn hình là Weibo của Lục Như Vân, trên đó chia sẻ lại một bài đăng Weibo còn thêm dòng chữ: Hôm nay thời tiết rất tốt.

Hôm nay thời tiết rất tốt?

Quý Lộ liếc nhìn gió lạnh ở bên ngoài gào thét, cô miễn cưỡng mím môi, Tần Trăn Trăn không giải thích nhiều, chỉ cúi đầu lướt Weibo, thấy bình luận bên dưới đều đoán xem ý của Lục Như Vân là sao.

- Vân Tiên Vân Tiên, chị đi đâu vậy, ở đâu thời tiết tốt? Nhất định không phải thành phố A.

- Chỗ em dưới 20 độ, thời tiết tốt, ừm, không có bị bất thường.

- Tôi vẫn chưa hiểu thời tiết tốt là sao? Đặc biệt chia sẻ lại ảnh sân bay của Trăn Trăn Trăn nữa??

Tần Trăn Trăn mím môi cười, mọi người không biết, cô lại biết.

Ngày đó cô kết hôn có đăng Weibo: Hôm nay thời tiết tốt, thích hợp làm chút chuyện điên cuồng.

Hôm nay lúc cúp điện thoại, cô hỏi Lục Như Vân có dám điên cuồng lần nữa không.

Lục Như Vân dùng Weibo nói cho cô biết.

Cô ấy dám.

- -----Hết chương 75-----

Ps. Tuần rồi mình đi làm hoạt động nên không có úp chương mới T.T Sorry mọi người